Nhật Ký Sống Lại Của Trùng Đực Bản Địa

Chương 65: [Tiền truyện] Chương 8



Thái độ của đế hùng quá cương quyết, khiến Ren không thể không lùi một bước, chờ thời điểm thích hợp. Tuy rằng Ren cảm thấy bản thân đã đánh dấu Xavier nên hắn có trách nhiệm phải cho Xavier danh phận, nhưng chưa đến mức khiến Ren phải đối đầu trực diện với phụ hoàng của hắn.

Cũng may Xavier khá nghe lời, tuy không biết có ngoan ngoãn ở trong nhà không, nhưng ít nhất là không thấy hắn xuất hiện trước mặt Ren.

Tròn 7 ngày sau đêm tiệc hôm đó, chiếc Gourmet cũng đã hoàn thành việc sửa chữa và cải tiến, sau đó được gửi thẳng đến phủ thượng tướng.

Khi Ren ở trong viện nghiên cứu và bất ngờ nhìn thấy pháo điện quang bảy màu nở rộ ở phía tây thủ đô, hướng của phủ thượng tướng, thì điếu thuốc trên tay hắn cũng rơi xuống. Sau đó pháo điện quang cứ liên tục được bắn đều đều ngày ba bữa, trong lòng Ren có chút chết lặng.

Sao nói là chỉ để dành đến giây phút cuối cùng của cuộc đời mới bắn?

Nhìn pháo hoa bảy sắc đang được bắn lên đầy trời, Ren chỉ âm thầm cầu mong Xavier đừng nói cho ai biết là chính hắn đã tạo ra thứ quê mùa và loè loẹt này.

Phòng làm việc của Ren tại viện nghiên cứu có hai cửa kính sát đất rất lớn, một bên ở phía đông và một bên ở phía tây. Ren thường xuyên kéo rèm ở cửa kính phía tây, nhưng từ khi nhìn thấy những quả pháo điện quang bảy màu ở phía phủ thượng tướng, Ren có chút không muốn kéo rèm phía tây như thường lệ nữa, cho nên hắn lần đầu tiên kéo rèm cửa ở cửa kính phía đông.

Khi rèm cửa trắng được kéo lên, bên ngoài cửa kính là một tên quân thư tóc đỏ da ngăm, mặc quần áo đen đang dán sát vào cửa kính.

Ren thầm cảm ơn thư phụ đã cho hắn một trái tim khỏe mạnh.

Mà ở bên kia cửa kính, Xavier cũng giật điếng cả mình, thiếu chút nữa thì rơi từ trên tầng cao nhất của viện nghiên cứu xuống. Mà thật ra có rơi xuống cũng chẳng sao, hắn có thể bay. So với rơi xuống, điều Xavier sợ hơn cả là việc bị hùng chủ điện hạ phát hiện ra hắn không nghe lời.

"Hùng... hùng chủ điện hạ..." Xavier lắp bắp sợ hãi.

Ren đành phải mở cửa kính rồi kéo Xavier vào trong. Có vẻ như sau khi được đánh dấu, kỳ phát tình của Xavier đã kết thúc, hơn nữa những vết thương trên người hắn luôn lành lại với tốc độ phi thường nên Xavier đã quay lại trạng thái tốt nhất của hắn, mà thậm chí còn tốt hơn trước vì lãnh hải tinh thần rối loạn của hắn đã phần nào được bình ổn. Nhìn Xavier có thể nói là thần thái sáng láng, đến nước da ngăm cũng bóng cả lên.

Tuy nhiên, về trang phục, bình thường khi không mặc quân phục thì Xavier sẽ luôn mặc một chiếc tanktop cao cổ màu đen, lộ ra hai cánh tay trần cường tráng. Thế nhưng chiếc áo thun tanktop của Xavier hôm nay lại khác với mọi ngày, bởi vì phần cổ cao lại cố tình bị khoét một đường ở xương quai xanh bên trái, khiến cho vết đánh dấu màu bạc lồ lộ ra ngoài!

Nhìn hoa văn màu bạc nổi bần bật trên nền da ngăm đen, bao nhiêu lời trách móc vì tự ý ra khỏi phủ thượng tướng của Ren liền bị nuốt ngược vào trong. Trong khi hắn khổ tâm lo lắng cho danh dự của Xavier thì tên này thậm chí còn cố tình khoe khoang khắp nơi, chỉ thiếu điều xăm luôn tên của hùng chủ hắn bên cạnh vết đánh dấu. Mà có vẻ như Xavier sẽ vô cùng sẵn sàng làm như vậy nếu được Ren cho phép.

Ren cảm thấy quân thư này nhất định là do trùng thần phái xuống để trị mình.

