Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ

Chương 5



Chương 5:

Bạn hiểu cảm giác ấy không? Giống như thời còn đi học, ăn vụng đồ trong ngăn bàn, sau đó nghe thấy giáo viên gọi tên mình. Hiện tại Chung Hiểu Âu có cảm giác như vậy, phát hiện người đằng sau mình chính là Cố Minh, cô không dám động đậy, cũng không dám quay đầu nhìn lại.

Vương Linh phát hiện ra sự khác thường của cô, hỏi, "Cậu sao thế?"

Chung Hiểu Âu đè giọng xuống, nói, "Không có gì, chúng ta chuẩn bị đi thôi."

"Vừa ngồi chưa được 10 phút mà, sao thế? Mình không thể thêm Wechat của cậu sao?" Vương Linh cho rằng bản thân đã nói gì mạo phạm tới cô.

"Không phải." Chung Hiểu Âu ngây ra, cảm thấy bản thấy đang chuyện bé xé ra to, nhưng bị lãnh đạo công ty phát hiện bản thân đi xem mắt một người phụ nữ khác, cũng thật sự là một chuyện hãi hùng.

May mà Vương Linh ân cần, cũng không hỏi nhiều, nghe theo Chung Hiểu Âu, "Được rồi, vậy để mình đưa cậu về nhà nhé."


Trùng hợp thay, khi Chung Hiểu Âu đứng dậy khỏi sô-pha, liền đụng phải Cố Minh cũng đang đứng lên, vai chạm vào vai, trong lòng Chung Hiểu Âu cạch một tiếng, đã không trốn được, chỉ đành chào hỏi, "Chào phó tổng giám đốc Cố."

Cố Minh ngẩn ra, lúc này mới nhận ra cô gái trước mắt, nhân viên mới của phòng Kế hoạch, cô ấy khách sáo cười cười, "Chào em."

Chung Hiểu Âu không dám ở lại lâu, kéo Vương Linh đi, nhanh chóng rời khỏi quán nước.

Vương Linh: "Ban nãy là đồng nghiệp ở công ty các cậu à?"

Chung Hiểu Âu: "Ừ, phó tổng giám đốc công ty mình."

Vương Linh: "À, vậy nên phải rời đi trước."

Chung Hiểu Âu: "Ngại quá."

Vương Linh mở cửa xe cho Chung Hiểu Âu, đưa cô về nhà.

Cuộc hẹn êm đẹp bỗng nhiên trắc trở vì gặp phải phó tổng.

Tới nơi, Vương Linh có chút không nỡ, chân thành hỏi, "Cuối tuần cậu có thời gian không?"


"Hả?" Chung Hiểu Âu có chút không tập trung.

"Không có gì, có Wechat rồi, nếu cuối tuần cậu rảnh thì mình hẹn cậu."

Về tới nhà, Chung Hiểu Âu vẫn chưa hoàn hồn, nhớ tới khoảnh khắc đụng phải phó tổng Cố, lắc lắc đầu, bản thân nên ngồi lâu thêm lúc nữa, tại sao phải vội vàng bỏ chạy như vậy chứ? Một mình nằm trên sô-pha, một tay thõng xuống đong đưa, cô còn chưa kịp nhìn rõ hôm nay phó tổng mặc gì, Thành Đô rộng như thế, ở đó cũng có thể gặp mặt, có phải chứng minh cô và phó tổng rất có duyên không?

Nghĩ mãi nghĩ mãi, Trì Úy gọi điện tới quan tâm thăm hỏi tình hình xem mắt, "Thế nào rồi? Chung Hiểu Âu, lần này mình không chơi cậu nữa mà, xem mắt thế nào rồi? Vừa mắt chưa?"

"Cũng không tệ, người rất tốt, mình kể cậu nghe, cậu đoán xem hôm nay mình gặp ai?" Chung Hiểu Âu từ sô-pha bò dậy, khoanh hai chân lại.


"Ai thế?"

"Phó tổng đấy, mình và chị ấy ngồi quay lưng với nhau, nghe thấy giọng chị ấy mình mới phát hiện, thế mà hai đứa lại có thể gặp được nhau ở Cẩm Lý, thật là thần kì."

"À, Thành Đô cũng không rộng vậy đâu, gặp nhau là chuyện bình thường, ban nãy Vương Linh nhắn tin cho mình nói nhìn trúng cậu rồi, cuối tuần hẹn cậu, cậu nhất định phải đi đấy."

"Cậu nói xem, có phải mình với phó tổng rất có duyên hay không?"

"Chung Hiểu Âu!"

"Gì?"

"Cậu có nghe thấy mình vừa nói gì với cậu không? Cậu chỉ biết phó tổng, phó tổng, vậy cậu theo đuổi phó tổng đi, đừng bảo mình giới thiệu cho cậu nữa."

