Nhật Ký Hoa Hướng Dương

Chương 2: Hồi Ức



Ngay lúc đó Phương Tứ chỉ mải lo nhìn Lục tiên sinh. Vài ngày sau, người nhà họ Phương bảo cậu dọn vào ở phòng khác, cậu mới chậm chập hiểu ra —

Lục tiên sinh đã nhận ra tình cảnh của cậu ở nhà họ Phương, cũng tiện tay giúp cậu một phen.

Lục tiên sinh cứ như vô tình hỏi mấy câu: “Con ông ở chỗ này sao?”

Phương Huy sờ sờ đầu Phương Tứ, trông bộ dạng như là một người cha hiền từ mà bất lực nói: “Tiểu Tứ khi còn nhỏ mắc bệnh tự kỷ, luôn thích chơi ở trong gian phòng nhỏ này, cứ ở lì trong đó cả ngày, tôi sợ nó ở trong này không thoải mái, liền kê cho nó một cái bàn với một cái giường. Đứa nhỏ này, trưởng thành rồi còn thích ở trong này chơi.”

Phương Tứ rùng mình một cái, câu trả lời này thật sự là không chê vào đâu được, cậu quả thực bị mắc bệnh tự kỷ, nếu không phải vết thương trên người còn ẩn ẩn đau, cậu cũng sắp tin Phương Huy là một người cha tốt.

“Trẻ con tốt nhất vẫn là không nên chạy nhảy lung tung, cánh tay này cũng bị va đập tới tím tái rồi.” Giọng điệu của Lục tiên sinh rất nhẹ, lại không giống như là nói cho Phương Tứ nghe.

“Mau đem tiểu thiếu gia đưa về phòng!” Phương Huy nháy mắt với quản gia.

Từ sau hôm đó sinh hoạt của Phương Tứ có biến hóa nghiêng trời lệch đất, cậu không chỉ có được một căn phòng khác rộng lớn sáng sủa, hơn nữa các anh chị của cậu cũng không còn đánh cậu dù rằng ánh mắt bọn họ nhìn cậu càng trở nên hung ác. Người hầu cũng không còn mặc kệ cậu, một ngày ba bữa cơm đều được bảo đảm, không hề bị đói bụng.

Phương Tứ cuộn tròn ở một góc trên giường lớn, suốt đêm nghĩ về Lục tiên sinh, hồi tưởng mỗi một chữ anh nói, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt … hồi ức chỉ cần nhớ đi nhớ lại nhiều lần thì mới không thể phai màu.

Cậu nghĩ, nếu giữ lại họ “Phương”, như vậy cậu nhất định đi đổi tên …. hoặc là, lấy họ “Lục” theo Lục tiên sinh thì càng tốt —— cái tên này là do cha cậu bởi vì vô cùng chán ghét cậu mà có. Cuối cùng thì cũng có thể giống như tên của những người khác, có được một ý nghĩa độc đáo.

Rõ ràng chỉ mới gặp anh một lần, nhưng theo bản năng đã coi anh trở thành niềm hy vọng của cậu trong những ngày tháng sắp tới,  từ đáy lòng thầm nghĩ về anh.

Sau đó, sự kiện mà Phương Tứ nhất nhất chờ mong chính là Phương Huy mở tiệc chiêu đãi Lục tiên sinh, cũng không biết vì sao lần nào Phương Huy đều sẽ đưa theo Phương Tứ đi cùng. Dù là Phương Tứ có phải đi học cũng sẽ bảo cậu xin nghỉ, sau đó dặn cậu ăn mặc quần áo thật chỉnh tề, thậm chí còn muốn đưa cậu đi cắt tóc.

Tâm tư của cha mình, cậu luôn luôn đoán không ra.

Phương Tứ ngồi ở bên cạnh Lục tiên sinh, cái miệng nhỏ xinh ăn gạch cua đậu hủ. Cậu vẫn không dám nhìn trực diện Lục tiên sinh, chỉ dám trộm ngắm đôi bàn tay thon dài đang cầm tách trà ấy. Cậu hoàn toàn nghe không hiểu cuộc trò chuyện về thương nghiệp trên bàn cơm của bọn họ, chỉ cảm thấy âm thanh của Lục tiên sinh thật là dễ nghe, trầm thấp ưu nhã tựa như tiếng đàn cello cao quý.

