Nhật Ký Sống Lại Của Trùng Đực Bản Địa

Chương 64: [Tiền truyện] Chương 7



Sau khi Silver rời khỏi, Ren liền sang phòng thay đồ, lấy quần áo mới rồi đi tắm. Ren đứng trước gương, nhìn hầu kết đầy những dấu hôn của mình mà tâm trạng phức tạp, cho nên ngoài khăn cổ che kín đến tận cằm, Ren còn chọn một chiếc sơ mi cổ đứng. Sau khi trở về phòng ngủ, hắn mệt mỏi ngồi xuống giường, chống tay bóp thái dương. Hắn thực sự không biết phải giải quyết tình huống hiện tại như thế nào, cho nên chỉ có thể cố gắng hết sức để việc Xavier đột nhập vào hoàng cung không bị ai phát hiện, sau đó từ từ tính tiếp.

Một đôi tay ngăm đen, cường tráng vươn ra từ trong chăn, vòng qua eo Ren, nhưng nếu nhìn kỹ từ thì bả vai đến cánh tay rải rác những vết bầm đỏ tím. Một nửa gương mặt của Xavier lộ ra từ trong chăn, lén lút ngước lên nhìn Ren, thấy hắn cũng đang cúi xuống nhìn về phía mình thì cười toe.

"Điện hạ... à không, hùng chủ! Chào buổi sáng!"

Ôi tên ngốc này...

"Thượng tướng, ngươi đi tắm đi." Ren thở dài nói.

"Vâng ạ." Xavier ngoan ngoãn đáp, sau đó bò xuống giường. Hắn vừa đứng dậy đã cảm nhận được chất lỏng ấm nóng lẫn theo máu từ trong cơ thể chảy xuống đùi, mà Ren cũng vừa hay nhìn thấy cảnh này. Ren thấy tai mình nóng lên, vội vàng quay đầu đi chỗ khác. Ngược lại thì Xavier có hơi hối hận, cảm thấy mình lẽ ra nên nằm thêm một lúc nữa, biết đâu tỷ lệ mang thai con của điện hạ lại cao hơn thì sao? Hắn thậm chí còn quên mất mình đã nằm như vậy cả đêm, có nằm thêm nữa cũng vô ích.

Tiếng nước vang lên róc rách trong nhà tắm, Ren gọi robot quản gia tới thay chăn và đệm giường dính đầy máu và những vết ố đã ngả màu, sau đó bật điều hòa hút mùi. Robot cảnh vệ và robot quản gia đã bị tắt nguồn cả đêm qua bỗng nhiên hoạt động trở lại, ra tay có cần lộ liễu như vậy không?

Tắm được một lúc, Xavier ló mặt ra rồi hỏi: "Hùng chủ ơi, ngài có muốn vào tắm chung không ạ?"

Nhìn gương mặt vừa xấu hổ vừa thấp thỏm mong chờ của Xavier, Ren thẳng thừng từ chối: "Không, ta đã tắm rồi."

Xavier thất vọng, tiu nghỉu rụt đầu lại, một lúc sau tiếng nước cũng tắt. Nghe thấy tiếng chân dính nước từ nhà tắm bước ra, Ren quay đầu lại định gọi một tiếng: "Thượng t..."

Xavier chỉ khoác một chiếc khăn tắm quanh hông, mái tóc đỏ ướt nhẹp còn đang nhỏ nước. Cơ thể kiện mỹ của Xavier không hề trơn nhẵn mà mang những vết sẹo từ chiến trường, có mới có cũ, nghiêm trọng nhất có lẽ là vết thương ở giữa ngực. Tuy đã liền da nhưng chỉ nhìn vào tiết diện của nó, có thể đoán được ngực hắn gần như đã từng bị thứ gì đó đâm xuyên qua. Trên làn da ngăm đầy vết thương rải rác những vết bầm mới và dính đầy bọt nước. Những vết bầm đỏ tập trung nhiều nhất ở giữa hai đùi và trên ngực, hai điểm đỏ trên ngực còn đang sưng tấy lên. Những vết máu khô trên người đã được tắm sạch, lộ ra hoa văn màu bạc vô cùng bắt mắt trên xương quai xanh của Xavier, được vây quanh bởi rất nhiều vết cắn cực kỳ sâu, có vết còn lộ cả thịt.

