Nhật Ký Của Muỗi Thần

Chương 15: Điều Tra



Cô gái nhỏ bắt đầu cởi cái nơ hồng trên cổ rồi vứt lên giường. Sau đó, cô ấy thoát đi những gì còn vướng víu bám trên thân thể suốt một ngày dài.

Loài người vốn là một loài sinh vật yêu thích sự tự do và thích di chuyển. Họ không muốn bị trói buộc vào bất cứ một khuôn khổ nào cả trong sinh hoạt.

Thế nhưng, chính bọn họ lại tự tạo ra đủ mọi loại ràng buộc và bắt đồng loại của mình phải tuân theo.

Bên phương Tây, phong trào giải phóng phụ nữ diễn ra rất mạnh mẽ.

Người phụ nữ có thể làm bất cứ thứ gì nếu họ muốn như khỏa thân đi biểu tình, khỏa thân để chụp hình, khỏa thân trên bãi biển...

Khẩu hiệu mà phụ nữ Tây Phương thường tôn thờ là "My body, my choice" nghĩa là "cơ thể của tôi, lựa chọn của tôi".

Phụ nữ Á Đông hay phụ nữ Hồi giáo thì ngược lại. Họ bao bọc thân thể của mình trong các lớp quần áo dày cộm. Ngay cả mặt mũi, tay chân cũng kín kẽ như thế.

Chỉ có khi về nhà, khi trong phòng không có ai thì họ mới dám trút bỏ hết y phục để trở nên tự do thoải mái.

Lúc này phụ nữ mới sống cho chính mình và là chính mình.

Thanh xuân của con gái là làn da trắng mịn, là đồi núi chập trùng, là thảo nguyên xanh mượt, là rừng rậm đầm lầy và là khe suối róc rách.

Chẳng vì thế mà ở Đông Lào có một bộ phận diễn viên, người mẫu, nghệ sĩ, thanh thiếu nữ thích chụp hình khỏa thân ở sông, suối, núi, rừng, biển với tuyên ngôn bảo vệ thiên nhiên nhưng thực tế là lưu giữ lại tuổi thanh xuân.

Nổi tiếng nhất có lẽ là bộ ảnh Tuyệt Tình Cốc của hai em gái Hải Phòng. Bộ ảnh của các em gái bên đầm sen, giếng nước.

Truyền thông nói cứ nói, người dân làm cứ làm. Cũng chẳng có luật nào được ban hành để cấm đoán điều ấy cả.

Họ cũng chẳng khỏa thân chụp hình ở các cơ quan chính quyền hay trong các nơi thờ tự tôn giáo nên chẳng có cớ gì để bắt phạt.

Nó là một nhu cầu tự nhiên và là tự do của mỗi người. Mà thật ra, họ cảm thấy mình đẹp họ mới làm như vậy chứ nếu họ xấu thì có cho tiền cũng chẳng muốn hở ra dù là một chút.

Tiếp theo, cô gái nhỏ đi tới chiếc gương lớn gắn liền với tủ quần áo rồi bắt đầu ngắm nghía thân mình trong gương.

Có lẽ do chế độ ăn uống khá tốt nên thân thể của cô gái khá nảy nở.

Dưới ánh mắt của một con muỗi tôi thấy nó tỏa ra ánh hào quang đỏ rực rất mê hoặc.

Cô gái có lẽ đang học trường trung học hoặc trường phổ thông gì thôi.

Tôi đoán cô ấy cũng chưa từng quen với ai vì mùi mồ hôi pha với hóc môn nữ tỏa ra xung quanh rất nồng nặc như khói lửa.

Thú thật tôi cảm thấy rất hấp dẫn, không phải hấp dẫn kiểu loài đực với loài cái mà là sự hấp dẫn của một món ăn ngon, của một con mồi cực phẩm.

Đương nhiên, con mồi này cũng mạnh mẽ gấp ngàn vạn lần so với sức mạnh của tôi.

Nó có thể đập tôi nát bét chỉ với một cú vung tay cho nên tôi xếp nó vào hàng ngũ những con mồi nguy hiểm.

Bây giờ, cô gái vẫn còn đứng trước gương soi làm những động tác uốn éo.

Nếu là một con muỗi thực sự thì có lẽ hành vi này rất kỳ quái và không thể lý giải. Nhưng với tôi thì khác, tôi hoàn toàn lý giải.

Giống cái vốn là một giống loài đặc biệt và luôn bị ám ảnh bởi cái đẹp.

Bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào giống cái cũng đều muốn mình phải đẹp.

Dù cho có phải chết đi chăng nữa thì họ cũng muốn cái xác của mình phải thật xinh tươi.

Các cô gái có thể ngồi hàng giờ để coi youtube hoặc lướt tiktok với các nội dung về thời trang, son phấn và làm đẹp.

Họ cũng mất hàng đống thời gian để ngồi trang điểm, thử đồ qua lại mà không biết chán.

Họ thường hay than phiền rằng mình không có đồ để mặc dù quần áo chất đầy trong tủ.

Dù cho son phấn có cả tá nhưng vẫn bảo mình còn quá nghèo.

Nước hoa có cả trăm lọ đặt trên bàn nhưng vẫn nói là không đủ để dùng.

Thật kỳ lạ khi con gái đi ra ngoài đường đeo đủ thứ giả tạo lên người như tóc giả, lông mi giả, lông mày giả, mũi giả, môi giả, ngực giả, mông giả… nhưng vẫn yêu cầu con trai phải có một trái tim chân thành.

Còn con trai cũng thật là kỳ lạ khi luôn đòi hỏi con gái phải sống chân thật với mình nhưng khi gặp mặt mộc của con gái lại muốn chạy đi mất tích, khi gặp con gái đeo “đồ giả” thì lại chạy theo liếm chó.