“Tiểu Tứ, đừng chỉ mải lo ăn chứ, mau rót trà cho Lục tiên sinh đi.” Phương Huy đột nhiên gọi cậu.

“À? Dạ.” Phương Tứ có chút mờ mịt. Cái bình trà Đại Hồng Bào ở vùng Vũ Di Sơn* đặt ở đối diện cậu, mà đối diện cậu là đặc trợ của Lục tiên sinh.

*Trà Đại Hồng Bào ở vùng Vũ Di Sơn: loại trà danh giá nhất ở vùng núi Vũ Di, được mệnh danh là “Vua của các loại trà” . Theo đánh giá của trà sư, trà này được pha 9 lần vẫn không mất đi hương vị thật của trà chính gốc, hương thơm ngào ngạt. Đối với các loại trà nổi tiếng khác, sau chỉ sau 7 lần pha, hương vị rất nhạt. Nhờ đó đã giành được vương miện “Vua trà”.

Phương Tứ ngoan ngoãn mà buông muỗng đứng lên, không nói một tiếng chạy tới cầm lấy ấm trà, yên lặng rót trà cho mọi người trên bàn, sau đó tiếp tục không nói một tiếng lại ngồi xuống vùi đầu ăn cơm.

Phương Tứ lễ phép chu đáo, nhưng sắc mặt Phương Huy lại không quá tốt. Ông ta là không nghĩ tới đứa con này của mình lại có thể ngu như thế, mặt thì lớn lên không tồi nhưng chẳng có một chút cảm giác tồn tại nào.

Từ sau bữa cơm đó Lục tiên sinh rất ít khi hẹn gặp, Phương Huy sau khi bị cự tuyệt vài lần cũng không hề không biết điều, nhưng điểm này cũng không có gì đáng ngại đối với chuyện hợp tác giữa tập đoàn hai bên.

Không có cơ hội thấy Lục tiên sinh, Phương Tứ còn bởi vậy mà cảm thấy mất mát.

Vào một ngày tháng 12 khi mặt trời chiều vuông góc với chí tuyến, tuyết rơi dày đặc, là sinh nhất 18 tuổi của Phương Tứ.

Cậu thật sự là không hiểu nổi, người cha luôn luôn bỏ mặc cậu lại dành ra một ngày để tổ chức cho cậu một bữa tiệc chúc mừng trưởng thành.

Nhưng cậu chắn chắn rằng không cần biết nguyên nhân cha mình tại sao làm việc này, chỉ cần biết phải vâng lời là được.

Phương Tứ sáng sớm đã bị đánh thức đi thử vài bộ âu phục tinh xảo đắt tiền, không chỉ tạo dáng mà còn đắp mặt nạ, trang điểm mặt mũi sạch sẽ tự nhiên.

Phương Tứ đứng ở trước gương, có chút hoảng hốt, cảm thấy mình giống như là chỉ đang nỗ lực trang điểm từ vịt hóa thiên nga.

Nhưng tưởng tượng đến tối nay có khả năng sẽ gặp Lục tiên sinh thì không khỏi cảm thấy vui vẻ, Phương Tứ từ tận đáy lòng âm thầm chờ mong.

Lễ trưởng thành rất nhanh đã bắt đầu, tuy rằng Phương Tứ là nhân vật chính, nhưng hiển nhiên rất nhiều khách khứa căn bản không thèm để ý cậu là ai, chỉ biết là người nhà họ Phương vẫn luôn cất giấu một đứa con trai nhỏ là Omega.

Khi tiếng ly rượu chúc mừng hòa quyện vào nhau, Lục Hi Cảnh tới. Anh giống như là có hào quang trời sinh, cho dù xuất hiện ở bất cứ nơi nào, ánh mắt của tất cả mọi người trong khán phòng liền ở nơi đó.

Các quan khách có quen biết còn chưa kịp tới hỏi thăm Lục Hi Cảnh, anh đã bị quản gia nhà họ Phương gia mời đi rồi.