"Em... em không phải không nghe lời hùng chủ điện hạ đâu ạ!" Xavier sợ Ren giận liền vội vàng giải thích. "Em vẫn luôn ở trong phủ thượng tướng không hề đến bộ chỉ huy, nhưng em chỉ là muốn gặp hùng chủ điện hạ quá... nên em chỉ đến xem ngài một chút xíu, sau đó lại về ngay!"

Ren bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ: "Chỉ hôm nay thôi?"

Xavier không muốn nói dối Ren, nhưng hắn không dám trả lời.

Nhìn bộ dạng của Xavier, Ren biết ngay đây không phải lần đầu tiên. Hắn chỉ có thể thầm thở dài.

"Thượng tướng, ngươi không biết trùng cái bị đánh dấu trước khi kết hôn thậm chí còn không có tư cách trở thành thư hầu sao? Khoe vết đánh dấu ra rồi chạy lung tung như vậy, ngươi muốn trở thành thư nô đến vậy sao?!"

Xavier kinh ngạc hỏi lại: "Trở thành thư nô của hùng chủ điện hạ sao?"

Ren nhìn ánh mắt của Xavier từ kinh ngạc rồi nhanh chóng chuyển sang lấp lánh và rực rỡ tựa hồng bảo thạch, khiến Ren hơi hối hận khi thốt ra câu nói khi nãy.

"Em đồng ý! Bao giờ em mới có thể trở thành thư nô của hùng chủ điện hạ? Luôn hôm nay có được không ạ?"

"Thượng tướng, ngươi có hiểu ý nghĩa của thư nô là gì không?"

Từ đêm tiệc hôm ấy, sau khi trở về, Xavier liền không chờ nổi mà vội vàng khoe khoang cho William và Rambo biết rằng mình đã được đại điện hạ đánh dấu. Đổi lại là William không ngừng mắng nhiếc hắn, bởi vậy định nghĩa của thư nô Xavier đã nắm chắc trong lòng bàn tay. Hắn lập tức nhanh nhảu trả bài:

"Thư nô là nô lệ của hùng chủ, không được phép có bất cứ tài sản riêng nào, không danh phận, không có lễ cưới, phải hầu hạ thư quân và thư hầu, trùng con sinh ra cũng không được nuôi dưỡng, là vật phẩm riêng của hùng chủ và không được hưởng bất kỳ trùng quyền nào! Hơn nữa có thể tùy ý đánh đập và giết chết, tính mạng của thư nô không nằm trong luật bảo hộ công dân của đế quốc."

Thấy Xavier đọc làu làu như vậy khiến Ren có chút nghi hoặc.

"Không danh phận và không có lễ cưới cũng được sao?"

"Không sao ạ, em chỉ cần được ở bên hùng chủ điện hạ thôi." Xavier chém đinh chặt sắt trả lời.

"Phải hầu hạ thư quân và thư hầu cũng được?" Với sự ngông cuồng của Xavier, Ren không cho là vậy.

"Đương nhiên là có thể ạ!" Nếu Ren cưới thêm thư quân và thư hầu, Xavier sẽ hầu hạ chúng một trận nhừ xương, trùm bao tải rồi ném hết đến hoang tinh! Sau đó hùng chủ điện hạ sẽ lại là của một mình hắn!

Còn việc nuôi dưỡng trùng con thì không cần thiết phải nhắc đến, vì Xavier là quân thư cấp SSR, việc hắn mang thai gần như là không thể. Những việc tiếp theo như trùng quyền hay gì đó dám chắc Xavier cũng sẽ không thèm quan tâm.

"Ngươi không sợ bị đánh và giết chết sao?" Ren hỏi.

Xavier lập tức lắc đầu. "Em chịu đòn giỏi lắm, hùng chủ điện hạ có thể đánh thẳng tay ạ!" Thực ra hắn còn sợ Ren đau tay cơ, còn muốn giết chết hắn? E là phải dùng tới cả một đội cơ giáp cấp S và vũ khí hạng nặng mới được.

"Mạng của em, chỉ cần hùng chủ điện hạ nói một câu thôi, em sẽ lập tức dâng lên cho ngài, không cần ngài phải vất vả."

Nhưng Xavier tin rằng hùng chủ điện hạ của hắn sẽ không làm như vậy.

Ren có chút cạn lời, mà việc đôi co những chuyện ngu ngốc này với Xavier cũng không giống như việc Ren sẽ làm. Việc Xavier sẽ trở thành thư hầu của mình đã được Ren quyết định, hắn sẽ không hỏi ý kiến bất kỳ ai kể cả chính bản thân Xavier, mà hắn cũng sẽ tự tìm cách để thực hiện nó.

Bởi vậy hắn liền mặc kệ Xavier, tiếp tục làm việc của mình, mà Xavier cũng có vẻ rất vui vẻ với việc le ve xung quanh hùng chủ của mình. Tuy nhiên Ren không cho hắn chạy lung tung trong viện nghiên cứu, chỉ được ở trên tầng cao nhất và phòng làm việc của hắn thôi.

