Chương 4:
"Em... em cũng không rõ nữa ạ." Chung Hiểu Âu đã cảm nhận được hơi lạnh trào lên từ khắp người Cố Minh, từ lúc vào văn phòng cô không dám nhìn nhiều, lúc này mới nhận lấy ánh mắt của Cố Minh, chỉ nhìn một cái, lại cúi đầu xuống, quả nhiên như Trì Úy nói, vị phó tổng Cố này rất thích mắng người chăng? Nhưng cái nhìn đầu tiên ngày hôm ấy lại cảm thấy rất lương thiện mà.
Cố Minh khựng lại, nghĩ tới vị nhân viên mới tới chưa được hai ngày trước mặt, trực tiếp gọi điện thoại, "Các anh gửi bản phác thảo mới nhất cho phòng Kế hoạch chưa?"
"Giám đốc Văn, tại sao tài liệu tuyên truyền của các anh không dùng bản phác thảo mới nhất?"
"Em cầm về đi, đổi lại bản phác thảo rồi mang tới, sau này những chi tiết nhỏ này nhớ bảo giám đốc Văn của các em kiểm tra cẩn thận rồi hẵng đem tới, em chuyển lời giúp tôi."
Nhân viên thiết kế Ngụy Hàng là một người đàn ông thanh tú, "Sao thế? Anh đổi rồi mà, đổi từ bản thảo thứ năm rồi mà."
"Giám đốc Văn đưa bản thảo cuối cùng cho em, bảo em tìm phó tổng Cố trình kí, kết quả phó tổng Cố rất không vui, bị phê bình rồi."
Ngụy Hàng đẩy mắt kính, đối chiếu tài liệu trên máy tính, rút bản phác thảo trong tập bản thảo đã chốt ra đối chiếu, thật sự không đúng, "Có phải em cầm nhầm bản thảo không?"
"Giám đốc Văn đưa em cái này." Chung Hiểu Âu mờ mịt.
Ngụy Hàng đứng dậy, đi tới văn phòng giám đốc, tìm được bản thảo đã chốt trên bàn làm việc, "Bản thảo đã chốt ở đây này, em mang cho phó tổng Cố kí tên trước đi, kí xong thì cầm về ngay, người của xưởng in vẫn đang đợi đấy."
"Bản thảo... cầm nhầm bản thảo ạ." Chung Hiểu Âu có thế nào nói thế ấy.
Ngụy Hàng ở bên ngoài nghe được động tĩnh, giải thích, "Bản nộp lên không phải bản đã chốt, là bản thứ năm, cho nên phó tổng Cố mới nổi nóng."
"..." Văn Siêu lau mồ hôi trên trán, hít sâu một hơi, "Cô có biết ban nãy phó tổng Cố gọi điện cho tôi liền trực tiếp mắng tôi không? Chung Hiểu Âu, tại sao một chuyện nhỏ như thế, cô cũng không làm tốt, giao bản thảo cô cũng có thể lấy nhầm, đây là một tài liệu mật mà cũng để xảy ra chuyện này sao."
"Cho nên ý của cô là tôi đưa nhầm cho cô sao? Là lỗi của tôi sao?" Âm lượng của Văn Siêu đã cao thêm tám quãng.
Chung Hiểu Âu không dám lên tiếng, chỉ là trong lòng tủi thân tới đòi mạng, vô cùng khó chịu, rõ ràng là lỗi của lão.
"Được rồi, gửi xuống xưởng in chưa? Cô ra ngoài tự kiểm điểm đi."
Chung Hiểu Âu nuốt bụng tức tới phòng trà, pha một cốc cà phê, đúng lúc gặp được Trì Úy đang thay trà cho "lão yêu quái", Chung Hiểu Âu không vui trong lòng, nước trong máy lọc nước tràn ra cũng không phát hiện, Trì Úy đưa tay đóng lại giúp cô.
"Bị phó tổng Cố mắng à?"Trì Úy lấy khăn giấy lau tay cho cô.
"Ừ, xảy ra chút chuyện, nhưng không phải thứ khiến mình khó chịu nhất, khó chịu là vì rõ ràng gám đốc Văn đưa nhầm bản thảo cho mình, nhưng ông ấy cứ khăng khăng nói là mình lấy nhầm." Chung Hiểu Âu tức giận lắc đầu.
"Chà ~" Trì Úy thở dài, "Sau này chúng ta gọi là còng lưng gánh họa."
Chung Hiểu Âu nhìn cô ấy, "phì" một tiếng cười khổ, lắc lắc đầu.
"Mình gánh họa cho 'lão yêu quái' còn ít chắc? Gặp phải lãnh đạo kiểu này cũng rất khó chịu."