"Không... không... cậu quay lại đây, mình chỉ nói vui thôi mà, không phải cậu đã nói, phó tổng chỉ có thể nhìn từ xa không thể dây vào sao, mình không dám, mình chỉ muốn tám chuyện với cậu về cuộc gặp kì lạ hôm nay thôi mà, cậu vừa nói gì thế?"
"... Mình có thể kiên cường sống hơn 20 năm cũng không dễ dàng chút nào, một ngày phải bị cậu chọc tức mấy lần. Mình nói Vương Linh nhìn trúng cậu rồi, người ta hẹn cậu cuối tuần tới resort ở núi Thanh Thành, cậu có đi không. Tóm lại cái này cậu còn lảm nhảm nữa thì sau này đừng mơ mình quan tâm tới chuyện của cậu."

Chung Hiểu Âu ngắt điện thoại, khoanh chân ngồi trên sô-pha, trong phòng bật điều hòa, điều hòa phát ra những tiếng phù phù đơn điệu khó chịu, cảm giác có lẽ là chủ nhà dùng quá lâu rồi. Chung Hiểu Âu đang nghĩ, nếu giữa ngày hạ như thế này, có thể cùng người phụ nữ bản thân yêu thương, trốn trong căn phòng đầy hơi lạnh, ôm dưa hấu xem phim xem chương trình giải trí, có lẽ là chuyện tươi đẹp biết bao, thời gian đẹp đẽ tới vậy cứ thế mà bị bỏ lỡ bị lãng phí.
Tối thứ sáu, Chung Hiểu Âu nhận được tin nhắn của Vương Linh, nói cuối tuần muốn tới resort ở núi Thanh Thành, hỏi cô có thời gian hay không, đương nhiên là cô có, hai người lại nói một số chuyện không đâu vào đâu, Wechat có tác dụng như thế, không nhìn thấy người, cũng không có sự lúng túng khi bắt buộc phải tìm chủ đề nói chuyện, khoảng thời gian chờ đợi ấy cũng đủ tốt, Chung Hiểu Âu đang nói chuyện với Vương Linh, đột nhiên bị kéo vào một nhóm chat.

"Tất cả mọi người, tất cả mọi người trong phòng Kế hoạch lập tức tới công ty tăng ca."

Chung Hiểu Âu nhìn rất lâu cũng không nghĩ ra ID ấy là của ai, "Gã Béo Tùy Hứng" là ai thế?

"Nhìn thấy tin nhắn này lập tức trả lời."

"Đã đọc."

"Đã đọc rồi, lập tức tới."

Chung Hiểu Âu nhìn ID xa lạ, lúc này mới tỉ mỉ nhìn tên nhóm chat, "Phòng Kế Hoạch Lợi Hại", rồi tỉnh táo lại, cô vừa vào công ty liền thêm Wechat của Văn béo, chỉ là chưa từng nhắn tin, những ID tà môn ngoại đạo này chắc chắn là đồng nghiệp trong phòng.
"Chung Hiểu Âu, online không?" Trong nhóm có người hô hào.

"Đã đọc, biết rồi." Chung Hiểu Âu vội vàng trả lời.

9 giờ tối thứ sáu, Chung Hiểu Âu đã tắm rửa nằm trên sô-pha chuẩn bị chăn ấm đệm êm, trải qua một buổi tối cuối tuần đẹp đẽ, cô bắt tắc-xi, cảm giác hành trình tới công ty như đi trên mặt băng, mặt băng ấy nứt vỡ tách tách như trái tim vỡ vụn của cô, tuy Chung Hiểu Âu phỉ nhổ trong lòng, nhưng nghĩ tới việc kêu gọi tất cả mọi người từ các phòng ban tới tăng ca, có lẽ thật sự có chuyện gấp.

Vừa vào văn phòng, còn chưa kịp tới chỗ ngồi, đã nhìn thấy bên trong văn phòng của giám đốc Văn có người, hô hấp của Chung Hiểu Âu có chút căng thẳng, người trong văn phòng của Văn béo không phải là ai khác, chính là phó tổng!

Khi Chung Hiểu Âu tới nơi, những đồng nghiệp khác cũng lần lượt quay lại công ty, mọi người đều rất oán thán, có người đang đi xem phim cũng bị gọi về, có người đang ở nhà hàng, có người đang ở KTV cũng bị gọi lại, vừa nhìn Tiền Lệ Lệ là biết cô nàng đang đi bar, kiểu trang điểm, cùng chiếc váy bó sát người chiết eo hở vai trên người sắp bị oán khí chọc thủng, "Cái công việc này thật đúng là con mẹ nó không làm nổi nữa, có còn là cuộc sống của con người nữa không?" Tiền Lệ Lệ là nữ hán tử thẳng thắn Đông Bắc, là chuyên viên hoạt động chủ yếu ở phòng Kế hoạch, cô nàng không nhịn được càu nhàu với Ngụy Hàng, Chung Hiểu Âu là người mới, còn đang trong thời gian thử việc, cho dù không hài lòng, cũng không dám lên tiếng, tất cả cũng chỉ vì tiền mà thôi, cô muốn tiết kiệm tiền mua nhà! Nghĩ tới đây, Chung Hiểu Âu đã lặng lẽ bật máy tính lên.
Chung Hiểu Âu đang nhìn trộm phó tổng qua lớp tường kính trong văn phòng giám đốc, cho nên tối nay phó tổng cũng phải tăng ca sao? Đây tốt xấu gì cũng là một điều an ủi.