Những vết thương cũ còn chưa lành hẳn mà đã mang thêm vết thương mới, có thể nói trên người Xavier không còn tấc da nào lành lặn, vừa đáng thương lại vừa mang cảm giác bị ngược đãi.

Tuy Ren không có sở thích này, những gì xảy ra hôm qua đều là do thuốc kích thích, nhưng khi nhìn thấy những vết cắn vừa đóng vảy trên xương quai xanh của Xavier, răng của Ren lại bắt đầu ngứa.

Thấy sắc mặt của Ren, Xavier tưởng là hắn giận nên vội vàng giải thích: "Em... em quên mất không mang quần áo vào nhà tắm."

Hắn nói xong vội vàng nhặt quần áo trên đất để mặc vào, nhưng quần áo hắn lúc này đâu còn lành lặn? May chiếc quần là quần quân phục nên chỉ nhăn một chút, nhưng chiếc áo thun mỏng đã bị rách toạc, còn quần lót và áo khoác thì không thấy đâu...

Ren không nói gì, chỉ sang phòng thay đồ rồi một lúc sau cầm một bộ quần áo vào đưa cho Xavier mặc tạm. Tuy rằng nếu nhìn kỹ thì Ren còn cao hơn Xavier một chút, vai rộng nhưng eo lại nhỏ, thể trạng gầy hơn rất nhiều, cho nên quần áo của Ren mặc trên người Xavier đều ôm khít vào người, cũng may chất liệu co giãn rất tốt nên không lo bị rách. Chỉ có điều cũng do quá chật mà Xavier không thể cài hết cúc áo, cho nên từ ngực chỉ có thể để phanh ra, khiến cơ ngực dường như muốn tràn ra ngoài.

Ren chỉ có thể cúi xuống gầm giường lấy áo khoác của Xavier ra rồi ném lên người hắn.

Còn quần lót... Vốn Ren đã đưa cho Xavier một chiếc quần mới, không ngờ hắn vừa mặc vào liền nói: "Chật quá hùng chủ ơi, không vừa người em ạ."

Đương nhiên đây đều là quần áo của Ren, đâu có size của Xavier nên tất nhiên là không vừa rồi.

"Không vừa thì thôi khỏi mặc." Ren ngồi trên sofa, mệt mỏi đáp.

Ren vừa nói xong thì nghe tiếng Xavier bước ra từ nhà tắm, chỉ mặc một chiếc sơ mi chật ngực và một chiếc quần lót trắng căng cả mông, cứ như vậy mà đi cà nhắc đến tủ quần áo của hắn bới lên, lấy ra một chiếc quần lót đen, lén lút đưa lên mũi ngửi rồi sau đó cởi chiếc quần mới mà hắn vừa bảo chật ra để mặc chiếc quần mà Ren đã dùng rồi.

Ren: "?!" Ít nhất cũng nên vào nhà tắm để thay chứ?

Xavier cười toét miệng, nhanh nhảu nói: "Quần này vừa hơn ạ, chắc là do giặt nhiều giãn ra nên rộng hơn đó ạ!"

Đồ lót của Ren chỉ mặc đến lần thứ 3 đều sẽ thay mới, căn bản sẽ không bao giờ có chuyện giặt nhiều đến mức giãn ra. Nhưng hắn thực sự không muốn đôi co với Xavier nữa, chỉ im lặng.

