Nhật Ký Của Muỗi Thần

Chương 16: Tiểu Muỗi Trả Thù Không Để Qua Đêm



Tôi quá sợ hãi đến nỗi hồn vía lên mây nên cũng không để ý việc cô ấy chửi tôi là less. Phản ứng bản năng khiến tôi đập mạnh hai cánh bay lên né tránh dòng nước.

Tưởng chừng nguy hiểm cứ như vậy mà qua đi thì một con thạch sùng phục kích ở bên cạnh từ bao giờ lao tới vươn cái lưỡi ra đớp lấy tôi.

Tiếng còi báo động vang lên, tôi theo bản năng đã làm một động tác bay quẹo một góc vuông 90 độ để thoát khỏi chiếc lưỡi của thiên địch trong gang tấc.

Dòng nước từ hoa sen phun sượt qua thân tôi lại vô tình bắn vào thân con thằn lằn đang lao tới khiến cho nó giật mình rơi xuống sàn, không may lại đụng trúng vào chân cô gái.

Tôi vừa thoát chết nên không dám dừng lại mà lấy hết sức bình sinh bay ra lỗ thông gió nối liền với phòng ngủ.

Sau lưng tôi, một tiếng hét hoảng sợ của cô gái vang lên.

Tiếng hét khủng khiếp ấy có thể lên tới hơn 100 đề xi ben.

Nó mạnh đến mức ngay cả tôi đã bay xa hơn 1 m cũng không chịu nổi rung động mà mất thăng bằng rơi xuống đất.

Đầu óc tôi ong ong, tim tôi đập loạn xạ như muốn vỡ tung.

Tôi sợ rằng mình sẽ chết vì chấn thượng sọ não hoặc thương tật toàn bộ vĩnh viễn do tai nạn hàng không nên vội vã mở ra không gian thứ nguyên rồi trốn vào.

Còn số phận của lão thạch sùng kia cũng không tốt ở chỗ nào, thậm chí nó còn rất xui xẻo.

Phục kích tôi bất thành, lại bị nước phun té từ trên cao xuống đất.

Chưa kịp hoàn hồn thì đã bị skill sư tử hống tấn công đến ngất đi.

Trong lúc hoảng loạn, cả cái vòi hoa sen to đùng đập trúng đầu nó.

Ô hô. Cái đầu thằn lằn đã nát bét trong sự điên loạn của đứa con gái hung hãn.

Thật đáng sợ!

------

Thoát chết trong gang tấc, tôi nằm nhoài trong không gian thứ nguyên để hồi phục, tự cảm thấy mình thật may mắn.

Tôi vừa tránh né bị dòng nước tấn công, lại vừa tránh thoát đòn tất sát của thiên địch, cuối cùng thì cũng tai qua nạn khỏi bởi âm ba công.

Có lẽ số của tôi chưa đến lúc phải chết. Có lẽ do khả năng phản ứng xuất thần và kỹ năng Phi Hành đã được nâng cao. Cũng có lẽ cả hai yếu tố trên.

Không thể không nói thời gian luyện tập các kỹ năng hồi sáng quả thật rất hữu ích. Nhờ nó nên tôi có thể thoát chết ngay trong gang tấc.

Thế nhưng thoát chết là một chuyện, có ghi hận hay không là một chuyện khác và có trả thù hay không lại là một chuyện khác nữa.

Nhân loại có một câu: “quân tử trả thù mười năm chưa muộn, tiểu nhân trả thù không quá nửa đêm” nghĩa là người quân tử có thể chờ đợi mười năm mới trả thù còn kẻ tiểu nhân thì gấp gáp không đợi qua đêm.

Bản thân người quân tử thường có tính kiên nhẫn rất cao, còn những kẻ tiểu nhân thì rất nóng vội.

Tôi xét thấy mình không phải là đại nhân, cũng chẳng phải là người quân tử, thậm chí ngay cả kẻ tiểu nhân cũng không bằng nữa.

Tôi chỉ là một con muỗi nhà nhỏ bé với sức mạnh chỉ bằng 1/1000 sm, tốc độ chỉ 0.7 m/s và thân thể chỉ dài có 0.2 cm. Thế nên nhất định tôi sẽ ghi hận, tôi sẽ trả thù, thậm chí ngay tại đêm nay.

Tuổi thọ của tôi cũng chỉ có 11 ngày, không có nhiều thời gian để mà chờ đợi. Con thằn lằn ghê tởm kia đã chết. Như vậy, đứa con gái này sẽ là mục tiêu bị tôi chích đêm nay.

Không những chích nó một cái mà tôi sẽ cùng phân thân của tôi chích rất nhiều lần. Một đêm nay con bé sẽ bị chích cho dục tiên dục tử. Hừ hừ.

Có lẽ có người sẽ khinh thường tôi vì tôi quá bé nhỏ mà gan lại to nhưng sự thật thì không phải lúc nào bé nhỏ cũng là người thua cuộc.

