Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 40: 40





Chung Ý Thu nhờ Vương Văn Tuấn về nhà nấu cơm cho chú Nghĩa sau khi tan làm, Tiêu Minh Dạ không có ở đây, nên chỉ còn cách ép đầu bếp lười chảy thây này ra trận, làm y bực bội nghiêng đầu hỏi, “Cậu đi đâu?”
Chung Ý Thu: “Tới nhà Lý Hoành Phi làm khách.


“Còn tâm tư đi chơi à! Tôi thì mệt sắp chết đây! Không ở nhà thì thôi đi, còn dám đi uống rượu nữa à! Anh hai Tiêu có biết hay không? Để xem anh ấy về nhà có đánh gãy chân chó……” Vương Văn Tuấn đứng dậy chửi ầm, không đợi y nói xong thì người bị mắng đã sớm chạy mất hút.

Chung Ý Thu đi Cung Tiêu Xã mua hai bình rượu đế, vì nó tiện, một lần thường mua hai chai nửa lít.

Người ở đây mỗi lần đi thăm họ hàng thì chỉ đem bình ra trích rượu từ bình thủy tinh lớn, hiếm khi có ai mua chai đóng hộp, Lý Liên Hoa cười ha hả lấy xuống hai chai rượu đóng gói đẹp đẽ ở trên kệ xuống, rồi lấy khăn lau bụi cho nó, lau xong rồi cũng không đưa qua, tò mò hỏi: “Mua rượu đi đâu vậy?”
Không đợi Chung Ý Thu trả lời lại hỏi tiếp: “Chú Nghĩa sao rồi? Hôm trước thấy mấy người đỡ chú ra xe đi bệnh viện huyện đúng không?”
Chung Ý Thu: “Vâng, khá tốt……”
Khi nói chuyện, Lý Liên Hoa luôn nhìn xoáy vào mắt người đối diện, lúc này cô nhíu mày nói lớn: “Trời ơi! Bữa đó tôi sợ muốn chết, hiệu trưởng Trịnh gọi điện thoại về, vừa nghe ổng nói chú Nghĩa không xong làm tôi sợ quá, quăng hết đồ trong tay luôn……”
Chung Ý Thu: “…… Cảm ơn chị, chú Nghĩa không bị gì, có chân……”
“À! Tôi chưa nghe hết mà đã sợ……” Lý Liên Hoa nói chuyện hoàn toàn không cần người khác đáp lại, nói đến mức kích động vỗ tay bành bạch lên mặt kính.

Chung Ý Thu ngắt lời, “Cái kia…… Chị Liên Hoa gói giùm em hai hộp điểm tâm nữa đi ạ.



Lý Hoa Sen hơn ba mươi tuổi, tóc đen dài thắt bím, miệng đã rộng còn hay nói lớn, cô sớm đã quen nghe người khác gọi mình là Liên miệng rộng, bây giờ nghe thấy một cậu trai trẻ gọi mình là chị Liên Hoa, lập tức không nói được gì, cười khà khà chạy đi lấy đồ giúp người ta.

Chung Ý Thu bỏ đồ vào trong túi rồi đi ra ngoài, kết quả vẫn chậm một bước, bị Lý Liên Hoa gọi lại, “Ấy! Thầy Chung! Tôi nói với cậu này……” Cô chạy ra từ sau quầy hàng chặn đường Chung Ý Thu, nhỏ giọng thần bí nói: “Viên Ngọc Lan không được đâu! Cậu đừng thấy nó khá đẹp mà lầm nha, nó dữ dằn với lười chảy thây đó! Nó coi trọng cậu là vì cậu là người thành phố! Hôm trước có đi xem mắt cái ông nào bốn mươi tuổi ở thị trấn đó, tôi thấy……”
“Cái kia…… Tôi có việc phải đi trước…… Hẹn gặp lại chị Liên Hoa……” Chung Ý Thu chạy trối chết.