Xavier nhanh chóng mặc quần dài và áo khoác vào, tiện tay nhảy thêm một đôi tất trong tủ quần áo của Ren để xỏ vào rồi thoăn thoắt chạy đến bên hắn. Hắn nhớ lại những quân thư trong đội của hắn đều kể phải quỳ xuống hầu hạ hùng chủ, cho nên Xavier liền quỳ xuống bên chân Ren, hai tay ôm chân hắn, cằm cũng gác lên đầu gối Ren. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rạng rỡ, vui vẻ gọi:

"Hùng chủ!"

Tinh thần lực được kết nối với nhau, lúc nào cũng nhắc nhở Ren rằng Xavier đã trở thành trùng cái của hắn, tuy vậy nhưng hắn vẫn chưa thể thực sự tiếp thu sự thay đổi đột ngột này.

"Đừng gọi ta là hùng chủ." Ren vẫn chưa muốn chấp nhận sự thật này cho lắm, cho nên hắn theo bản năng từ chối cách xưng hô này.

Xavier hơi ngẩn ra một chút, sau đó nhanh chóng sửa miệng: "Vâng, hùng chủ điện hạ!"

Ren thực sự cảm thấy tâm mệt, không thể tiếp chiêu nữa, thích mặc gì thì mặc, thích gọi gì thì tùy.

"Không cần quỳ, ngồi đi."

"Vâng ạ, cảm ơn hùng chủ điện hạ!" Xavier ngoan ngoãn đáp, sau đó dưới sự kinh ngạc của Ren, hắn không ngồi xuống chiếc ghế tựa ở đối diện mà chen vào ngồi chung chiếc sofa đơn của Ren, tuy hơi chật nhưng vẫn miễn cưỡng ngồi được, sau đó còn vô cùng tự nhiên mà vòng tay qua eo Ren rồi tựa cằm lên vai hắn, công khai hít hà vị pheromone mà Xavier vô cùng yêu thích.

Thực ra Xavier mong chiếc sofa đơn này chật hơn một chút, vậy thì hắn sẽ ngồi luôn lên đùi hùng chủ điện hạ.

Ren: "..."

Thôi được, nhịn một chút.

"Thượng tướng, nghe đây. Đột nhập hoàng cung là tội tử hình, cho nên bây giờ ta sẽ đưa ngươi rời khỏi hoàng cung. Nhưng ngươi không được phép quay lại đây, mấy ngày tới cũng đừng đến bộ chỉ huy nữa, tạm thời đừng để việc bị đánh dấu lộ ra."

Thấy Xavier vừa định mở miệng, Ren liền biết hắn định hỏi gì, vì vậy dứt khoát nói thêm: "Cũng không được đến viện nghiên cứu cơ giáp nữa."

Mới đầu khi Ren nói đến tội tử hình thì Xavier vẫn còn rất dửng dưng, nhưng khi nghe nói không được tới tìm hắn nữa thì Xavier mới bắt đầu lo lắng, vội vã hỏi lại: "Nhưng em muốn ở bên cạnh hùng chủ điện hạ!"

Ren nghiêng người đối mặt với Xavier, hạ giọng hỏi: "Tấm thiệp của nhà Kristensen ngươi lấy ở đâu? Ngươi đã dùng nó để qua cửa cung điện phải không?"

Xavier đã quên béng về tấm thiệp mời hắn cướp từ tay William, thành thật đáp: "Vâng ạ, phó tướng của em là William Kristensen."

Chỉ dựa vào một tấm thiệp không thể trà trộn được vào cung điện, có lẽ William cũng biết điều này nên hắn mới chủ quan mà nghĩ rằng Xavier có mọc cánh cũng không thể vào cung được. Nhưng trên thực tế, Xavier đã rất dễ dàng đi vào cung điện được canh gác cẩn mật chỉ bằng một tấm thiệp mời, mà lí do vì sao thì Ren đã lờ mờ đoán ra. Nhưng hắn không giải thích với Xavier, chỉ lựa theo mà nói tiếp.

