Nhật Ký Hoa Hướng Dương

Chương 1: Vị Trà Xanh



“Xin chào, em tên là Liên Hạo, anh tên là gì vậy?” Liên Hạo ngồi ở trên sô pha ngửa đầu nhìn Phương Tứ, ngón tay như hành lá đang bóc từng quả nho Kyoho được vận chuyển bằng đường hàng không từ Nhật Bản tới, nước trái cây từ đầu ngón tay chảy xuống rơi trên bàn đá cẩm thạch màu trắng, hiện ra vài vệt tím đỏ.

Phương Tứ theo bản năng nắm chặt chiếc giẻ lau đang giấu ở sau lưng, trả lời: “Tôi tên là Phương Tứ.”

“Cái tên này thật kỳ quái nha. Chữ “Tứ” trong một hai ba bốn sao?” Liên Hạo nở nụ cười tươi rói, nét mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên sinh động hẳn lên.

“…. là “Tứ” trong càn tứ*.” Phương Tứ thanh âm trở nên có chút trầm thấp và chua chát hơn. Cậu từ tận đáy lòng âm thầm nhỏ giọng phản bác: Tên của tôi một chút cũng không kỳ quái!

*Càn tứ: tùy tiện, càn rỡ,…

“Ồ, như vậy à….” Liên Hạo cười tủm tỉm mà dùng khăn ướt từng chút từng chút lau sạch sẽ ngón tay non mịn của mình, sau đó  hướng về phía Phương Tứ duỗi tay ra, “Em có khả năng còn phải ở chỗ này vài ngày, quấy rầy rồi.”

Phương Tứ ngập ngừng vươn tay, dùng đầu ngón tay khẽ chạm một chút vào tay Omega yêu kiều hào phóng ở đối diện rồi lại như bị điện giật vội rụt về.

“Ngồi xuống đi, chúng ta tâm sự chút.” Liên Hạo vỗ vỗ vị trí bên cạnh cậu ta, tự nhiên đến mức phảng phất cảm giác cậu ta mới là chủ nhân tòa biệt thự này được hai năm rồi.

Sau khi ngồi xuống Phương Tứ nỗ lực nhếch lên khóe môi, nỗ lực để khiến bản thân mình trông bớt chật vật.

“Tối hôm qua thật sự là xấu hổ, em cũng không nghĩ tới A Cảnh sẽ trực tiếp đưa em về nhà anh ấy. Chắc điều này không khiến cho anh cảm thấy phiền phức đâu nhỉ?” Liên Hạo mang vẻ mặt xin lỗi nhìn cậu.

Phương Tứ chậm rãi lắc đầu, ánh mắt nhưng vẫn nhìn chằm chằm vài chấm đỏ tía trên bàn đá cẩm thạch thuần trắng. Không biết sau khi bị khô rồi thì làm cách nào để lau sạch sẽ đây?

“Không có thì thật tốt quá rồi! Quả nhiên anh cùng với A Cảnh đều là người tốt giống nhau.” Liên Hạo có chút hưng phấn, khuôn mặt trắng nõn cũng vì vậy mà nhiễm một tầng hồng nhạt, “Để em giải thích một chút cho anh nghe, tối hôm qua em bị người xấu truy đuổi, thiếu chút nữa đã bị bắt được, may mắn em gặp được A Cảnh, là anh ấy đã cứu em, thật sự là phải cảm ơn anh ấy rất nhiều….”

Cứu …..cứu ai? Phương Tứ có chút hoảng hốt.

“….Anh Tứ!” Liên Hạo ở trước mặt cậu quơ quơ tay, đánh gãy dòng suy nghĩ miên man trong cõi thần tiên của Phương Tứ, “Anh suy nghĩ cái gì vậy? Em đang hỏi anh đó.”

“Hả?” Phương Tứ có chút ngượng ngùng, vội vàng ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn Omega xinh đẹp trước mặt, ý bảo chính mình đang nghe.

“Anh là người giúp việc nhà A Cảnh sao?”

Lời nói vô tội lại thẳng thắn giống như một lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào trong lòng Phương Tứ, nụ cười trên mặt cậu càng thêm cứng đờ: “….Tôi, tôi là bạn bè của tiên sinh, ở nhờ tại nhà tiên sinh…”

“Ồ, như vậy à.” Liên Hạo gật gật đầu, trên mặt lại rõ ràng lộ ra vẻ “không tin”.

Xác thực, tiên sinh sao có khả năng có loại bạn bè như cậu chứ.

Buổi tối tiên sinh cũng không có trở về ăn cơm, chỉ gọi điện thoại cho bé Omega mới quen biết được một ngày. Phương Tứ ở phòng bếp nghe không rõ bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ nghe được Liên Hạo dùng giọng điệu vui vẻ hướng vào trong di động ngọt ngào gọi: “A Cảnh!”

