Lý Áp Mao vào phòng bếp lấy nước giải rượu cho hai người, khi trở về thì thấy anh hai Tiêu đột nhiên xuất hiện ở trong nhà, làm ông ngạc nhiên xấu hổ cười nói: “Anh hai…… Không phải! Tiêu Minh…… A…… Chính là…… Ha ha…… Sao tới đây? Cái kia, ngồi…… Ngồi……”
Một câu nói lộn xộn, Tiêu Minh Dạ biết những người có tuổi ở chung quanh đây không ai hoan nghênh mình, mà hắn càng không muốn ở lại nhà người khác, nhưng có nói gì thì Chung Ý Thu cũng không đi, chấp nhất bảo chờ Lý Hoành Phi ra, hai người đã đồng ý kết bái anh em rồi, tuyệt đối không thể nuốt lời được.
Tiêu Minh Dạ nhướng mắt nhìn Lý Áp Mao, ông nhận được tín hiệu chạy vào phòng ngủ tìm Lý Hoành Phi, sau đó nghe thấy vài tiếng gọi tức giận rồi ông đi ra ngoài bảo Lý Hoành Phi uống say đã nằm lăn ra giường ngủ, y như con lợn chết vậy.
Sợ Chung Ý Thu quậy phá, nên Tiêu Minh Dạ cúi người định giải thích với cậu, không ngờ cậu đứng lên, lễ phép hơi hơi khom lưng nói với Lý Áp Mao: “Vậy bọn cháu về trước ạ, chú Lý nghỉ ngơi sớm.” Nói xong vững vàng bước ra khỏi cửa, còn giơ tay ra vẫy vẫy Tiêu Minh Dạ nữa.
Lý Áp Mao sùng bái hết sức, uống vào nửa lít rượu cao lương mà không say suyễn gì hết trơn!
Tiễn người ra đường lớn, Tiêu Minh Dạ gật gật đầu tạm biệt, Lý Áp Mao không mở miệng nói với hắn một câu, khách khí nói với Chung Ý Thu, “Thầy Chung đi thong thả, lần sau lại đến nha!”
Mấy lời tiễn khách khách sáo này giống với “Đưa đến đây thôi” không cần khách trả lời, vậy mà Chung Ý Thu lại xoay người trả lời: “Vâng ạ, lần sau cháu sẽ tới tìm em trai.”
Tiêu Minh Dạ ngây ra một lúc rồi kéo tay cậu lôi đi, để lại Lý Áp Mao không hiểu ra sao, “Em trai ở đâu ra vậy cà?”
Chung Ý Thu luôn bước đi vững vàng, đi ra đường lớn rồi quẹo phải sang đường nhỏ, Tiêu Minh Dạ sợ cậu không thấy đường nên bật đèn pin rọi sáng đường đi từ phía sau.
“Tắt đi!” Chung Ý Thu ở phía trước quát lớn.
Tiêu Minh Dạ: “Đường nhỏ không dễ đi.”
“Tắt đi!” Cậu lặp lại, xoay đầu nghiêm túc dặn dò, “Tiêu Minh Dạ không thích đèn pin.”
Tiêu Minh Dạ: “……” Hắn tiến lên một bước sóng vai cùng Chung Ý Thu, thử hỏi: “Tôi là ai?”
Chung Ý Thu làm mặt ghét bỏ, “Đồ ngốc! Anh là Tiêu Minh Dạ! Tên mình mà cũng không biết à?”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Đồng ruộng mênh mông lúc này bao phủ bởi đêm tối, tiếng gió lạnh gào thét, trên mặt đất chỉ còn con đường nhỏ cỡ bằng hai người mà bọn họ đang đi.
Nếu là ngày thường, thì chắc chắn Chung Ý Thu sẽ không dám đi, nhưng trong đầu cậu bây giờ toàn là “Tôi tỉnh, tôi không say!” Ý chí kiên cường chống đỡ thân thể, trên thực tế là không hề biết mình đang ở đâu.
Về trường học phải đi ngang qua cổng nhà thờ tổ của dòng họ Trương, nơi đây nổi tiếng hiểm hóc, đã xảy ra rất nhiều sự cố.