"Thượng tướng, nếu ngươi bị phát hiện đã xâm nhập vào cung điện thì không chỉ ngươi bị khép tội tử hình mà cả tộc Kristensen sẽ bị liên lụy, bao gồm phó tướng của ngươi. Nghe lời ta, các ngươi sẽ không gặp rắc rối."

Nghe hắn nhắc đến William có thể bị liên lụy vì hắn, quả nhiên Xavier đã an tĩnh lại, nhưng tay hắn siết qua eo Ren chặt hơn một chút, trong mắt hiện rõ sự do dự.

Ren nhớ lại những bài học về cách dùng thuộc hạ mà phụ hoàng đã dạy hắn, có phạt thì phải có thưởng. Nếu coi việc bắt Xavier trở về và không được đến tìm hắn là phạt, vậy thì phải thưởng?

Bởi vậy Ren liền cứng ngắc mà đưa tay lên xoa đầu Xavier. Tóc của Xavier vẫn còn hơi ẩm nhưng không hề mềm mại mà cứng như rễ tre, nếu không dùng keo vuốt sẽ vểnh lung tung, ngang ngược tựa như tính cách của hắn vậy.

"Ngoan, nghe lời nào." Ren nghe thấy bản thân nói như thế.

Đổi lại là Xavier càng ôm hắn chặt hơn, đầu cũng dụi vào lòng bàn tay hắn.

"Có phải nếu em nghe lời thì hùng chủ điện hạ sẽ không còn ghét em nữa, đúng không?" Xavier thấp thỏm hỏi.

"Ừ."

Xavier cười toe, lộ ra hai chiếc răng nanh nhòn nhọn.

"Nếu em ngoan ngoãn ở trong phủ thượng tướng, sau này hùng chủ điện hạ sẽ đến tìm em chứ?"

Ren không đáp, chỉ lấy máy truyền tin ra gọi xe. Cũng may Xavier cũng không cố gặng hỏi, ngoan ngoãn chui trong phi cơ của Ren rồi ra khỏi hoàng cung mà thần không biết quỷ không hay. Sau khi đưa Xavier trở về phủ thượng tướng, Ren không đến viện nghiên cứu như ngày thường mà trở lại hoàng cung, tới thẳng cung điện của đế hùng.

Đế hùng đang ngồi trong thư phòng phê duyệt công văn, thấy Ren tiến vào thì cũng không ngừng bút, vừa làm việc vừa lên tiếng:

"Hôm qua thế nào? Có ưng ý trùng cái nào không?"

Ren cũng không vòng vo, trực tiếp vạch trần hắn: "Phụ hoàng, nếu không phải là lệnh của ngài thì cảnh vệ nào sẽ cho Xavier vào hoàng cung chỉ với một tấm thiệp mà không xác nhận thân phận chứ? Lại còn vô hiệu hóa hết robot cảnh vệ của con đi nữa. Nếu mục đích của ngài là muốn con đánh dấu Xavier thì ngài đã đạt được mục đích rồi."

Rốt cuộc đế hùng cũng dừng việc đang làm, ngẩng lên nhìn về phía con trai hắn.

"Đừng nói như kiểu việc xảy ra là lỗi của ta, ta đâu có kề dao vào cổ Xavier bắt hắn đột nhập hoàng cung, cũng không hề ép con phải đánh dấu hắn. Việc đến nước này là do hai đứa tự chọn lựa."

Đế hùng không phủ nhận, có nghĩa là đúng là hắn đã thực sự nhúng tay vào. Ren cũng không thấy ngạc nhiên, hắn chỉ không thoải mái vì bị sắp xếp như một quân cờ mà thôi.

Một tay đế hùng gõ tay vịn, một tay chống cằm nói: "Đằng nào cũng đã đánh dấu rồi, con không thích ở chung với trùng cái thì có thể tống Xavier ra chiến trường, hoặc có thể giữ lại làm thư nô, tùy con thôi."

Ren thở dài nói: "Xavier sẽ không trở thành thư nô, hắn sẽ là thư hầu của con."