Tuy rằng cuộc gọi này không đến hai phút, nhưng Phương Tứ vẫn tự hỏi: Vì sao tiên sinh chưa bao giờ gọi điện thoại cho mình, nói cho mình biết ngài không trở về nhà ăn cơm mà chỉ bảo đặc trợ tiên sinh gửi tin nhắn tới…..

Phương Tứ cắn cắn môi dưới mềm mại, dùng đau đớn cảnh cáo chính mình không thể tùy ý phỏng đoán suy nghĩ của tiên sinh.

“A Cảnh gọi điện thoại cho em nói anh ấy không về nhà ăn cơm đâu, bảo em đừng chờ anh ấy. Chúng ta tối nay ăn cái gì vậy?” Liên Hạo dùng ánh mắt hồn nhiên, vô tội nhìn Phương Tứ.

“… Cậu muốn ăn cái gì?” Phương Tứ khóe miệng giơ lên, nhưng vẻ mặt ảm đạm lại bán đứng cậu.

Liên Hạo cười, đôi mắt nheo lại tựa như một con mèo nhỏ giảo hoạt: “Cái gì cũng được ạ! Anh Tứ thật tốt, ở nhờ tại đây lại còn nấu cơm cho A Cảnh.”

Bát trên tay Phương Tứ lập tức rơi xuống đất, mảnh sứ nhỏ sắc nhọn vương vãi khắp nơi, dọa hai người nhảy dựng.

“Tôi, tôi cầm không chắc…” Phương Tứ ngẩn người, sau đó hoảng loạn ngồi xổm xuống, không dám nhìn mặt Liên Hạo, cậu vội vàng nói, “Cậu mau đi ra đi, cẩn thận đừng để bị thương!”

Phương Tứ tay không nhặt các mảnh sứ vỡ. Đến khi bị thương ở tay cậu mới đột nhiên gãi gãi tai, nhớ tới hẳn là nên lấy cái chổi đem mảnh sứ vỡ quét đi, mà lúc này đã không thấy được bóng dáng Liên Hạo đâu nữa.

Không biết vì cái gì, rõ ràng Omega này thực đáng yêu cũng thực nhiệt tình, nhưng cậu chỉ là không muốn nhìn thấy cậu ta, không muốn cùng cậu ta nói chuyện.

“Phương Tứ …. Càn Tứ? Thật là cái tên đặc biệt.” Nam nhân nở   nụ cười, khóe miệng vẽ ra một vòng cung vừa phải, trong mắt phảng phất như có một luồng sáng phát ra, khuôn mặt góc cạnh nguyên bản rõ ràng không hề có chút độ ấm cũng phút chốc trở nên ôn hòa hơn một chút.

Lại nằm mơ ….

Tối nay tiên sinh không có về nhà, Phương Tứ nằm trên chiếc giường nhỏ đặt cạnh giường của tiên sinh nhìn trần nhà một mảng tối om, cậu thật vất vả mới chìm được vào trong giấc ngủ, lại vẫn không thể yên giấc.

Có thể là do hôm nay vì để phản bác lại Liên Hạo mà cậu còn nói dối. Phương Tứ vẫn luôn nhịn không được nghĩ đến những lời Liên Hạo nói, trong lòng cất giấu buồn bực lại không tìm được chỗ trút ra.

Cậu thật sự muốn lớn tiếng hét to nói cho Omega đột nhiên đến nhà cậu ở kia biết: “Tên của tôi một chút cũng không kỳ quái, tiên sinh nói là đặc biệt! Tôi cũng không phải bạn bè của tiên sinh, mà là vợ hợp pháp của tiên sinh, có các loại giấy hôn thú đoàng hoàng đây này!”

Đáng tiếc là cậu không dám.

Tiên sinh lần đầu tiên mang người xa lạ về nhà, cậu lần đầu tiên thấy tiên sinh đối đãi dịu dàng với một người như thế, cậu sợ một lời nói sai của mình hại người trong lòng tiên sinh chạy mất, vậy tiên sinh khẳng định sẽ càng chán ghét cậu.

Cậu không thể lại làm việc mà tiên sinh chán ghét được.

Bởi vì cậu cũng là do tiên sinh cứu về.

Ban đầu Phương Tứ không gọi Phương Tứ, cậu là một đứa con hoang, phía trên có hai anh trai và một chị gái. Cậu xếp thứ tư, Phương gia miễn cưỡng bố thí cho cái họ. “Phương Tư* Phương Tư”, cái tên này đã gọi nhiều năm như vậy, sau mới đem chữ “Tư” đổi thành chữ “Tứ” thì cũng coi là có chút thể diện hơn một tí.

*Chữ Tứ trong tên bé thụ về sau là “肆” đọc là /sì/ đồng âm với số 4 viết “四”

Phương Huy tuyên bố với bên ngoài Phương Tứ là do người vợ chính thất sinh ra, nhưng ông ta rất hiếm khi để cho Phương Tứ lộ diện, cực ít người biết Phương Tứ kỳ thực là một đứa con ngoài giá thú.