Trong thư phòng, Phương Tứ ngồi ở trên ghế cúi đầu ngây ngốc, giống như một người tàng hình, mặc dù tối nay cậu vốn dĩ phải là nhân vật chính.

Quản gia mang theo Lục Hi Cảnh đẩy cửa bước vào. Đôi mắt Phương Tứ tức khắc liền sáng lên, cậu cố gắng kiềm chế lại nhỏ giọng gọi một tiếng: “Lục tiên sinh.”

Lục Hi Cảnh lịch sự gật gật đầu với cậu.

Phương Tứ kìm nén nhịp tim đang điên cuồng đập của chính mình, cố gắng để đôi mắt mình không có vẻ rực sáng như vậy, cậu đã gần một năm chưa gặp được Lục tiên sinh, mỗi ngày đều chỉ có thể dựa vào chút hồi ức ít ỏi đến đáng thương để trôi qua ngày.

Hôm nay Lục tiên sinh mặc một bộ vest đen xám, thẳng tắp, sắc nét, cả người có vẻ trông nghiêm nghị hơn. Phương Tứ ngồi ở chếch về phía sau Lục Hi Cảnh, chỉ có thể nhìn đến xương quai hàm hoàn mỹ cùng hàng lông mi dài rậm.

Sau khi Phương Huy khách sáo với Lục Hi Cảnh vài câu, liền vẫy vẫy tay với Phương Tứ, ý bảo gọi cậu qua đó.

Phương Tứ đi đến bên cạnh cha mình, đứng ở trước mặt Lục Hi Cảnh nhưng thật ra không dám nhìn thẳng anh. Phương Tứ mặc một bộ âu phục nhỏ màu trắng trông có vẻ đắt tiền. Cậu chỉ biết đứng yên bất động, không dám nhúc nhích.

“Hi Cảnh à, tôi không yên tâm nhất chính là đứa con này……” Phương Huy vẫn giả bộ làm một người cha hiền từ, “Lúc trước đứa nhỏ này còn nói với tôi là thích cậu, khóc lóc nào loạn nói muốn gả cho cậu……”

Cái gì?! Phương Tứ như là nghe thấy chuyện lạ trong truyện kể nghìn lẻ một đêm, kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

Phương Tứ theo bản năng mà nhìn thoáng qua Lục tiên sinh, nhạy cảm mà bắt được vẻ chán ghét cất giấu trong mắt anh.

“Tôi cũng bàn qua với ông nội của nó rồi, cảm thấy đem nó giao cho cậu là lựa chọn thích hợp nhất. Mấy hôm trước cũng đã đề cập qua với ba của cậu, ông ấy cũng đồng ý. Như vậy, chuyện hai nhà chúng ta hợp tác cũng ngày càng thân thiết hơn……” Phương Huy vẫn còn đang nói.

Nhưng là lúc này Phương Tứ cái gì cũng nghe không thấy nữa, hai tai như là bị ù đi, đầu óc cứ ong ong, chữ “thích” trong câu nói thản nhiên của cha cậu cảm giác vừa tùy tiện lại hèn hạ vẫn luôn xoay quanh ở bên tai.

Cậu muốn phản bác lại nhưng không thể nào nói nên lời, bởi vì cậu quả thật thích Lục Hi Cảnh. Cậu phải nói cái gì mới có thể cứu vãn tình thế, mới có thể khiến cho Lục tiên sinh sẽ không chán ghét cậu nữa? Là nói không thích anh ấy hay là nói không có chuyện náo loạn nhất định phải gả cho anh ấy?

Phương Tứ không dám lại liếc nhìn Lục Hi Cảnh một cái, cậu cũng không xứng đáng để nhìn anh thêm lần nào nữa.

Rõ ràng là anh đã cứu cậu, mà cậu lại trở thành công cụ trói buộc uy hiếp anh.

Lần đầu tiên gặp mặt cậu đã muốn theo họ của anh*, đây quả thực là một sai lầm lớn mà.

*Ở đây thụ muốn theo họ công ý là muốn gả cho công vì thông thường khi gả đi người vợ sẽ được gọi theo họ của chồng mình.