"Thư hầu?"

Kenya ném chiếc bút đang cầm trên tay xuống sàn, khiến mực đen vấy cả lên ống quần trắng của Ren. Đế hùng cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ, gằn giọng nói:

"Thu một trùng cái đã bị đánh dấu trước khi kết hôn trở thành thư hầu? Ren, đừng quên Xavier đã từng vào tận hoàng cung để từ chối con trước mặt ta! Nếu không phải Xavier quá mạnh và vẫn còn giá trị lợi dụng thì ta đã cho trùng kéo hắn ra chém đầu ngay từ lúc đó rồi! Hắn không xứng với con, cũng đừng mơ được bước nửa bước chân vào cửa hoàng tộc!"

"Cả con nữa, Ren. Bị một trùng cái từ chối rồi khi hắn trở mặt muốn kết hôn liền đồng ý ngay lập tức?! Danh dự của đại hoàng tử con để ở đâu? Ta đã đồng ý với Xavier sau khi hắn chiến thắng ở hành tinh XR sẽ đồng ý hủy bỏ hôn ước của cả hai, quân vô hí ngôn, ta sẽ không thay đổi quyết định đã đưa ra. Xavier chỉ có thể trở thành thư nô của con, còn nếu không muốn có thể cút!"

"Phụ hoàng, dù sao Xavier cũng là thượng tướng của đế quốc. Nếu để hắn trở thành thư nô không những làm mất sĩ khí của cả quân đội, thậm chí sẽ khiến kẻ địch chê cười đế quốc..."

Ren càng giải thích cho Xavier, đế hùng Kenya càng trở nên tức giận. Kenya ngẩng đầu lên nhìn đứa con trai cao lớn của hắn, đôi mắt màu tím nhạt xoáy sâu vào mắt Ren, khí thế như thể chính Ren mới là kẻ phải ngước nhìn.

Ren đã quen thuộc với ánh mắt này của phụ hoàng hắn khi đối diện các thần tử của mình, chỉ không ngờ lại có ngày chính Ren phải thực sự trải qua. Xem ra khi tới cung điện từ hôn, Xavier đã thực sự chọc giận đế hùng, mà việc Ren có ý bênh vực Xavier đã khiến hắn càng trở nên tức giận hơn.

"Ta không phải trò đùa của cả hai, không muốn thì chạy đến đòi tự do, thích thì quay lại đòi kết hôn. Đừng nhiều lời, trở về đi."

Ren không còn cách nào khác ngoài rời khỏi thư phòng. Sau khi cánh cửa thư phòng khép lại thì rốt cuộc đế hùng cũng không thể kiềm chế được nữa, cả nghiên mực và giấy tờ trên bàn bị hắn gạt hết xuống sàn.

Từ sau giá sách, một quân thư cao lớn bước ra. Mái tóc đen nguyên bản đã bạc trắng từ trên xuống, chỉ còn lại phần đuôi tóc màu đen. Một bên mắt xanh thẳm tựa lam ngọc được phần nào che lại bởi một chiếc kính một mắt gọng vàng. Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi cúi xuống nhặt những tài liệu đã rơi đầy đất lên.

"Bệ hạ bớt giận." Quân thư lên tiếng.

"Ngươi nghe thấy rồi chứ, Killian?" Đế hùng tức giận đến mức cười ra tiếng. "Học trò của ngươi muốn để một trùng cái từng từ chối nó trở thành thư hầu! Thật không ra thể thống gì!"

Killian, quân thư từng là gia sư của Ren khi còn nhỏ, gật đầu nghiêm túc nói: "Đúng vậy, bệ hạ nói rất đúng."

Đế hùng Kenya không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn Killian, cho đến khi hắn rốt cuộc cũng không giữ nổi vẻ mặt nghiêm túc nữa mà bật cười thành tiếng.

