Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 348: Kì dị sinh linh



Chương 348: Kì dị sinh linh

Darryl Smith vội vàng vâng dạ, lập tức xuống CiJWS dưới núi, thi triển thuật pháp đào ra một động đá khá rộng. Hai người cũng chỉ nghỉ lại nơi đây một đêm mà thôi, Thiên Vân tùy ý bày ra một ít trận pháp, sau đó yên lặng chờ đợi tới khi trăng đổ sang màu đen.

"Nếu khi trăng chuyển sang màu đen, con người còn lưu tại bên ngoài, vậy có bao nhiêu tỉ lệ đụng phải kì dị sinh vât?" Thiên Vân đứng ngoài cửa động, tùy ý hỏi Darryl một chút.

"Bẩm thượng thần! Nếu không tìm nơi trú ngụ, khả năng đụng phải kì dị sinh vật gần như trăm phần trăm. Về phần đào ra động đá, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân như chúng ta, khả năng đụng phải khoảng năm thành. Hơn nữa ngài đã bố trí trận pháp ngăn cách, tỉ lệ sẽ càng hạ thấp một chút". Darryl Smith nghĩ rằng Thiên Vân là đang lo lắng đụng phải kì dị sinh vật, vội vàng đem kinh nghiệm của bản thân nói cho hắn biết.

"Rất tốt! Ngươi lưu tại trong động, không cần để ý tới ta". Thiên Vân mỉm cười gật đầu, nhón chân bay lên đỉnh núi.

Darryl Smith nghe Thiên Vân nói như vậy, vẻ mặt không khỏi ngẩn ngơ. Đang định nói lời ngăn cản, đã thấy thân ảnh Thiên Vân biến mất, tốc độ quá nhanh hắn căn bản không kịp mở miệng nói cái gì. Nhớ tới Thiên Vân là thần linh, y lập tức bình tĩnh lại, yên lặng ngồi trong động, trên thân một số hình xăm bắt đầu dịch chuyển. Những hình xăm này vậy mà có thể đem khí tức trên thân y hạ thấp, nếu không tận mắt chứng kiến, rất khó phát hiện nơi đây còn có người sống.

Thiên Vân một thân lam y, tóc dài màu lam theo gió phần phật bay. Hắn đứng giữa khoảng không gian bao la, ánh mắt không chớp lấy một cái, cẩn thận quét nhìn cả vùng đồng cỏ.

Nửa canh giờ rất nhanh liền qua đi, đúng lúc này, bầu trời đột ngột chuyển thành màu đen. Ánh trăng vừa rồi còn rất sáng, đúng lúc này đột ngột chuyển thành màu đen. Đúng vậy, nó giống như ánh trăng bị một kì dị sinh vật nào đó nuốt mất. Loại đột ngột này khiến Thiên Vân nghi hoặc không thôi. Tầm mắt vừa rồi còn khá rõ ràng, vậy mà lúc này lại hạ xuống điểm đóng băng. Nếu không phải trên trời còn có ánh sao, Thiên Vân còn tưởng mình đang bị giam trong một căn phòng tối.

"Thật kì dị, chuyện này cũng quá khó tin một chút đi". Thiên Vân lẩm bẩm một tiếng.

Đang suy nghĩ xuất thần, đúng lúc này trong tầm bao phủ của thần thức, hắn phát giác ra một chút tiếng động lạ. Những tiếng động này rất nhỏ, nếu không phải người có thần niệm cường đại, sẽ rất khó để phát giác.

Thiên Vân chăm chú lắng nghe một hồi, đúng lúc này nhẫn trữ vật của hắn lóe lên, Tinh Vẫn đao rơi vào tay, hắn xoay thân hướng về phía sau lưng chém một cái thật mạnh.

Oành... Rít... rít...

Chỉ nghe một âm nổ vang bất thình lình vang lên, kéo theo đó là từng hồi tiếng rít thật dài. Thiên Vân nghiêm nghị nhìn lại, chỉ thấy phía trước là một kì dị sinh vật. Sinh vật này toàn thân đen kịt, đen tới mức ánh sáng chiếu tới cũng sẽ biến mất hấp thu. Đem thần niệm thả ra, vậy mà không thể dò xét được gì. Giống như thần thức cũng không thể đụng chạm vào thân thể nó.