Đột nhiên máy truyền tin của Xavier vang lên, trùng gọi đến là William.

"Xavier, trinh sát bắn rơi được một chiếc vệ tinh thăm dò của orc, nhưng vỏ hợp kim của nó rất kỳ lạ, vô cùng chắc chắn. Là do trinh sát bắn trúng mắt kính camera nên mới bắn hạ được nó."

Đang được thư giãn bên cạnh hùng chủ điện hạ của hắn, nhắc đến công việc khiến cho Xavier cảm thấy uể oải. Hắn ngoáy ngoáy tai nói: "Chỉ là một lớp vỏ cứng thôi mà, kệ đi."

"Nhưng nếu con chip bên trong chưa bị mã hóa, chúng ta có thể lấy được tin tình báo từ orc."

Vẻ mặt lười biếng của Xavier lập tức thay đổi, nghiêm túc trở lại. Nhưng bảo hắn rời khỏi hùng chủ điện hạ để đến bộ chỉ huy ư, mơ sao? Đúng lúc này, phía sau vang lên giọng nói của một trùng đực:

"Thế thì mang chiếc vệ tinh đó tới đây đi."

William nhận ra đó là giọng của đại điện hạ, mà nhìn quang cảnh xung quanh Xavier cũng rất dễ dàng đoán được hắn đang ở viện nghiên cứu cơ giáp.

William chỉ biết thở dài.

Rất nhanh sau đó, chiếc vệ tinh của orc được quân đội đưa thẳng đến tầng cao nhất của viện nghiên cứu cơ giáp. Vệ tinh không lớn, chỉ to bằng đầu trùng trưởng thành, được cẩn thận đặt trong một chiếc hộp chống đạn có thể nhìn xuyên thấu.

Nhìn nó không khác gì hợp kim bình thường, vậy mà quân đội lại không thể mở ra? Ren liền điều khiển robot trợ lý đưa vệ tinh của orc vào phòng lab thử đạn. Sau khi Ren thử hết các loại vũ khí thì hắn có thể xác nhận đúng như lời William nhận xét, loại hợp kim này vô cùng chắc chắn, không những chống được đạn nhiệt hạch mà hầu như tất cả vũ khí của đế quốc cũng không tạo nổi một vết xước trên vỏ vệ tinh.

Đây rốt cuộc là loại hợp kim gì?

Xavier đứng sau lưng Ren, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm trọng. Nếu orc có thể nhân rộng loại hợp kim này để dùng cho vỏ ngoài của cơ giáp, vậy thì quân đội của đế quốc sẽ gặp rắc rối lớn.

Nhưng hình như hắn đã gặp loại hợp kim này ở đâu đó rồi...

"Để em."

Xavier nói rồi bước lên đứng trước mặt Ren. Đồng tử màu đỏ của hắn khuếch rộng ra, mà đuôi mắt của hắn dần dần kéo dài đến tận mang tai. Hai luồng laser đỏ rực được phóng ra từ mắt của Xavier, phá tan kính chống bom của phòng lab rồi phóng thẳng đến quả cầu vệ tinh.

5 giây trôi qua, quả cầu vệ tinh vẫn không hề suy suyển, trong khi bức tường phía sau đã bị laser chọc thủng. Các khoa học gia của viện nghiên cứu đều hốt hoảng khi phát hiện ra tầng trên cùng đột nhiên phóng ra hai luồng laser, phá thủng tường rồi chiếu rọi lên trời.

10 giây trôi qua, rốt cuộc lớp vỏ bên ngoài của vệ tinh cũng đã bị tan chảy, lộ ra con chíp bên trong.

Xavier lập tức thu laser lại, đôi mắt của hắn cũng trở lại trạng thái bình thường. Hắn bước vào trong phòng lab giờ đã chỉ còn là một đống đổ nát, nhặt xác của quả cầu vệ tinh lên rồi móc con chip bên trong ra.

Khi Xavier quay trở lại liền bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Ren. Lần đầu tiên Ren chủ động đến gần Xavier, sau đó chậm rãi đưa tay chạm lên đuôi mắt của hắn.

"Vừa nãy là gì? Tia siêu nhiệt sao?"

Ren vẫn chưa hết ngạc nhiên, hắn dí sát vào mặt Xavier, chăm chú quan sát đôi mắt đỏ rực như hồng bảo thạch. Tay hắn vén những sợi tóc mai trên trán Xavier ra phía sau, rồi nhẹ nhàng chạm lên lông mi Xavier. "Nhiệt độ cao nhất mà tia laser này có thể đạt được là bao nhiêu? Ngươi có thể phóng ra nó liên tục trong bao lâu?"