Bên cạnh cổng là con mương nhỏ trơn trượt, bọn trẻ con đi học thích đùa giỡn, hơi chút không chú ý là rơi vào đó, năm kia có hai đứa nhỏ chết đuối rồi, người trong thôn đã phản ánh nhiều lần nhưng vẫn chưa thấy ai thi công sửa sang.
Đến đây, Tiêu Minh Dạ không dám để cậu đi một mình nữa, nắm cổ tay trái dắt cậu đi.
Chung Ý Thu nhìn chằm chằm bàn tay to đang nắm lấy tay mình, hất hoài mà không thấy nó dứt ra, nên cau mày lẩm bẩm, “Lớn vậy rồi còn chơi trò nắm tay à?”
Tiêu Minh Dạ dở khóc dở cười, chưa từng thấy qua cậu uống say thích đùa giỡn thế này, nói đông nói tây lung tung loạn xạ, mấu chốt là người ta còn rất nghiêm túc, làm hắn không biết đối đáp thế nào luôn.
Chung Ý Thu đi theo sau cố chấp hất tay ra, dù phản ứng chậm nhưng sức lực rất lớn, vừa hất vừa tránh ra ngoài, làm Tiêu Minh Dạ dừng lại, nhỏ giọng hỏi: “Tôi cõng cậu được không?”
“Ha ha ha —— không được, em cõng anh, mau lên!” Nói xong cúi người cong lưng trước mắt Tiêu Minh Dạ.
Tiêu Minh Dạ chẳng thèm dong dài với con ma men này làm gì, một tay giữ chặt lấy eo cậu, dùng sức ném chàng trai cao một mét tám lên lưng mình, tay còn lại đỡ lấy chân.
“Ha ha ha ha ha ——” Chung Ý Thu bị chạm vào huyệt cười, tiếng cười trong đêm tối vừa vang vừa lớn, xuyên qua vùng đất trống trải đặc biệt động lòng người.
Tiêu Minh Dạ cắn chặt răng, hung hăng vỗ mông cậu, “Câm miệng!”
“A a a a a a ——” Chung Ý Thu giống con mèo bị người lạ chạm vào bụng, lông toàn thân dựng đứng, thân thể mềm mại giãy giụa lộn xộn.
Tiêu Minh Dạ thiếu chút nữa không đỡ được, lảo đảo một hồi mới đứng vững, còn chưa kịp dạy dỗ đã cảm thấy có cái gì đang cào bên tai mình.
Chung Ý Thu không khống chế được động tác nên xoài người về phía trước, tóc mai ngắn ngủn cọ vào bên mặt Tiêu Minh Dạ, miệng đang mở ra nên đột nhiên không kịp phòng ngừa nhào lên ngậm vành tai Tiêu Minh Dạ vào trong miệng mình!
Khi còn nhỏ trong thôn kéo dây điện, mấy đứa nhóc choai choai trong thôn có thù oán với Tiêu Minh Dạ, ấn tay hắn bắt sờ công tắc điện, hên là lần đó không bị điện giật chết, nhưng hắn vĩnh viễn nhớ rõ cảm giác bị điện giật đó.
Mà khoảnh khoắc lúc này lại giống lúc đó, thậm chí còn mãnh liệt hơn nữa, không chỉ có tay chân, mà tim gan phèo phổi đều rần rần, nhịp đập trái tim đã loạn xạ, hẫng mất mấy nhịp rồi.
Hai người bối rối, loạng choạng ngã ra đất, Tiêu Minh Dạ dùng sức để không ngã nhoài, cố định toàn thân, còn Chung Ý Thu bị ngã mà không thành thật, theo tiềm thức lấy tay chống đỡ, dùng sức kéo Tiêu Minh Dạ xuống theo.
Hai người thở dốc hổn hển, Tiêu Minh Dạ nằm bên trên từ từ cảm nhận được toàn thân mình dần dần cứng đờ, mặt dán ở bên cổ Chung Ý Thu, nghe rõ hô hấp dồn dập của đối phương.