Thiên Vân lông mày không khỏi nhíu chặt, hắn đã suy đoán rất nhiều, thế nhưng chưa từng nghĩ chúng kì dị tới vậy. Hắn đem pháp lực quán trú hai mắt, chằm chằm vào sinh vật đang không ngừng giãy giụa trước mặt. Cố gắng lắm, hắn cũng chỉ tạm hình dung được hình dạng của nó. Sinh vật này hình dạng giống người, không rõ ngũ quan, bởi lẽ ngoài màu đen ra Thiên Vân không thể nhìn thấy một chút màu sắc nào khác. Nó giống như một cái bóng, chỉ là cái bóng này có sinh mạng, cũng có thể cảm nhận đau đớn.

Sinh vật chịu một đao của Thiên Vân, không ngừng lăn lộn, tiếng rít gào khiến màng nhĩ có chút ong ong. Thiên Vân hừ lạnh một tiếng, hướng về phía kì dị sinh vật làm ra động tác chụp.

Kì dị sinh vật vừa rồi còn kêu gào thảm thiết, thấy Thiên Vân chộp tới, vậy mà lăn tròn một cái. Thân thể vừa rồi còn giống người, lúc này lại chẳng khác gì một con nhím xù lông.

Thiên Vân thầm giật mình, cảm giác của hắn nói cho hắn biết, nếu chụp vào sinh vật kì dị lúc này, khả năng cao chính hắn sẽ bị thương.

Thiên Vân không chút do dự, đổi chưởng thành chỉ, hướng về đối phương liên tiếp điểm ba cái. Ba chỉ vừa điểm ra, xung quanh thân thể kì dị sinh vật trống rỗng hiện ra ba thanh hư vô phi đao. Phi đao khí thế hung hung, lập tức chém vào thân thể kì dị kia.

Từng tiếng phập phập vang lên, kì dị sinh vật không chút huyền niệm, bị Hư Vô Sinh Kiếm cắt thành ba đoạn.

Thiên Vân cười nhạt một tiếng, đang tính tiến tới kiểm tra một chút, lại thấy thân thể sinh vật vậy mà lần nữa nhúc nhích. Ba đoạn thân thể lần nữa dịch chuyển lại gần nhau, sau đó dung hợp thành một thể. Tốc độ cực kì nhanh, nhanh tới mức Thiên Vân cũng chẳng kịp phản ứng.

Thiên Vân đã từng đối phó với không ít loại sinh vật, thế nhưng chưa bao giờ hắn chạm mặt loại sinh vật kì dị như vậy. Sinh vật này thân thể giống như nước, bị cắt phá làm ba đoạn, vậy mà có thể nhanh chóng dung hợp. Loại tốc độ gắn kết như này, chỉ sợ ngoài cổ thần không một sinh linh nào làm được đi.

"Khoan đã! Những sinh vật này, liệu có liên quan tới cổ thần hay không?" Thiên Vân mí mắt hơi nhảy, âm thầm nêu lên nghi vấn.

"Hắc Nguyệt thảo nguyên này được gọi là "Hắc Nguyệt" nghe đồn chính là vì mặt trăng đột ngột chuyển thành màu đen. Mà mặt trăng kia lại xuất hiện sau khi phiến di tích hình thành, nói chúng không có liên quan, cũng thật khó mà tin tưởng". Thiên Vân đầu óc xoay chuyển cực nhanh, thế nhưng tốc độ xuất thủ vẫn chưa từng dừng lại. Thân ảnh hắn lóe lên, thẳng hướng kì dị sinh vật chém ra một đao.

Một đao này hắn đem năm phần thực lực triển lộ ra, khí huyết phun trào khiến không khí xung quanh cũng phải vặn vẹo liên hồi.

Xoạt...

Xoạt một tiếng, kì dị sinh vật vừa mới dung hợp, lần nữa bị Thiên Vân vung đao chém làm hai nửa. Vẫn chưa dừng lại, Thiên Vân điên cuồng chém ra hai mươi đao, đem thân thể nó chia thành ngàn mảnh.