Tuy đã trải qua một đêm bị đánh dấu, nhưng khi đó Xavier đang trong kỳ phát tình nên chính bản thân hắn cũng không quá tỉnh táo, giờ nhớ lại chỉ có những hình ảnh ngắn ngủi cùng với cảm giác đau đớn và nóng bỏng khi đó, còn cụ thể như thế nào thì Xavier cũng chẳng nhớ rõ được.

Hắn nhìn đôi môi màu hồng nhạt của Ren đang ở ngay trước mặt mình, không kìm chế được mà vươn người ra một chút, rồi hôn chóc một cái lên cánh môi mềm.

Trong đầu Ren vẫn còn rất nhiều câu hỏi, nhưng sau khi bị bất ngờ đánh lén thì im bặt, dùng ánh mắt phòng bị mà nhìn Xavier.

Chỉ một cái hôn trộm không thể đã thèm, Xavier liếm môi, nhe răng cười nói: "Hùng chủ điện hạ cho em hôn thêm một cái nữa, em sẽ nói hết cho ngài nghe."

Ren che miệng mình lại, nhíu mày đáp: "Một kẻ hèn thư nô cũng có thể ra điều kiện với ta sao?"

Tuy Ren nói vậy nhưng Xavier có thể nhận ra hắn không tức giận, điều này khiến lá gan của Xavier lại lớn hơn một chút, liền đặt lên mu bàn tay trắng như ngà voi ấy một nụ hôn. Pheromone vị chocolate lại tràn ra, quẩn quanh Ren như muốn truyền đến một tín hiệu nào đó.

"Em không có ý đó..." Xavier thủ thỉ. "Nhưng ngoài đôi mắt ra, trên người em vẫn còn rất nhiều chỗ cần hùng chủ điện hạ khám phá..."

Nếu như lần trước có thể là vì thuốc kích thích, nhưng lần này thì Ren hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng cũng vì vậy mà hắn xác định bản thân có bị hấp dẫn bởi Xavier.

Tựa như một miếng pudding vị chocolate thơm ngọt.

Tuy Ren chưa từng thích đồ ngọt, cũng ghét chocolate, nhưng Xavier là thứ đồ ngọt duy nhất hắn ăn mà cảm thấy không ngấy.

Bởi vậy Ren liền đẩy miếng pudding căng mọng này lên bàn làm việc của hắn, ban đầu là nhấm nháp lớp vỏ ngoài ngọt nước, sau đó dần dần thưởng thức hai quả cherry đỏ mọng. Bên dưới thân bánh chảy ra rất nhiều nước đường, không cẩn thận rơi xuống bàn làm việc của Ren. Mà đại điện hạ mắc bệnh sạch sẽ lại không những không cảm thấy phiền, mà dưới sự nài nỉ của bánh pudding, lại tới thêm lần nữa.

Bởi vậy phải chờ đến mãi tận tối, Ren vẫn chưa có được câu trả lời về siêu kỹ năng của Xavier, mà cái giá phải trả là phòng lab tan hoang và một chiếc bàn làm việc lộn xộn.

Ren ngồi trên ghế sofa, mái tóc bạch kim hơi rối, mà kính cũng không biết đã bị tháo xuống từ lúc nào. Cổ áo hắn mở rộng, trên hầu kết đầy những dấu hôn đỏ thẫm xung quanh nốt ruồi son. Mà Xavier thì đang mệt rã rời mà nằm bò trên người Ren, áo thun đen đã bị kéo lên tận cổ, hai chân dạng sang hai bên, phần kết hợp bên dưới còn chưa được rút ra.

Xavier rúc vào cổ Ren, gặm nhấm nốt ruồi son ngọt ngào trên hầu kết, tham lam ngửi mùi hương trên tóc hắn, không chỉ là mùi dầu gội và nước hoa mà còn mang theo mồ hôi, không hề khó ngửi mà còn thơm hơn bình thường. Cả người hắn sau khi được thoả mãn liền trở nên lười biếng rã rời, một ngón tay cũng không muốn cử động, nhưng dạ dày của Xavier thì bắt đầu kháng nghị!

Mà Ren cũng cảm nhận được chất lỏng mang theo nhiệt độ cơ thể đang bắt đầu chảy xuống, trên bụng cũng dính nhớp khó chịu, liền vỗ mông Xavier nói: "Xuống đi thượng tướng. Tắm xong rồi ta sẽ gọi canteen mang đồ ăn lên cho ngươi."