"Nhưng không phải cậu nói giám đốc Văn thân thiện dễ gần, hòa thuận chung đụng sao?" Chung Hiểu Âu khuấy cà phê, có kinh nghiệm làm việc vài năm cũng hiểu rõ những chuyện thế này không hiếm, giúp đồng đội ăn hại làm việc, giúp lãnh đạo gánh họa, chính là bởi những chuyện hỗn loạn thế này xảy ra quá nhiều ở công ty cũ, Chung Hiểu Âu mới tới công ty này, nào biết chỗ nào cũng giống nhau, nơi có người đều là xã hội, Chung Hiểu Âu lắc lắc đầu.
Cứ như thế, Chung Hiểu Âu chống đỡ với những tháng ngày thử việc ở Quốc tế Kinh Điển, tuy ở đây áp lực công việc làm việc rất lớn, cũng thường bị mắng, tên Văn béo cũng không thân thiện dễ gần như Trì Úy nói, ngược lại, tính cách vô cùng xảo trá, lúc thì giống như Tiếu Diện Hổ, lúc thì giống người đàn ông chết tiệt tới tuổi mãn kinh, may mà lương tháng thử việc đầu tiên cao gấp đôi ngày trước, Chung Hiểu Âu đứng trước máy ATM nhìn số dư trong thẻ ngân hàng, cảm thấy lần nhảy việc này là đáng giá, huống hồ còn có trụ cột tinh thần phó tổng kia nữa.
Nghĩ tới phó tổng, Chung Hiểu Âu vừa đếm tiền vừa thở dài, từ lần trước báo cáo công việc xong, cô và phó tổng cũng không có bất kì điểm cắt nào, phó tổng ở vị trí quyền cao chức trọng, thậm chí cô rất ít khi thấy cô ấy ra vào công ty, hơn một tháng nay cộng lại cũng chỉ có duyên gặp mặt hai lần ít ỏi.
Hôm nay, vừa phát lương, tâm trạng Chung Hiểu Âu rất tốt, thế là gọi điện mời Trì Úy đi ăn.
"Alo? Cậu đang ở đâu thế? Mình đang có chuyện muốn tìm cậu đây." Vừa nghe điện thoại, Trì Úy ở đầu bên kia đã lên tiếng.
"Mình... mình xuống dưới tầng kiểm tra tiền, ở ngân hàng, đúng rồi, cậu chưa tan làm à? Hôm nay phải tăng ca à?"
"Tăng ca một lúc, còn có chút chuyện, cậu lên đây đợi mình chút, mình có chuyện muốn kể cho cậu, cả ngày hôm nay bận đến điên đầu, suýt chút nữa quên nói chính sự cho cậu."
"Đưa điện thoại cho mình." Trì Úy vừa bận rộn việc trong tay vừa lấy điện thoại của Chung Hiểu Âu nhập một dãy số điện thoại, "Đây là nữ, tên Vương Linh, mình đã hẹn cho cậu lúc 7 giờ tối nay ở Vũ Hầu Tự, cậu thấy mình bận thế này cũng không quên chuyện của cậu đấy nhé."
"Hả? Có ảnh không? Làm gì?" Chung Hiểu Âu nói tới bạn gái, liền có chút dao dộng.
Trì Úy lấy ảnh trong điện thoại cho cô xem, Chung Hiểu Âu vừa nhìn liền thấy không tệ, tóc dài, cười rất ngọt ngào.
"Gặp mặt xong thì tự cậu hỏi đi."
"Cậu không đi cùng mình à?"
"Không, có lẽ mình làm xong cũng phải bảy rưỡi, cậu tự đi đi."
Thành Đô tháng Tám vẫn là cái nóng khủng khiếp, Chung Hiểu Âu nhìn trang phục của mình, thầm mắng Trì Úy không nói sớm cho cô, bản thân cũng phải chải chuốt một phen, hôm nay cô chỉ mặc chiếc áo phông màu vàng nhạt cùng quần jean đơn giản.
Khi tới nơi, cô nhìn thấy người phụ nữ đứng một góc cầm điện thoại vẫy tay về phía cô, tuy Chung Hiểu Âu từng xem mắt vô số lần, nhưng cô vẫn có chút căng thẳng, nhanh chân bước về phía trước, người phụ nữ vội vàng đứng dậy, hiền hòa nói, "Chào cậu, Hiểu Âu."
"Ngại quá, mình tới muộn." Chung Hiểu Âu đặt túi xuống, tâm trạng không tệ, giác quan thứ sáu cảm giác lần xem mắt này nhất định có thể thành công, cuối cùng bản thân có thể tạm biệt cuộc sống độc thân rồi.
"Cậu thích ăn gì?" Người phụ nữ tên Vương Linh ân cần hỏi.
"Cậu xem rồi chọn món đi, mình không kén ăn."
Vương Linh mím môi, cười nói, "Trì Úy nói cậu rất kén chọn nha." Một câu hai nghĩa, "Có ăn được cay không?"