Mặc dù triết lý nhân sinh của tôi là sống khiêm nhường và nhẫn nhịn nhưng không có nghĩa mọi thứ tôi đều sẽ bỏ qua.

Chủng tộc của muỗi tôi mỗi năm đã gây ra cái chết của hơn 700.000 người trên thế giới, điều đó không phải là do may mắn.

Nên nhớ rằng đại nhân có đại nhân đường, tiểu nhân có tiểu nhân lối. Mỗi sinh vật khi được tạo hóa sinh ra cũng đều có sự hợp lý của chúng.

Loài này sẽ sống nương tựa vào loài kia, loại kia sẽ lại sống nương tựa vào loài nọ. Diệt sát loài này dù là nhỏ bé cũng sẽ dẫn đến mất cân bằng sinh thái nghiêm trọng.

Đã có bao nhiêu câu chuyện như thế xảy ra.

Vào thập niên giữa của thế kỷ trước, Hoa Quốc đã tổ chức một trận tàn sát các loài chim sẻ vì tiếng kêu của chúng gây ồn ào trên phạm vi toàn quốc.

Những khẩu hiệu được tuyên truyền, những thành tích được khen ngợi, những xác chim sẻ bị chất đống, tất cả đều hừng hực khí thế như đi đánh trận. Nhưng cơn ác mộng của người Hoa Quốc cũng từ đó mà bắt đầu.

Hậu quả là ngay trong năm sau, trời hanh khô nắng nóng, chủng tộc châu chấu nổi lên thành đàn thành lũ.

Vì không có sự kiềm chế của loài chim sẻ thiên địch, chúng nó đã phát triển tộc đàn lên quy mô khổng lồ.

Kết quả là năm đó toàn bộ cây cối, hoa màu, lương thực đều bị chúng ăn sạch sẽ.

Phản ứng dây chuyền tiếp theo là nạn mất mùa cùng nạn đói xảy ra.

Gần trăm triệu người Hoa Quốc đã bị chết do đói.

Xác người nằm la liệt từ ngoài đường vào trong nhà, từ nông thôn cho đến thành thị.

Lúc này, xác người hay xác chim sẻ có khác gì nhau đâu?

Để trả giá cho hành vi man rợ và làm mất cân bằng hệ sinh thái của mình, người Hoa đã phải trả một cái giá quá đắt đỏ.

Cuối cùng, chính quyền Bắc Kinh cũng phải cúi đầu khuất phục trước loài châu chấu nhỏ bé, họ chỉ còn cách kêu gọi các quốc gia khác viên trợ nhân đạo lương thực và nhập khẩu gấp hàng triệu con chim sẻ từ Liên Minh Phương Bắc.

Ở một quốc gia phương Nam khác, quê hương của loài chuột túi. Chỉ vì những hành vi động vật quyền không hợp lý mà đã từng nhiều lần bị các tộc đàn động vật tấn công như tộc chim đà điểu, tộc thỏ, tộc chuột, tộc gián, tộc cá rô…

Ngay phía bên kia Thái Bình Dương là Mẽo quốc cũng bởi vì các hành vi sai lầm mà bị tộc chim sáo đá, tộc cá chép, tộc tôm đất, tộc cây sắn dây…tấn công. Họ đã phải nâng cấp cuộc chiến lên thành tai họa quốc gia.

Trong lịch sử nhân loại cũng đã ghi nhận về các đại dịch quy mô toàn cầu có bàn tay trung gian của các loài động vật như dịch hạch – cái chết đen, dịch cúm gia cầm, dịch bò điên, dịch chó dại, dịch Viêm đường hô hấp cấp, dịch sốt xuất huyết…

Mỗi lần đại dịch diễn ra thì y như rằng số người chết tăng lên theo cấp số nhân, thậm chí có lần dân số thế giới đã giảm tới hai phần ba.

Và theo chu kỳ thì cứ mười năm sẽ xảy ra một đại dịch cấp nhỏ, hai mươi năm sẽ có một đại dịch cấp trung và một trăm năm sẽ có một đại dịch cấp thế giới.

Tất cả chỉ vì loài người quá tham lam ích kỷ trong hành vi gây mất cân bằng tự nhiên, làm hỏng hệ sinh thái trái đất.

Tôi tuy rằng chỉ là một con muỗi nhỏ bé nhưng tôi sẽ quyết tâm lấy máu của kẻ thù, dù chỉ là một hai giọt.

Nghĩ đến đây tôi bắt đầu đứng trong không gian tùy thân sử dụng thuốc sinh mệnh cho mau hồi phục. Trong đầu cũng bắt đầu suy xét mọi thứ để rút kinh nghiệm và lên phương án tấn công.

Tôi phải rút kinh nghiệm vì lúc nãy quá chú tâm vào việc nhìn cô gái tắm mà mất cảnh giác để cho lão thằn lằn tiến sát người mà không hay biết.

Đây là một bài học nhớ đời cho tôi. Nếu không phải cô gái tấn công thì có lẽ tôi bây giờ đã nằm trong bụng lão bò sát đó rồi.

------