Vậy rốt cuộc con trai yêu cái giả hay thích cái thật đây? Quá là dối người lừa mình.

Con gái cũng thường hay than vãn rằng tại sao khi đang yêu thì con trai luôn săn đón hết mình còn khi lấy về nhà rồi thì lại bỏ bê và tìm cách ra ngoài tán tỉnh người con gái khác?

Bởi vì bản chất của con trai vốn là yêu thích sự giả dối và ghét bỏ sự chân thật. Lúc yêu con gái thường hóa trang nên được yêu thích.

Về nhà rồi, bỏ đi cái áo giả tạo thì chỉ còn một sự chân thật trần trụi, họ vì thế mà mất đi hứng thú.

Nhân loại vốn có một câu chuyện như thế này.

Ngày xửa ngày xưa, trên thiên giới có hai vị nữ thần tên là giả dối và chân thật.

Một hôm, nữ thần chân thật đi du ngoạn dưới nhân gian gặp một cái hồ trong xanh tuyệt đẹp.

Hứng chí, nữ thần chân thật cởi bỏ quần áo của mình để trên bờ rồi đi xuống tắm.

Trùng hợp thay nữ thần giả dối cũng đi ngang qua đây, thấy xiêm y của nữ thần chân thật rất đẹp nên nổi lòng tham niệm.

Cô ấy cởi bỏ quần áo của mình xuống để mặc lên xiêm y của nữ thần chân thật.

Sau khi đã đánh tráo quần áo, nữ thần giả dối liền chạy mất tích.

Một lúc sau, nữ thần chân thật tắm xong mới lên bờ định mặc lại quần áo thì đã không thấy đâu nữa.

Lại nhìn thấy quần áo của nữ thần giả dối quá mức xấu xí nên nàng nhất quyết không chịu mặc vào dù cho phải khỏa thân đi lại.

Từ đấy, trong nhân gian đã lưu truyền một truyền thuyết về nữ thần giả dối luôn khoác chiếc áo chân thật còn nữ thần chân thật thì lại luôn trần truồng như nhộng.

Thế đấy, đàn ông về bản chất luôn thích ngắm xiêm y của nàng chân thật nhưng lại ghét bỏ thân thể của cô ấy.

Đàn bà về bản chất thì luôn thích tỏ ra là mình chân thành nhưng thực tế bên trong thân thể lại là giả tạo.

Vì vậy, nếu con gái nói rằng họ làm đẹp để vì bạn, vì cho bạn hãnh diện với mọi người thì khoan hãy tin tưởng.

Cẩn thận kẻo bị cô gái ấy lừa đấy. Thực tế, cô ấy chỉ làm đẹp vì bản thân mình mà thôi.

-----

Qua giây phút thất thần do suy nghĩ lung tung, tôi đã thấy cô gái nhỏ bắt đầu bước vào trong nhà tắm.

Tôi vội vàng bay đuổi theo, trong đầu không kịp thắc mắc rằng tại sao mình lại làm như thế. Tôi hiện là một con muỗi chứ đâu phải một con người.

Tôi đậu trên ô cửa của nhà tắm rồi nhòm xuống dưới. Cô gái bắt đầu lấy tay mở nước ở vòi hoa sen.

Có lẽ do làn nước khá mát làm cho cô ấy cảm thấy sảng khoái nên miệng cũng không tự chủ được cất lên tiếng hát vu vơ.

Với quan điểm của một con muỗi thì tôi nghe tiếng hát kia cũng chẳng hay ho gì. Thậm chí nó còn làm cho tôi hơi khó chịu.

Nhưng mà thôi, cô ấy thích thì cô ấy hát, tôi đâu thể nào can thiệp được.

Việc khác nhau về giống loài cũng làm cho tôi không quá kích động khi nhìn cô ấy. Thậm chí tôi có cảm giác như đang nhìn một con mèo hay một con chó đang tắm mà thôi.

Thật khác xa như khi tôi trong thân thể một con đực huyết khí dương cương ở kiếp trước.

Nhìn lén như thế này có lẽ máu mũi đã phun trào và trụ chống trời đã dựng đứng.

Tôi nhàm chán chống hai chân lên cằm nhìn cô ấy như đang xem một bộ phim về thế giới động vật.

Không cảm xúc, không đánh giá, không bình luận.

Có điều bộ phim này diễn ra cũng khá dài. Bởi con gái luôn có thói quen tắm lâu như thế.

Tôi nhàm chán nên buột miệng kêu lên vo ve:

“Nhanh lên em gái kia, tắm gì mà lâu thế hả?”

Thế nhưng tôi quên mất rằng Kỹ năng cảm ứng âm thanh của mình cũng đã được cường hóa lên tới 28 Hz, đồng nghĩa với việc tôi kêu lên sẽ tạo ra âm thanh to tương ứng.

28 Hz cũng đã thuộc về tần số mà con người nghe được một cách rõ ràng. Nó như tiếng thì thầm ngay bên tai.

Đương nhiên, cô gái chỉ nghe thấy tiếng vo ve khó chịu.

Vì vậy, cô ấy ngẩng mặt lên nhìn tôi. Tôi cũng nhìn chằm chằm vào cô ấy. Tự nhiên, tôi giật mình đánh thót.

Quả nhiên, cô ấy cảm thấy mình bị làm phiền khi đang hưởng thụ nên giận dữ cầm lấy vòi hoa sen phun nước tấn công tôi.

“Rào…rào… rào… rào… rào…”

Vừa phun nước cô gái vừa cất tiếng chửi đổng:

“Đờ mờ con muỗi cái kia. Tao tắm mà mày cũng không để yên nữa. Mày bị less hay sao mà nhòm trộm tao thế.

Cút xéo ngay đi cho bà!”