Lý Hoành Phi đứng ở sân thể dục bên cạnh chờ, Chung Ý Thu chạy tới như bị người đuổi, lúc tới nơi gọi hắn một tiếng thì thấy hắn đang hút thuốc, Lý Hoành Phi nhỏ hơn cậu hai tuổi, mặt búp bê mà đứng hút thuốc cứ như là học sinh cấp ba đang nổi loạn vậy, không quen mắt tí nào.

Chung Ý Thu cũng không hỏi, đi theo hắn về nhà.

Do không báo trước nên trong nhà không chuẩn bị đồ ăn, Lý Áp Mao nhiệt tình, hiếu khách một hai đòi phải làm thịt một con vịt, Chung Ý Thu tới nơi này lâu như vậy sợ nhất chính là cách thức người dân nơi đây đãi khách, khách sáo từ chối thì sẽ bị giận, nhất định phải lôi kéo như là đánh nhau mới có thể để chủ nhân biết bạn thật sự cảm nhận được nhiệt tình, không lằng nhằng!
Chung Ý Thu thấy ông bắt vịt mà mệt tim, trộm đẩy Lý Hoành Phi bảo hắn nói một câu, Lý Hoành Phi phải cằn nhằn, “Giờ mới bắt vịt thì chừng nào mới ăn? Thầy Chung đói bụng rồi kìa!”
Khi ăn cơm, ông không muốn khui chai rượu mà Chung Ý Thu đem tới, trên mặt đầy luyến tiếc, Chung Ý Thu nói: “Chú ạ, đây là quà cháu tặng cho chú, chú để dành mà uống, chỗ bọn cháu có rượu rồi ạ.


Lý Áp Mao cười ha ha, “Ừ! Để chú lấy rượu cao lương lão Đặng cho ra uống, mấy đứa trong thành phố chưa từng uống đâu!”
Như thường lệ, trong nhà có khách thì phụ nữ không lên ăn cơm cùng, nên trên bàn ăn chỉ có ba người, Lý Áp Mao nghiện rượu lại hào sảng, ngại ly rượu quá nhỏ nên đòi chuyển sang chén, Chung Ý Thu chưa ăn gì vào bụng đã kính ông hai chén, rượu cao lương tuy không hại dạ dày nhưng nồng độ mạnh cũng dễ gây cào ruột.

Bọn họ hàn huyên hỏi bệnh của chú Nghĩa, Chung Ý Thu nói đơn giản, ở nông thôn, bệnh phong thấp, viêm khớp là bệnh vặt, không ai sẽ tiêu tiền đi trị, dù sao cũng không muốn sống, Lý Áp Mao nghe xong cũng chỉ cảm khái hai câu không nhiều lời.


Chung Ý Thu ăn mấy miếng đồ ăn để dạ dày không còn điên cuồng gào thét nữa, rồi chủ động giơ chén rượu lên, “Chú ạ, lúc cháu từ nơi xa lạ đến đây, chú là người đầu tiên bắt chuyện với cháu, ở trường học ngoại trừ chú Nghĩa và mấy người ở cùng, thì thầy Lý là người giáo viên đầu tiên bắt chuyện với cháu, sau này lại thành cộng sự, có thể nói là duyên trời định ạ,” nói xong cậu chuyển ánh mắt sang Lý Hoành Phi, thành khẩn nói tiếp: “Tôi không có kinh nghiệm dạy học, cũng không quen thuộc hoàn cảnh ở đây, thầy Lý đã tận tình hướng dẫn, giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không chỉ kính trọng mà còn muốn kết bạn với thầy nữa.


Nói xong uống cạn chén.

Lý Hoành Phi buồn bã, hắn cảm thấy đẳng cấp của Chung Ý Thu cao hơn mình nhiều quá, ngày thường thì là thỏ con ngây thơ, kỳ thật đầu óc thông minh hơn người khác, vừa nghe mấy câu đó là hắn biết cậu có ý gì, đúng là gần đây hắn có ý xa lánh, hiện tại Chung Ý Thu thẳng thắn nói ra làm hắn chột dạ, cảm thấy mình quá hèn nhát.