Cốp! Một chiếc chặn giấy bằng ngọc bay đến nện trúng đầu Killian, sau đó vỡ đôi mà rơi xuống đất, còn Killian có vẻ như chẳng hề suy suyển mảy may, nhưng hắn rốt cuộc cũng đã ngừng cười, chỉ nhìn xuống chiếc chặn giấy đã vỡ rồi thở dài nói:

"Thưa bệ hạ, nếu ngài tức giận thì có thể dùng súng bắn thần thay vì dùng những thứ quý giá như vậy, thần không đền nổi đâu."

"Sao vậy? Một trong bốn đại quý tộc của đế quốc sắp phá sản sao?" Kenya cười lạnh nói.

Bốn đại quý tộc của đế quốc bao gồm gia tộc Randoph của tướng quân Noah, tộc Cecil của công tước Fallon, tộc Ramedo của vương công Bridget, còn lại là tộc Kokabiel của bá tước Killian. Từ xưa Kokabiel đã là gia thần cực kỳ trung thành của hoàng tộc Himmel, còn ba gia tộc còn lại đều có gia chủ là thư hầu của đế hùng, vị trí trung tâm quyền lực của tộc Himmel vững chắc không gì có thể lay chuyển.

Killian chỉ nhún vai nói: "Đồ vật của bệ hạ khắp đế quốc đều chỉ có một chiếc, dù thần có dùng bao nhiêu tiền cũng đâu thể mua lại một chiếc y nguyên. Còn về đại điện hạ... Xem ra đại điện hạ thực sự nghiêm túc muốn cho Xavier danh phận. Điện hạ nhìn thì tưởng như vô tâm với mọi chuyện, nhưng kỳ thực một khi đã đưa ra quyết định thì sẽ cố chấp đến cùng, không dễ dàng thay đổi. Điểm này không phải được kế thừa từ ngài sao, bệ hạ?"

Đế hùng không trả lời, chỉ lẳng lặng quan sát Killian. Một lúc sau hắn mới lên tiếng: "Killian, tóc ngươi bạc nhiều hơn trước phải không? Sắp chết vì bạo nổ tinh thần lực sao? Có cần ta ban hôn cho một trùng đực không?"

"Thần rất vinh hạnh." Killian đặt tay trước ngực, mỉm cười nói tiếp. "Nếu bệ hạ có thể tìm được một trùng đực có độ tương thích trên 10% với thần."

Những quân thư với lãnh hải tinh thần hỗn loạn vì chiến đấu nhiều năm, nếu không được trùng đực chải vuốt tinh thần lực chỉ có thể sống được không quá 100 năm. Đó là lý do chủ yếu để quân thư kết hôn, nhưng điều này lại không thể áp dụng với Killian. Hắn không tương thích với bất kỳ trùng đực nào trên đế quốc, kể cả trùng đực cấp cao, cho nên dù kết hôn cũng vô ích. Kết cục của hắn dường như đã được quyết định sẵn, chỉ có thể chết vì bạo nổ tinh thần lực.

"Hừ." Đế hùng Kenya cười lạnh. "Vậy chỉ còn cách nhét ngươi vào kén ngủ đông, lưu trữ gene lại, đợi đến khi có trùng đực có độ tương thích cao xuất hiện."

"Bệ hạ..." Killian thở dài đáp. "Đâu có nhiều quân thư có thể sống đến hết thọ mệnh 500 năm, chẳng phải đều để xác lại chiến trường sao? Dù ngài có tìm cách kéo dài tuổi thọ cho thần thì cũng chưa chắc không phải công dã tràng. Hơn nữa cũng không biết phải đợi đến bao giờ mới có trùng đực như vậy xuất hiện."

"Thần muốn đợi đến ngày đại điện hạ bước lên ngai vị, phò trợ hắn cho đến khi địa vị của hắn đủ vững vàng. Chỉ cần như vậy thì sinh mệnh ngắn ngủi này đã đủ ý nghĩa rồi."
— QUẢNG CÁO —