Ren vẫn dùng những ống dịch dinh dưỡng vô vị, nhưng lại gọi đồ ăn canteen cho Xavier vì hắn biết Xavier không thích chúng. Hắn sẽ chiều theo ý của Xavier mà tạo ra loại pháo bảy màu mà bản thân nhìn cũng thấy đau mắt. Hắn cũng sẽ không muốn để Xavier trở thành thư nô chỉ vì bị đánh dấu trước khi kết hôn. Đại điện hạ vẫn luôn lạnh lùng cao ngạo, nhưng chỉ cần có thể bước vào lòng hắn, dù chỉ là một bước ngắn ngủi thì sẽ ngày càng phát hiện ra sự dịu dàng của hắn. Xavier dường như mỗi ngày đều phát hiện ra một hành động mang theo sự dịu dàng lơ đễnh của hùng chủ điện hạ, điều này khiến tình cảm hắn dành cho Ren đã sớm không còn dừng lại ở tình yêu sét đánh như ngày đầu tiên.

Nói rồi Ren muốn ngồi dậy tìm kính, nhưng hắn không nhìn rõ nên cũng chẳng biết kính của mình đã bị Xavier tháo ra rồi để ở đâu. Xavier liền chớp lấy thời cơ, ôm thốc Ren lên rồi bế hắn vào nhà tắm.

Ren bị hắn bất ngờ bế thốc lên thì giật mình ôm lấy vai hắn, tầm mắt bị hạn chế nên thứ duy nhất Ren có thể nhìn rõ hiện tại là gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc của Xavier.

"Buông ta xuống!" Ren nói.

"Nhưng em không thể tự rửa sạch bên trong được, hùng chủ điện hạ có thể giúp em không ạ?" Xavier ngay lập tức lấp liếm, nhưng không ngờ Ren nghe vậy mà cũng ngừng giãy dụa. Hắn còn chẳng biết rằng trùng cái sau khi làm tình không cần làm sạch bên trong, khiến Xavier nhân cơ hội này nhanh chóng bế Ren vào nhà tắm.

Lúc này robot trợ lý đã vô cùng tri kỷ mà đổ đầy nước ấm vào bồn tắm, điều này làm cho Xavier lần đầu tiên cảm thấy biết ơn nó, đồng thời cũng cảm thấy có chút tội lỗi vì trước đây đã phá hỏng nó.

Xavier nhẹ nhàng thả Ren xuống bồn tắm, sau đó cũng nhanh chóng nhảy vào. Xavier lấy dầu gội ra tay rồi bôi lên tóc Ren, vậy mà Ren lại không từ chối, chỉ quay đi yên lặng cho phép Xavier gội đầu cho mình.

Một lúc sau hắn nghe Ren thấp giọng nói: "Quay sang đây, để ta lấy thứ bên trong ra cho."

Tuy Ren nói vậy với gương mặt bình tĩnh, nhưng hai vành tai đã hắn chuyển sang màu hồng, tiết lộ hắn không thực sự bình thản như bề ngoài.

Hùng chủ điện hạ đáng yêu quá! - Xavier âm thầm hét lên trong lòng.

Bởi vậy nên sau đó, thứ bên trong không biết đã lấy được ra chút nào chưa, nhưng chỉ biết lại được nhét đầy thêm một lần nữa.

Sau khi ra khỏi nhà tắm thì trời đã đen kịt, cũng may canteen của viện nghiên cứu luôn phục vụ mọi thời gian trong ngày, nên 20 suất ăn đầy ắp đã được robot đẩy lên phòng làm việc của đại điện hạ.

Ren chỉ dùng một ống dịch dinh dưỡng để bổ sung năng lượng, sau đó châm lửa một điếu thuốc. Hắn nhìn chằm chằm vào xác quả cầu vệ tinh trong phòng lab đã bị phá tung, mà bức tường phía sau còn bị thủng hai lỗ lớn. Gió từ bên ngoài lùa vào khiến tóc mai hắn lay động, khói thuốc mờ ảo vấn vít quanh đôi mắt tím biếc và gương mặt đẹp như tranh vẽ, khiến Xavier nhìn mà quên cả ăn.

"Thượng tướng, ngươi nói đã gặp loại hợp kim này rồi phải không?" Ren lên tiếng. "Đã nhớ ra là gặp ở đâu chưa?"

"A..." Xavier bị câu hỏi của Ren kéo hồn vía lại, vội vàng trả lời. "Hình như là ở mỏ quặng năng lượng tại hành tinh XR ạ. Khi đó quân đội muốn đi xuống quặng để lắp đặt máy móc khai thác năng lượng, nhưng gặp phải một loại hợp kim chặn đường vô cùng rắn chắc, không thể phá vỡ được. Orc đã xuất hiện tại hành tinh XR trước chúng ta, hẳn là bọn chúng đã khai thác loại hợp kim này trước ạ."

Ren không đáp, chỉ yên lặng hút hết điếu thuốc. Một lúc sau, khi thuốc đã tắt hắn mới quay sang nói với Xavier.

"Thượng tướng, hãy đưa ta đến hành tinh XR."