Thế nhưng làm Thiên Vân hoảng sợ chính là, cho dù hắn có chém nó thành ngàn mảnh, nó cũng sẽ lập tức khôi phục lại. Tuy rằng quá trình này sẽ biến chậm, thế nhưng không thể thay đổi một việc, nó không chết.

Thiên Vân có cảm giác mình đang đánh vào mặt nước, cho dù có đánh bao nhiêu, chém bao lần cuối cùng nó vẫn như cũ là nước, rất nhanh liền dung hợp lại.

Thiên Vân đang tính lần nữa bổ đao, quyết tâm muốn xem giới hạn của sinh vật này như thế nào. Có điều đúng lúc này, sau lưng hắn truyền tới một âm thanh xé gió. Thiên Vân lông tóc nhảy dựng, vội vàng nâng đao chém mạnh một kích về phía sau.

Oành một tiếng thật mạnh, thân thể Thiên Vân trực tiếp lui về phía sau ba bước, đôi bàn tay mỏi nhừ. Hắn kinh hãi nhìn về hướng vừa truyền tới công kích, chỉ thấy đứng giữa hư không có một kì dị sinh vật. Sinh vật này cao hơn hai mươi trượng, ngoại hình tựa như con ếch. Vừa rồi tiếng xé gió phóng tới, đúng là chiếc lưỡi phóng ra từ miệng nó.

Thiên Vân cố gắng đè lại đau đớn truyền tới nơi đầu cánh tay, ánh mắt nghiêm nghị quan sát sinh vật vừa mới tới. Hắn hiểu một điều, loại sinh linh này cũng có phân chia cấp độ, và sinh vật mới tới hiển nhiên mạnh mẽ hơn sinh vật lúc trước rất nhiều. Ít nhất nó cũng đồng cấp, thậm chí hơn hắn một mảng lớn.

Thiên Vân biết nếu mình dây dưa với sinh vật này, khả năng cao sẽ phải đấu một trận sinh tử. Ngoài đem đối phương nghiền ép ngay từ đầu, đã không còn lựa chọn nào khác. Hắn không muốn kéo thời gian quá dài, làm như vậy sẽ lại có những sinh vật khác tìm tới, đến lúc đó hắn không phải đấu với hai, mà là vô số sinh vật gần như bất tử.

Thiên Vân không chút do dự, nâng tay phất ra một cái.

Yên Diệt vừa ra, trời đất vốn đã tối tăm không chút ánh sáng, lúc này càng thêm u tối. Sinh vật vừa tới thấy một cái phất tay này, cũng là kinh hoàng, cái miệng oa oa kêu lên. Hai chân sau của nó bật mạnh, muốn nhảy khỏi tầm ảnh hưởng của thần thông. Thế nhưng nó làm không được, thần thông Yên Diệt tuy chưa phải đạo pháp, thế nhưng cấp độ của nó không phải loại sinh linh thấp kém có thể tưởng tượng.

Xoạt một tiếng.

Sinh vật giống ếch trực tiếp phân rã thành vô số hạt. Những hạt này nhỏ bé tới mức khó mà đo lường, thế nhưng Thiên Vân có thể cảm nhận được, những hạt này đang chậm rãi tụ hợp lại. Thiên Vân có chút nhíu mày, loại sinh vật bất tử bất diệt như thế này, quả thức khó đối phó cực kỳ.

Hắn hừ lạnh một tiếng. Tay phải hóa thành trảo, đem Hạ Thi Phệ Linh Kinh thi triển ra.

Hạ Thi Phệ Linh Kinh vừa vận chuyển, lập tức hóa thành một cỗ hấp lực to lớn, đem linh tính của sinh vật hấp thu sạch sẽ. Làm hắn khó hiểu chính là, sinh vật này không có máu huyết, cũng không có linh hồn. Nó tồn tại như một loại năng lượng, một loại vật chất tăm tối. Chính dạng tồn tại như vậy, khiến nó không thể bị giết chết. Càng khiếp sợ hơn nữa, rõ ràng nó còn sống, thế nhưng khi thi triển Hạ Thi Phệ Linh Kinh, Thiên Vân lại không hề nhận phản phệ. Hơn nữa số lượng linh tính hắn hấp thu, vậy mà vô cùng khổng lồ.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.