Hai người trong văn phòng đã nói chuyện xong, không biết Cố Minh nói gì, Văn béo liên tục gật đầu, Cố Minh đứng dậy, đi tới khu làm việc, "Các đồng nghiệp phòng Kế hoạch vất vả rồi, làm xong việc này, tôi mời mọi người ăn cơm." Nói xong Cố Minh liền rời đi, nhanh như gió, mộng tưởng cùng nhau tăng ca đi đâu mất rồi? Trái tim Chung Hiểu Âu đã vỡ vụn.

Lúc này Văn béo mới ra ngoài nói chuyện, "Vốn dĩ thứ này tuần sau mới cần đến nhưng đột nhiên phải nộp ngay, có lẽ Chung Hiểu Âu không rõ, nhưng những người khác chắc cũng biết, năm nay chúng ta sẽ phát triển một hạng mục mới ở Trùng Khánh, trước kia phòng Phát triển hạng mục vẫn luôn tiếp xúc với người của cơ quan chức năng bên đó, ngày mai lãnh đạo thành phố bên đó muốn gặp mặt ông chủ chúng ta, cho nên phải làm một đoạn video mới, giới thiệu thương hiệu công ty. Mọi người vực dậy tinh thần nào, tối nay nhất định phải làm cho xong."
"Chuyện này không phải Chung Hiểu Âu, Ngụy Hàng với Đường Đường phụ trách được sao, cần gì phải gọi tất cả mọi người tới." Tiền Lệ Lệ không sợ chết lẩm nhẩm nói.

"Tôi biết việc tăng ca đột ngột thế này khiến mọi người không vui, nhưng oán thán xong rồi vẫn phải tiếp tục làm việc, những người khác hỗ trợ bọn họ tìm tư liệu với tài liệu thực tiễn đi."

Chung Hiểu Âu sắp choáng váng tới chết, nhưng vẫn nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, trong công việc có quá nhiều việc gấp gáp như thế, nhưng chưa từng nghe nói trong một tối có thể cắt ghép được một video tuyên truyền về doanh nghiệp, không cần quay sao? Cũng có thể dùng tài liệu trước kia, nhưng độ nét căn bản không đủ, tìm công ty quay phim bên ngoài, chỉ riêng quá trình quay phim và chế tác cũng mất tới một tháng, hiểu không, đây là trò đùa dai của tên chó má nào thế, Chung Hiểu Âu đã không nhịn được, cất tiếng mắng chửi trong lòng.
Buổi tối cuối tuần tươi đẹp, phòng Kế hoạch của Quốc tế Kinh Điển sáng đèn, Tiền Lệ Lệ nhân lúc Văn béo đi vệ sinh, thiếu chút nữa đã gõ nát bàn phím, phòng làm việc rộng lớn có chút đáng sợ cùng quái dị.

Chung Hiểu Âu làm việc tới mức đau cổ, vừa nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ tối.

Đột nhiên ngửi thấy hương cà phê, khi Chung Hiểu Âu còn đang vùi đầu viết kịch bản, liền nghe thấy Tiền Lệ Lệ gọi người kia, "Này, thư kí Tô, nửa đêm rồi, không về nhà, chạy tới đây an ủi đám nông dân chúng tôi à?"

"Trong thang máy cũng có thể nghe được tiếng cô, nửa đêm canh ba khiến người ta sợ hãi, mọi người nghỉ ngơi chút đi, đây là cà phê phó tổng Cố mời mọi người."

"Yes, vẫn là phó tổng Cố có lương tâm." Tiền Lệ Lệ nhận được chút lợi ích liền không nghiêm túc được nữa.
"Được rồi, mọi người tiếp tục cố gắng, tôi mang cà phê lên cho phó tổng Cố, tôi còn phải về nhà nữa."

"Phó tổng Cố vẫn chưa về sao ạ?" Chung Hiểu Âu buột miệng hỏi.

"Về đâu chứ? Tối nay không biết cô ấy còn định làm tới khi nào nữa kìa. Mọi người làm việc đi." Nói xong, thư kí Tô cầm một cốc cà phê rời đi.

Có cà phê, văn phòng có thêm không ít sức sống, "Mỗi lần tăng ca Lão Văn béo đều không đoái hoài gì chúng ta."

"Uống đi, đừng nói nữa buồn nôn đấy." Ngụy Hàng nói.

"Anh nói xem em đi làm hai năm rồi, hai năm nay, trước giờ chưa từng thấy lão mời chúng ta ăn lấy một bữa cơm, cũng chỉ thỉnh thoảng hưởng ké tí phúc của phó tổng Cố."

"Thông thường chẳng phải sếp lớn của phòng mời sao ạ?" Chung Hiểu Âu tham gia cuộc trò chuyện.

"Cô cũng nói là thông thường, nhưng Văn béo là tên keo kiệt, cực phẩm vắt cổ chày ra nước đấy." Tiền Lệ Lệ đan chân vào nhau nói.
Chung Hiểu Âu không lên tiếng, vì cô đã nhìn thấy Văn béo đứng phía sau hai người.

— QUẢNG CÁO —