"Khụ..." Đây là lần đầu tiên Xavier ăn thịt mà bị nghẹn. Hắn nhanh chóng nuốt miếng thịt xuống bụng rồi lập tức phủ quyết. "Không được! Hành tinh XR nguy hiểm lắm, em không thể đưa hùng chủ điện hạ đến đó được!"

Ren cần một lớp áo giáp bất khả xâm phạm cho chiếc cơ giáp hoàn mỹ của hắn, và loại hợp kim này vừa hay hoàn toàn phù hợp.

"Không phải orc đã bị quét sạch rồi sao? Ta sẽ đi theo thượng tướng không rời nửa bước, sẽ không gặp nguy hiểm." Ren thuyết phục.

Xavier vẫn luôn ngoan ngoãn trước mặt Ren, tưởng như sẽ luôn phục tùng hắn vô điều kiện. Tuy vậy lần này Xavier lại kiên quyết đến bất ngờ.

"Nếu hùng chủ điện hạ cần loại hợp kim này thì em sẽ mang về cho ngài, ngài không cần phải đến tận đó đâu ạ. Hành tinh XR cách đế quốc rất xa, khí hậu vô cùng khắc nghiệt, hơn nữa căn cứ quân sự còn chưa được thiết lập đầy đủ, cơ sở vật chất rất hoang sơ thiếu thốn..."

"Ta không cần một mảnh vỡ hợp kim do ngươi mang về." Ren ngắt lời hắn. "Ta muốn xem địa chất trong mỏ quặng đó, điều gì đã hình thành nên loại hợp kim này, sau đó thử tái tạo nó."

"Nhưng mà..."

"Đưa ta đến đó, sau khi trở về ta sẽ tặng cho thượng tướng một chiếc cơ giáp mới còn tốt hơn Gourmet."

Xavier có vẻ chẳng bị rung động chút nào, hắn nhanh chóng trả lời: "Không sao, em rất thích Gourmet, nó đã đủ tốt rồi."

Cương quyết như vậy? Ren nhíu mày nói: "Nếu thượng tướng không thể đưa ta đi, vậy ta sẽ tìm cách khác."

Thực chất cách khác của Ren là hắn sẽ một mình đi tới đó cùng với đội robot cảnh vệ. Nhưng lúc này trong lòng Xavier đang dậy sóng.

Tìm cách khác? Có nghĩa là hùng chủ điện hạ sẽ tìm một quân thư khác hộ tống hắn? Cùng nhau trải qua một cuộc hành trình thật dài, sớm chiều chung đụng, tình cảm lên cao, sau đó chuyện gì đến cũng phải đến... Có khi đến lúc đó hùng chủ điện hạ còn chẳng thèm một thư nô như hắn nữa.

"Không được!" Xavier vội vã nói. "Hùng chủ điện hạ phải đi cùng em!"

Chưa kể đến việc nghĩ rằng Ren sẽ ở bên một quân thư khác thì sự an toàn của hắn vẫn được Xavier đặt lên hàng đầu. Cả trùng tinh này không có bất kỳ quân thư nào có thể địch lại Xavier, nên Xavier có tự tin tuyệt đối vào bản thân, không ai có thể bảo vệ hùng chủ điện hạ tốt hơn hắn. Nếu Ren bắt buộc phải đến hành tinh XR thì nhất định phải đi cùng hắn.

Thái độ của Xavier thay đổi nhanh đến mức Ren cũng phải kinh ngạc. Tuy không biết điều gì đã khiến Xavier thay đổi quyết định nhưng như vậy càng tốt, Ren không quen thuộc địa hình tại đó, nên nếu có thể đi cùng Xavier là tốt nhất.

Sau khi đồng ý đưa Ren đến hành tinh XR, Xavier rốt cuộc cũng hớn hở nghĩ đến hành trình thật dài sắp tới, nơi mà hắn có rất nhiều cơ hội được ở riêng cùng với Ren. Bởi vậy Xavier nhanh chóng thu xếp, mà vừa hay sắp tới sẽ có một chiến hạm đưa một đội chuyên gia địa chất tới hành tinh XR để tiến hành khai thác năng lượng, cho nên Xavier ngay lập tức đưa ra thông báo rằng hắn sẽ áp tải chiến hạm này. Ren cũng chuẩn bị thuốc ức chế pheromone và máy thay đổi ngoại hình để trà trộn vào đội chuyên gia địa chất học.

——

Phần lớn chuyên gia địa chất học là á thư, một số ít là quân thư và không có bất kỳ trùng đực nào. Chuyến đi mà Xavier đang áp tải hiện tại không chỉ là đưa các chuyên gia địa chất đến đo đạc mỏ quặng mà còn mang theo vật tư để xây dựng căn cứ quân sự, cho nên tuy chiến hạm không có nhiều trùng nhưng hai hoặc ba trùng phải ở chung một phòng. Là thượng tướng của quân đoàn II, Xavier có phòng riêng trên chiến hạm, nhưng hắn nói bản thân có trách nhiệm phải chia sẻ sự vất vả này với tất cả mọi người, cho nên hắn tình nguyện ở chung phòng với một vị chuyên gia địa chất học nào đó.