"Cũng tạm."
Chung Hiểu Âu cảm thấy hôm nay nhất định là ngày may mắn của mình, nên tâm trạng xem mắt cũng rất thoải mái.
"Cậu làm ở đâu thế?"
"Đồng Tân Lâm, cậu ở gần cầu Đông Môn à?" Vương Linh hỏi.
"Ừm."
"Nghe Trì Úy nói cậu vừa tới làm chung công ty với cậu ấy, công việc mới chắc vất vả lắm nhỉ."
"Ừm, vẫn ổn, chỉ là lãnh đạo có chút khó hầu."
"Bắt nạt người mới đều là kẻ thất bại."
Chung Hiểu Âu vui vẻ cười lên. Cảm giác Vương Linh dường như rất hiểu bản thân.
Vương Linh: "Cậu cười lên xinh lắm."
Chung Hiểu Âu có chút lúng túng cúi đầu xuống.
Vương Linh: "Cậu không có gì muốn hỏi mình sao?"
Chung Hiểu Âu: "Cậu làm nghề gì thế?"
Vương Linh: "Ngân hàng CITIC Trung Quốc."
Chung Hiểu Âu: "Ồ, cậu bao nhiêu tuổi? Mình 26."
Vương Linh ngừng giây lát, "Mình 27." Nói xong dùng đôi mắt sáng chói nhìn cô.
"Ngại quá, mình hỏi như điều tra hộ khẩu ấy, cậu hỏi đi."
Vương Linh lắc đầu, cười nói, "Những thứ cần biết mình đã biết rồi, hôm nay gặp mặt, càng thêm hài lòng."
Trong lòng Chung Hiểu Âu vui mừng như điên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí rất hòa hợp, thỉnh thoảng Vương Linh sẽ chăm sóc cô, vừa không dính người lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, ăn cơm xong, Vương Linh hỏi, "Cậu tan làm sẽ làm gì?"
"Về nhà, nấu cơm, ăn cơm, xem phim, xem chương trình giải trí gì đó."
Vương Linh không lên tiếng, Chung Hiểu Âu nghịch tóc, "Có phải rất trạch không?"
"Không có, rất ngoan."
A a a a a, người phụ nữ biết này cách nói chuyện quá đi.
"Vậy bây giờ muốn về nhà hay là có thể ngồi thêm với mình một lúc? Mình nghĩ cậu chọn vế sau."
Đã nói tới bước này, huống hồ quả thật Chung Hiểu Âu còn muốn ngồi với cô ấy thêm lúc nữa, "Vậy chúng ta đi tản bộ nhé."
Đáng tiếc Cẩm Lý không phải là nơi thích hợp để đi dạo, cũng không biết tại sao Trì Úy phải giúp cô hẹn ở đây, Cẩm Lý là một điểm tham quan nổi tiếng ở Thành Đô, mỗi ngày đều có vô số người ngoài tỉnh vác theo ba lô đi lại trong con ngõ nườm nượp không ngớt. Nơi đông người, Vương Linh nhích lại gần cô, cuối cùng không thể không đề nghị, nói, "Chúng ta tìm một nơi ngồi đi."
Vô thức bị đẩy tới con ngõ nhỏ, nơi có vô số quán nước, quán bar, hai người tìm một quán nước thưa thớt để lánh nạn, gọi hai cốc đồ uống lạnh.
"Mình vừa thêm Wechat của cậu, cậu đồng ý đi."
Chung Hiểu Âu lấy điện thoại ra, kết bạn với Vương Linh, cô dựa lưng vào sô-pha, nhìn dòng người trên đường phố, quán nước mở nhạc, có người nhỏ tiếng hát theo, có người nhỏ tiếng nói chuyện hăng say, chỉ có Chung Hiểu Âu đột nhiên cảm thấy da đầu có chút tê dại.
"Khi nào thì đi? Thứ sáu? Thứ sáu em có cuộc họp rất quan trọng, Thạch Lỗi, anh đừng..."
Cố Minh nhìn cuộc gọi vừa cúp máy, thở dài, lại cầm lên gọi đi, "Chỉ có thể hẹn vào thứ sáu thôi sao? Vậy để em sắp xếp thời gian, ừm, được."
Chung Hiểu Âu chỉ nghe thấy âm thanh mê người ấy gần ngay bên tai, cô nhìn quanh tứ phía, phát hiện phó tổng giám đốc Cố, Cố Minh quay lưng với mình, ngồi ở ghế sô-pha sau lưng cô.
...
Có thể bạn quan tâm:
Chu Phú, ngoại hiệu Tiếu Diện Hổ là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa, Thủy Hử. Chu Phú xếp thứ 93 trong 108 vị đầu lĩnh Lương Sơn Bạc và xếp thứ 47 trong 72 vị sao Địa Sát, được sao Địa Tàng Tinh chiếu mệnh.