Chỉ là địa vị Phương Tứ ở nhà họ Phương so với người hầu còn thấp kém hơn. Biệt thự rất lớn, có rất nhiều phòng, cậu lại ở tại phòng nhỏ dưới gầm thang, thập phần chật chội bí bách. Thời điểm người nhà họ Phương tâm tình tốt thì mặc kệ cậu, tâm tình không tốt thì coi cậu như bao cát mặc sức đánh.

Loại cuộc sống ngột ngạt này này kéo dài mãi cho đến lúc cậu 16 tuổi 6 tháng 11 ngày. Phương Tứ đời này chắc chắn sẽ không quên ngày này.

Ngày mà người nhà họ Phương nhìn qua ai cũng đều rất bận rộn, người đứng đầu nhà họ Phương là Phương Huy —— cũng chính là ba cậu, gọi cậu và các anh chị của cậu từng người từng người một đến để dạy bảo. Phương Tứ tránh ở phía sau cửa phòng nhỏ của mình, nghe trộm được hôm nay hình như có nhân vật bí ẩn nào đó muốn tới nhà làm khách.

Lục Hi Cảnh? Tên này thật là dễ nghe, ba và mẹ của người đó nhất định thực yêu thương người đó đi.

Phương Tứ có chút hâm mộ.

Phòng nhỏ cũng không cách âm, Phương Tứ có thể nghe được rõ ràng tiếng vang bên ngoài.

Không lâu sau, bên ngoài xuất hiện một âm thanh xa lạ lại dễ chịu, trầm thấp lạnh lùng lại uy nghiêm, khiến người khác không khỏi bội phục.

Thực muốn xem xem vị Lục tiên sinh này trông như thế nào mà.

Phương Tứ do dự hồi lâu, đánh bạo cho dù có bị làm sao thì cậu cũng sẽ mở cánh cửa gỗ nhỏ này, thò đầu nhỏ ra —— Lục tiên sinh ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, đối diện cậu.

May mắn người nhà họ Phương đều quay lưng về phía cậu, vì thế cậu liền có thể to gan, yên tâm mà ngắm vị Lục tiên sinh ưu tú này.

Ánh đèn chói sáng chiếu lên cơ thể người đàn ông xa lạ. Lục tiên sinh có đôi mày sâu đậm, trên mặt nở một nụ cười lịch thiệp, lại một chút cũng không thể làm nhạt đi vẻ thờ ơ và xa cách người khác vốn có của người này, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra hơi thở cao quý, chả hợp chút nào với phong cách nhà giàu mới nổi trong căn biệt thự này.

Thật là đẹp trai mà, Phương Tứ nghĩ, cái vị Lục tiên sinh này quả đúng là người đẹp trai nhất mà cậu từng thấy trước giờ.

Không xong, Lục tiên sinh thấy cậu rồi, tim Phương Tứ lập tức đập thình thịch, cũng không biết là bởi vì Lục tiên sinh nhìn chăm chú cậu bằng ánh mắt mang theo trêu đùa hay là bởi vì bị phát hiện nên mới hoảng loạn.

Ngay sau đó, người nhà họ Phương liền phát hiện lực chú ý của Lục Hi Cảnh thay đổi, bọn họ sôi nổi quay đầu nhìn theo ánh mắt của anh, sau đó đều vừa xì xào vừa thay đổi sắc mặt.

Phương Tứ cứng còng mà đứng đó, cậu không dám động, bằng không sẽ bị đánh đến càng thảm hại hơn, đối với chuyện này cậu rất có kinh nghiệm.

Lục Hi Cảnh đứng lên, lập tức đi về phía cậu, người nhà họ Phương lập tức theo sát phía sau.

“Vị này chính là?” âm thanh Lục Hi Cảnh so với lúc bàn công việc vừa mới nãy còn muốn nghiêm túc hơn vài phần.

Lúc đến gần Lục Hi Cảnh mới thấy, phần da thịt lộ ra ngoài của cậu nhỏ đều đã bị thương.

“Nó là đứa con út của tôi……” Phương Huy bình tĩnh, mỉm cười vỗ vỗ bả vai Phương Tứ, nói, “Mau chào tiên sinh.”

“Tiên, tiên sinh chào ngài ạ……” Phương Tứ không dám nhìn sắc mặt đáng sợ của các anh chị mình, trong âm thanh mang theo kinh hãi run rẩy.

“Em tên là gì?” Âm thanh Lục Hi Cảnh ẩn chứa sự dịu dàng khó hiểu.

“Phương Tứ…… Em tên là Phương Tứ ạ.”

“Phương Tứ …. Càn Tứ? Thật là cái tên đặc biệt tên.”

Phương Tứ lần đầu tiên nghe được có người đánh giá tên của mình như vậy, không nhịn được nhìn về phía Lục tiên sinh……

Sao trên đời lại có người lớn lên trông đẹp trai như thế chứ?