Công việc ở bộ chỉ huy vẫn còn rất nhiều, lẽ ra với địa vị của Xavier sẽ không phải đích thân áp tải chuyên gia và vật tư, nhưng vì muốn đưa Ren tới hành tinh XR nên Xavier liền vứt lại mọi công việc giấy tờ tại đế quốc để tót đi theo chiến hạm, còn William thì đang chửi thề ở bộ chỉ huy vì phải xử lý mớ công việc lộn xộn do Xavier đột ngột bỏ lại.

Hành trình từ trùng tinh đến hành tinh XR mất 13 ngày, điều này cũng có nghĩa Ren phải ở chung với Xavier trong 13 ngày.

Xavier hớn hở lôi quần áo và đồ dùng mà Ren mang theo ra để xếp chúng vào phòng của hắn trên chiến hạm. Quần áo của Ren được Xavier cẩn thận cất vào tủ quần áo, cạnh quân trang của hắn. Cốc nước và bàn chải đánh răng cũng được đặt cạnh nhau, trên giường cũng có thêm một chiếc gối được đặt cạnh gối của hắn, điều này khiến cho Xavier lâng lâng vui sướng.

Chiến hạm chỉ vừa mới cất cánh, phòng của Xavier cũng vừa mới được bàn giao nên tình trạng rất gọn gàng và ngăn nắp, khiến Ren cảm thấy không tệ. Điều duy nhất Ren cảm thấy bất ổn là hai chiếc gối đầu được đặt cạnh nhau.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc ngủ chung giường với bất kỳ trùng nào, nhất là Xavier. Ren nhớ lại lần đầu của hắn và Xavier, bị tên trùng cái này ngủ đè lên đến không thể cử động, hắn cảm thấy nhất định bản thân không thể để điều này lại xảy ra lần nữa.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, cũng may phòng rất lớn nên được ngăn cách làm hai phòng nhỏ, gồm phòng làm việc và phòng ngủ, cho nên Xavier sẽ không đến nỗi phải ngủ dưới đất.

"Thượng tướng, mang chăn và gối của ngươi sang sofa của phòng làm việc đi." Ren nói với Xavier đang hớn hở trải phẳng chăn và hai chiếc gối. Giọng của hắn đương nhiên tựa như hắn không phải người chiếm phòng ngủ của Xavier mà đây là chuyện vốn dĩ phải vậy, không chỉ vì hắn là trùng đực, là hoàng tử, mà còn là hùng chủ của Xavier. Tất cả mọi thứ của Xavier đều là của hắn chứ đừng nói đến chiếc phòng ngủ cỏn con này.

Xavier bừng tỉnh, sau đó mất mát hỏi lại: "À phải rồi, vì em chỉ là thư nô nên không có tư cách ngủ cùng hùng chủ điện hạ sao?"

Ren không đáp, bởi vì thực chất dù có là thư quân hay thư hầu thì cũng đều hiếm khi được qua đêm tại phòng của hùng chủ. Khi còn nhỏ ở chung cung điện của đế hùng, Ren cũng chưa từng thấy phụ hoàng hắn cho phép bất kỳ thư hầu nào ở lại.

Sự mất mát nhanh chóng thoáng qua, thay vào đó là sự hào hứng hiện rõ trên mặt Xavier. Hắn lục lọi thứ gì đó trong túi không gian, không chờ được mà lập tức muốn chia sẻ cho Ren:

"À phải rồi, em mới đặt làm thứ này! Thời gian gấp quá nên chỉ mới kịp làm hai chiếc, hùng chủ điện hạ cảm thấy màu nào hợp với em hơn ạ?"

Sau đó Ren nhìn thấy Xavier móc ra hai chiếc vòng cổ điện dành cho thư nô, một chiếc màu đen và một chiếc màu đỏ. Trên vòng cổ còn móc một mặt dây chuyền, mà Ren chỉ nhìn thoáng qua đã thấy tên của hắn được khắc phía trên.

Ren:...

Xavier hớn hở ướm cả hai chiếc vòng cổ điện lên cổ mình, sau đó giới thiệu cho Ren tính năng của từng chiếc: "Em đã nâng công suất điện lên gấp 50 lần vì vòng cổ thư nô bình thường không đủ dùng. Chiếc màu đen này còn có thể ngăn không cho thư nô ăn uống nếu không có sự cho phép của hùng chủ, nhưng em nghĩ màu đỏ hợp với em hơn? Hùng chủ điện hạ cảm thấy thế nào ạ?"