Lý Áp Mao cũng bị dọa hoảng, dân quê giản dị không biết cách biểu đạt, ông ngần này tuổi mà chưa lần nào được kính rượu ở trên bàn ăn như thế này, không tự chủ được muốn đứng lên tiếp rượu cho phù hợp với hoàn cảnh, may là bị con trai ngồi cạnh kéo lại.

Lý Hoành Phi cạn ly rượu của mình, da mặt vốn đã mỏng nay lại có thêm ngại ngùng, nên giờ phút này cổ và mặt đỏ ửng như bị nhồi máu, không muốn để cha mình thấy cảnh này nên đuổi cha vào bếp làm thêm đồ nhắm.

Hắn ngượng ngùng đối mặt với Chung Ý Thu, vừa kẹp từng viên đậu phộng vừa nói: “Tôi biết anh có ý gì, thật ra…… Ôi! Thật ra không có gì…… Tôi cảm thấy anh thích hợp làm chủ nhiệm lớp hơn tôi mà thôi……”
Rốt cuộc cũng nói ra lời trong lòng, nói xong thì cảm thấy hổ thẹn, mất tự nhiên cười cười.

Mấy ngày nay, Chung Ý Thu cũng cân nhắc các nguyên nhân mà mình bị tránh mặt, không ngờ nguyên nhân là ở đây! Cậu thử thăm dò hỏi, “Là bởi vì chuyện Viên Diễm à? Tôi tình cờ bắt gặp thôi, nếu là cậu thì cậu cũng sẽ……”
“Không phải,” Lý Hoành Phi ngắt lời, “Có nhiều nguyên nhân lắm, Viên Binh tin cậy anh nhất, Viên Diễm cũng vậy, tôi luôn biết con bé bị bắt nạt mà không biết cách xử lý……” Trong mắt hắn tràn đầy mất mát.


Chung Ý Thu muốn giải thích một chút, còn chưa kịp nói chuyện thì bị chặn đầu ngay, Lý Hoành Phi như là mở ra máy hát, “Tôi học sư phạm là vì người ta nói có việc làm ổn định, làm giáo viên rồi mới biết! Dạy học dễ dàng, nhưng làm sao quản học sinh, làm sao để bọn chúng thích và tín nhiệm mình, tôi nào biết dạy chúng? Khó lắm! Có điều…… Tôi giống với mọi người nhận tiền lương mỗi tháng, từ khi anh tới, tôi…… Xem như tự ti đi…… Thầy Chung là thầy giáo tốt……”
Những lời này làm Chung Ý Thu không biết nói gì, trong tận đáy lòng cậu có một số ý nghĩ, “Làm thầy giáo khó thật, trước kia nghe người ta nói thầy giáo là ngọn nến, tự đốt bản thân để thắp sáng người khác, trước giờ tôi không nghiêm túc tự hỏi những lời này, hiện giờ đã hiểu rồi.


Hai người thưởng thức lẫn nhau làm một ly.

Chung Ý Thu: “Cậu không cần thiết nghĩ như vậy, cậu đang làm tốt đó thôi, còn mấy ý tưởng của tôi thì ngây thơ quá đi, nhờ cậu và chú Nghĩa vẫn luôn hướng dẫn cho tôi đó thôi.