Đáng giận chính là người gây ra rắc rối còn cười xòa, như là phát hiện chuyện này thú vị lắm, giơ tay ôm lấy thân thể rắn chắc phía trên, xoa lên xoa xuống, cảm thán, “Ấm áp quá đi!”
Tiêu Minh Dạ bất đắc dĩ nhíu mày nhìn cậu cười ngây ngô, đôi mắt cong cong, phong lưu, đôi môi mỏng màu hồng nhạt hơi hơi mở ra, bởi vì khoảng cách quá gần nên có thể thấy rõ đầu lưỡi đỏ hồng ở trong khoang miệng.
Dòng máu chạy rần rần trong thân thể như con suối gào thét, giữa hoảng hốt Tiêu Minh Dạ còn cho rằng linh hồn của mình đã bị thần linh triệu hồi mất rồi.
Chung Ý Thu không biết bị cái gì thu hút, thân thể vặn vẹo vài cái híp mắt nghi hoặc nói thầm, “Đây là gì nha?”
Tiêu Minh Dạ như là mũi tên bị bắn ra khỏi cung, gồng lưng bắn người ra, trong đêm tối tiếng thở dốc dồn dập như xé rách màng tai của hắn.
Chung Ý Thu không rõ hắn bị gì, nên ngồi dậy nhìn chằm chằm bóng dáng phập phồng đó, “Anh bị gì vậy? Trong túi có gì à? À —— tôi biết rồi!”
Tiêu Minh Dạ vội vàng xoay nửa người trên có chút hoảng sợ nhìn cậu, ánh mắt uy hiếp cảnh cáo cậu không được nói tiếp.
Chung Ý Thu rất hài lòng vì đã khiến hắn phản ứng dữ dội đến thế, lớn tiếng tuyên bố: “Có phải là đèn pin hay không?! Hèn chi làm chân tôi đau!”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Chung Ý Thu, mày thông minh quá!
Ngày hôm sau là chủ nhật, hai người vốn đã hẹn nhau lên huyện tìm sách, nhưng người uống say ngủ đến mười giờ vẫn chưa tỉnh.
Lục Tử giúp chú Nghĩa chuyển chỗ nằm, hôm nay thời tiết đẹp, Tiêu Minh Dạ chuyển ghế lớn ra giữa sân, rồi ôm chú Nghĩa ra đó phơi nắng.
Hôm nay rõ ràng là không lên huyện được rồi, nên chú Nghĩa bảo hắn hái hồng xuống, mấy trái chín mộng sắp bị chim mổ hết rồi.
Chú Nghĩa không yên tâm, Chung Ý Thu tới đây đã lâu mà chưa có khi nào nằm ngủ tới tận giờ này, lần trước sinh bệnh phát sốt cũng chưa ngủ nướng sáng sớm đã dậy, chú giục Tiêu Minh Dạ đi xem, sợ cậu có chuyện.
Tiêu Minh Dạ đen mặt nói không cần, để cậu ngủ đi!
Chú Nghĩa cảm thấy buồn cười, tuy chú không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể đoán được tối hôm quá Chung Ý Thu đã tra tấn cậu chàng này đến mức nào, thằng nhóc đó uống say tuy trên mặt không biểu hiện ra gì, có thể đánh lừa người ngoài, nhưng chỉ có người trong nhà mới biết.
Khi Lý Hoành Phi tới thì thấy chú đang nằm ở ngài sân, trên đùi đắp một cái chăn bông, híp mắt không biết ngủ hay là tỉnh.
Hắn nhìn nhìn không thấy Chung Ý Thu đâu, nên nhẹ nhàng bước chân qua chỗ chú.
“Hoành Phi tới đó à?” Chú Nghĩa ngồi thẳng dậy chào hỏi.
Lý Hoành Phi: “Dạ! Dạ…… Chú ạ, con tưởng chú đang ngủ……”
Chú Nghĩa cười, “Ngủ gì giờ này! Sao bữa nay cháu tới đây?”