Ren chỉ cảm thấy đau đầu.

"Ra ngoài." Ren mỉm cười chỉ về phía cửa, dứt khoát nói.

Xavier chỉ có thể cất hai chiếc vòng cổ đi rồi tiu nghỉu bước ra khỏi phòng ngủ, sau đó "cẩn thận" khép cửa lại.

Rắc... Cánh cửa lơ lửng trên tay Xavier, mà lề cửa thì đã bị hắn không cẩn thận kéo gãy.

Ren có linh cảm 13 ngày ở chung với Xavier trên chiến hạm chắc chắn sẽ không trôi qua một cách đơn giản.

Quả nhiên là vậy, dù trước khi đi ngủ Xavier đã mang chăn gối ra sofa bên ngoài phòng làm việc, nhưng cứ khi nào Ren dậy vào nửa đêm, khi bước xuống giường sẽ giẫm phải một trùng cái đang cuộn chăn nằm ở dưới giường hắn.

"Em bị mộng du ạ." Lần nào Xavier cũng nói như vậy, mà cửa phòng thì ngày nào cũng hỏng, cho nên Ren đã không còn muốn hỏi nữa.

Hoặc là ngày nào Ren cũng sẽ thấy Xavier đứng trước tủ quần áo để thay đồ. Phòng riêng của Xavier ở trong chiến hạm tuy khá rộng nhưng cũng chỉ chia thành phòng làm việc và phòng ngủ, một nhà tắm ở giữa, và tủ quần áo cũng được đặt trong phòng ngủ luôn. Bình thường Xavier luôn thay đồ cực kỳ nhanh, quần áo thay ra cũng vứt bừa ra ghế hoặc quăng xuống sàn, chỉ mất chưa đến 20 giây đã mặc xong quân phục. Nhưng mấy hôm nay hắn thay quần áo luôn chậm rì rì, chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo để lộ bờ vai trần mạnh mẽ và xương quai xanh mang theo vết đánh dấu màu bạc, sau đó chậm rãi kéo áo tanktop lên khiến bộ ngực căng tràn nhảy ra, rồi lại chậm rãi cởi quần, lộ ra chiếc quần lọt khe đỏ mà hắn mới đặt mua cùng với chiếc vòng cổ thư nô.

Xavier xoay nửa người trên về phía sau khiến vòng eo dẻo dai siết lại, bên dưới là chiếc quần lọt khe đỏ ôm khít cặp mông tròn. Hắn cầm ra hai chiếc vòng điện ướm lên cổ, sau đó nháy mắt với Ren.

Sự câu dẫn vừa lộ liễu vừa vụng về này, ấy vậy mà lại thành công, hơn nữa còn không chỉ một lần.

Khi Silver gọi đến cho Ren, hắn thấy Ren không mở video liền có chút lo lắng:

"Sao mấy hôm nay không thấy con trở về cung điện? Ren, con đang ở viện nghiên cứu cơ giáp sao?"

Silver nghe thấy tiếng thở nhẹ của Ren, sau đó hắn thấp giọng đáp: "Vâng, tháng này con khá bận nên sẽ ở lại viện nghiên cứu luôn."

"Chú ý sức khỏe." Silver nhíu mày nói. "Phải rồi, phiên tòa xét xử Yarix Cecil đã kết thúc, hắn đã lãnh án tử hình, đã bị hành quyết ngày hôm qua."

"Là ai vậy thư phụ?" Ren ngạc nhiên hỏi lại.

Trong phút chốc Silver thực sự cảm thấy bản thân đã phí công thông báo án tử của Yarix cho Ren, bởi vì Ren vốn không hề để tâm.

"Là quân thư đã mạo phạm con vào đêm dạ tiệc."

"À... cháu của công tước Fallon sao?" Ren mỉm cười nhìn xuống trùng cái đang run rẩy thở gấp bên dưới hắn, một tay hắn đang nắm cằm Xavier liền đưa vào trong miệng, chạm vào răng nanh nhòn nhọn.

Ren nhớ tên đó đã bị Xavier đánh chết rồi cơ mà?

"Con tưởng hắn đã bị giết chết rồi?"

"Trùng giáp cùng với xương mặt của hắn đã vỡ nát, khi đó hắn vẫn còn thoi thóp. Theo luật của đế quốc, hắn đã được điều trị trước khi bị kết tội."

"Vâng... Nếu không còn việc gì nữa thì con cúp máy nhé?"

Sau khi được Silver đồng ý, Ren tắt máy truyền tin đi, vừa thúc mạnh vào trong Xavier vừa nói: "Một quân thư cấp A mà cũng không giết chết được, ngươi còn gì muốn nói không, thượng tướng?" 
— QUẢNG CÁO —