Lý Hoành Phi vừa mới chuẩn bị phản bác, Chung Ý Thu đã biết hắn muốn nói gì, cứ thổi phồng cho nhau thì chẳng ra sao cả! Không đợi hắn nói ra liền đoạt lời, cao giọng nói: “Chúng ta không biết cách làm thầy giáo thì đã sao? Trước kia không quan trọng về sau mới quan trọng, chúng ta cùng nhau tận lực, không cầu làm thật tốt, ít nhất là không thẹn với lương tâm!”
Chung Ý Thu mấy ngày hôm trước còn mê mang muốn chạy đi tình nguyện làm kẻ lưu lạc, bây giờ lại cổ vũ cho người ta! Nói xong không tự giác gãi gãi mặt mình, nghĩ thầm may là Tiêu Minh Dạ không nghe thấy, bằng không khẳng định sẽ trêu mình cả ngày mất.

Lý Hoành Phi như được tiêm máu gà, một mình uống một chén rồi bạch —— đặt ở trên bàn, phấn chấn nói: “Đúng! Anh nói đúng quá! Thành ngữ kia nói thế nào nhỉ? Tự coi nhẹ mình —— đúng! Không thể tự coi nhẹ mình!”
Hắn dõng dạc hùng hồn nói làm cho Chung Ý Thu cũng sôi trào nhiệt huyết theo, lặng lẽ hâm mộ người ta đúng là giáo viên dạy Ngữ Văn, há mồm một cái là phun ra thành ngữ ngay! Dũng cảm đổ cho mình một chén rượu đầy cụng ly với hắn.

Lý Hoành Phi uống rượu vào thì rung đùi đắc ý như Quan Công, Chung Ý Thu bề ngoài hoàn toàn nhìn không ra, nhưng nói cũng nhiều hơn.

Hai người như gặp được tri kỷ, chén anh chén tôi uống không ngừng nghỉ, chờ Lý Áp Mao tiến vào, thì hai người bọn họ đã uống gần hết cả lít rượu rồi.

Chung Ý Thu tuy đã tiến vào trạng thái choáng váng, nhưng trong lòng vẫn còn chút thanh tỉnh, biết rằng mình phải về ký túc, cậu đứng dậy mà không loạng choạng, mặt mũi nghiêm túc hơn ngày thường, nói nhanh: “Tôi phải về, hai người nhớ nghỉ ngơi sớm.



Lý Áp Mao thầm bội phục trong lòng, tửu lượng của đứa nhỏ này tốt quá! Rồi quay sang giận con trai, vì nó bắt mình đi xào rau, làm mình mất cơ hội đánh giá tửu lượng của Chung Ý Thu.

Lý Hoành Phi kéo tay cậu không cho đi, khi đứng lên động tác quá mạnh làm đồ trên bàn rung rung, hai người lôi lôi kéo kéo tùy tiện kiếm chuyện nói đến hơn mười phút nữa.

Khi Tiêu Minh Dạ vào cửa thì thấy Chung Ý Thu ngoan ngoãn ngồi ở trên băng ghế, vai lưng thẳng tắp trơn nhẵn, hai tay nắm lại, con ngươi đen lay láy nhìn chằm chằm về phía trước.

Thoạt nhìn không khác gì ngày thường cho lắm, hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Làm sao vậy?” Thế mà Chung Ý Thu không nghe thấy, vẻ mặt như đang chờ đợi chương trình xuất sắc nhìn cửa phòng ngủ của người ta.

Tiêu Minh Dạ vỗ vai cậu một cái, “Về nhà”, lúc này cậu mới chầm chậm quay đầu, đôi mắt mất tiêu cự dần lấy lại tiêu điểm, “Anh đến rồi!”
Tiêu Minh Dạ mới khẳng định là cậu uống say rồi, đi đến trước mặt cậu lặp lại, “Về nhà.


Chung Ý Thu kiên quyết, “Không được! Chờ Lý Hoành Phi, lát nữa đi.


Tiêu Minh Dạ không thể hiểu được, ở trong nhà người khác còn chờ cái gì? Kéo cánh tay cậu hỏi, “Chờ người ta làm gì?”
Chung Ý Thu nghiêm túc như là đang khoe, “Cậu ấy đi tìm nhang, bọn tôi muốn kết bái!”
Tiêu Minh Dạ: “……”