Lý Hoành Phi bị hỏi ngượng ngùng, tối hôm qua tuy uống say, nhưng hắn mơ hồ còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nhớ tới mặt liền đỏ, “Cái kia…… Gì…… Con tìm thầy Chung, anh……”
“Anh cả của cậu không sao hết, còn đang ngủ,” Tiêu Minh Dạ từ sau ra tới, lạnh lùng nói.
Lý Hoành Phi: “……”
Chú Nghĩa: “Ai? Ai là anh cả hử?”
Chỉ thấy Lý Hoành Phi như là con tôm luộc, làn da lộ ra ngoài ửng đỏ cả lên, mấu chốt là hai người bên cạnh còn chứng kiến toàn bộ quá trình nổi đỏ từ đầu đến đuôi của hắn nữa, muốn cười lại sợ tổn thương đến tôn nghiêm của Lý Hoành Phi, chọc người ta khóc thì khổ.
“Thầy Lý à? Sao lại ở đây vậy?” Chung Ý Thu mới vừa tỉnh, nhìn mặt trời đứng bóng đoán là giữa trưa, nên lộc cộc bò dậy đẩy cửa ra thì thấy Lý Hoành Phi đứng ở trong sân ủ rũ cụp đuôi.
Lý Hoành Phi như là thấy chiến hữu, kích động chạy về phía cậu, “Anh dậy rồi à?! Không sao chứ? Tôi đến thăm vì tối hôm qua bắt anh uống nhiều quá.”
Chung Ý Thu: “À, tôi không sao đâu! Ôi! Hình như uống nhiều quá, Tiêu Minh Dạ dẫn tôi về, có phải không?” Cậu nhìn về phía Tiêu Minh Dạ dò hỏi.
Tiêu Minh Dạ thấp thỏm, không biết thằng nhóc này có nhớ nó đã làm gì hồi tối không nữa? Trong khi bản thân thì không biết có muốn người ta nhớ lại hay không.
Không đợi Tiêu Minh Dạ cho đáp án, Chung Ý Thu chớp mắt, vuốt đầu khẳng định nói: “Đúng là anh cõng tôi về mà! Còn quăng tôi ngã xuống đất nữa, hèn chi hôm nay cả người tôi ê ẩm!”
Tiêu Minh Dạ: “……”
“Ê! Anh nói gì đi chứ? Tiêu Minh Dạ? Tôi có trách anh đâu!” Chung Ý Thu kêu.
Lý Hoành Phi tới đây có việc, thôn của họ cạnh với thôn nhà họ Trương, lần trước bởi vì Chung Ý Thu phát thưởng cho học sinh nên đã cãi nhau với Trương Quốc Ngôn, người ở thôn Trương.
Hắn nghe trong thôn nói Trương Quốc Ngôn hôm nay buổi sáng bị cán bộ trên trấn gọi đi, không biết là cán bộ ở đơn vị nào mà sáng nay cả thôn bàn tán loạn cào cào rồi.
Nhà mẹ của Lý Hoành Phi ở thôn họ Trương, là thân thích đồng lứa với cha của Trương Quốc Ngôn, quan hệ không tính là gần.
Trương Quốc Ngôn bị bắt đi để lại hai đứa con gái, một đứa học lớp 3, một đứa học lớp 2 Trương Tiểu Quyên, hai đứa nhỏ hoang mang lo sợ, chạy đi tìm Lý Hoành Phi xin giúp đỡ vì hắn là thầy giáo có quan hệ họ hàng với nhà chúng.
Chú Nghĩa thở dài, “Còn đơn vị nào nữa! Chung quy là giấu không được, chuyện của vợ Quốc Ngôn chắc chắn đã bị Văn Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình biết rồi!”
Chung Ý Thu không hiểu ra sao, “Chuyện gì?”
Lý Hoành Phi cũng không hiểu, nhìn chằm chằm ánh mắt của chú Nghĩa dò hỏi.
Chú Nghĩa: “Ầy! Vợ của nó ở ngoài sinh con đã được nửa tháng rồi, lại là một đứa con gái……”
có phải là đèn pin hay không thì mình không biết nhé!