Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại

Chương 44: Cảnh trong mơ (H)



“Ngươi không thể đối xử với ta lạnh lùng như vậy…” Đuôi mắt của Quan Linh ươn ướt, lấp lánh ánh nước, nàng yên lặng nhìn vẻ mặt xa cách của Thẩm Giới, dù biết đây là cảnh trong mơ ở kiếp trước, có lẽ trong đó còn giấu kín sự hiểu lầm to lớn, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà cay mũi, nói lẩm bẩm trong lòng ngực hắn: “Ta là thê tử của chàng.”

Thẩm Giới vẫn chưa mở miệng trả lời nàng, hắn chỉ nhấc ngón tay lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước đọng lại trên lông mi nàng, có vẻ như hắn không thích nàng rơi nước mắt. Quan Linh thấy hắn vẫn luôn im lặng từ đầu tới cuối, đang chuẩn bị tiếp tục nói gì đó tình cảm hơn, bất chợt cánh môi lại lạnh đi, bỗng chốc bị người kia ngậm lấy.

Nàng bị hắn hôn đến choáng váng mơ hồ, không kịp suy nghĩ gì nữa, sau đó còn có cảm giác ngột ngạt ngứa ngáy trên ngực, chiếc áo mỏng manh trên người không biết đã bị đối phương cởi ra từ khi nào, thắt lưng cũng bị tháo ra, lộ ra hai quả núi tròn trịa trắng nõn, rơi vào lòng bàn tay có một ít vết chai mỏng của Thẩm Giới, trở thành vật để hắn tùy ý nắn bóp chơi đùa.

Đã lâu rồi hắn chưa chạm vào cơ thể nàng, hành động lúc này không thể nói là nhẹ nhàng, mà càng giống như kiểu phản ứng dữ dội không thể khống chế sau khi kiềm chế một thời gian dài, giống một con sói trắng sa đọa trong tình dục, Thẩm Giới ôm nàng thật chặt, ngón tay thon dài tự do di chuyển từ trên xuống dưới, rất nhanh đã lột hết y phục trên người nàng xuống.

Quan Linh ngẩng đầu lên, để lộ chiếc cổ dài non nớt, Thẩm Giới hôn một đường từ trên xuống, tạo ra những vết đỏ ửng vừa đậm vừa nhạt chi chít trên làn da trắng như tuyết của nàng. Nàng hé mắt, quan sát khuôn mặt tuấn mỹ kia của phu quân mình bằng ánh nhìn quyến rũ, xinh đẹp say mê, gương mặt này khiến nàng nhớ mãi không quên, liên lụy mấy đời.

Những ngón tay nàng không kìm được mà tự do vuốt ve trên khuôn mặt ửng đỏ vì tình dục của hắn, những chiếc vòng ngọc và vòng bạc trên cánh tay nàng đang va chạm vào nhau, vướng lên mái tóc đen nhánh của hắn. Cho đến dưới thân truyền đến cảm giác vừa sung sướng vừa đau đớn khi bị xỏ xuyên, bụng nhỏ trống rỗng bị vật lạ thô dài lấp đầy, hai chân Quan Linh mềm nhũn, cuối cùng không nhịn được mà thở gấp khe khẽ.

Màn dạo đầu của hắn làm cực kỳ có lệ, nhưng nàng đã ra rất nhiều nước vì động tình với hắn, cho nên khi vật thô cứng nóng rực như sắt kia của hắn chen vào cửa huyệt mềm mại ướt át của nàng, lớp thịt non nớt kéo căng trên bốn vách tường kia vẫn chưa kháng cự, ngược lại bao vây Thẩm Giới chặt chẽ, mút lấy, lại vì động tác chầm chậm thọc vào rút ra của hắn mà tràn đầy nước dâm ấm áp ẩm ướt, rất mau đã làm nơi hai người giao hợp dán sát bị ướt đẫm.

Thẩm Giới khẽ hôn lên đuôi lông mày và khóe mắt nàng như để trấn an, cuối cùng liếm lên hàng mi còn đang ướt át của nàng, hắn nhẹ nhàng rút chiếc trâm ngọc lan mà nàng búi tóc ra, ngắm nhìn mái tóc đen xõa xuống như thác nước kia, tóc mai của mỹ nhân phiêu bồng như mây, gò má ửng hồng, bộ ngực trắng nõn như dãy núi bị rung động, đầu nhũ đỏ hồng, làm lu mờ tất cả những màu đỏ tía rực rỡ trên thiên hạ.

Thẩm Giới lẳng lặng quan sát, hắn thất thần một lát, rồi cúi đầu ngậm lấy vành tai trắng nhợt của nàng, lòng bàn tay ôm lấy nửa bầu ngực tròn trịa, non mềm như bông kia. Một bàn tay khác thì giữ lấy eo thon của nàng, hung hăng di chuyển, tiếng nước dâm mĩ phát ra từ dưới thân, da thịt ở hoa huy*t vừa non mềm lại dẻo dai, nhận lấy sự xâm nhập và trêu chọc như mưa rền gió dữ của hắn, chủ nhân của hoa huy*t đã hóa thành một hồ nước xuân từ lâu, cả người bị ăn đến sạch sẽ, dường như sắp tan ra thành tuyết trên núi cao.

“Thẩm Giới… Vương gia… Phu quân… Không cần… ta đau…”

Đôi mắt xinh đẹp của Quan Linh trừng to, ngón chân ngọc ngà co lại, nhịn không được mở miệng nỉ non xin hắn tha cho mình. Nàng cũng không đau, chỉ là quá mức sung sướng, ý chí bị tàn phá, khiến người ta không chịu nổi, nhưng mà trong quá khứ chỉ cần nàng nhíu mày kêu đau khi đang làm chuyện giường chiếu, đã có thể có được một chút mềm lòng từ hắn.

“Mới có chừng này mà đã không chịu nổi ư?” Tuy Thẩm Giới giễu cợt, nhưng thấy nàng mồ hôi đầm đìa, thở dốc không ngừng, hắn bỗng nảy lòng thương hoa tiếc ngọc, động tác thọc vào rút ra dưới thân cũng dần dần chậm lại.

Thật ra vừa nhanh vừa chậm lại là điều khó chịu nhất.

Quan Linh cắn môi rên rỉ, xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt vì phản ứng vô cùng thành thật dưới thân, thái độ hắn đối xử với nàng ác liệt như vậy, lúc này lại muốn ân ái mây mưa với nàng, dù thế nào cũng phải từ chối rồi tra tấn hắn một trận mới phải, nhưng kiếp trước nàng và hắn đã làm phu thê nhiều năm, cơ thể này đã được hắn dạy dỗ đến lẳng lơ, rất khó làm trái bản năng mà từ chối mong muốn hoan ái của hắn.

Nàng nhắm mắt lại, hai chân lơ lửng giữa không trung, dần dần có hơi cố hết sức, bèn co về quấn lấy chiếc eo tuy gầy nhưng rắn chắc của hắn, móng tay sơn màu đỏ thắm ấn chặt vào sống lưng Thẩm Giới, nhiều lần dưới thân không chịu nổi đã để lại vết cào nhợt nhạt trên cơ thể trần trụi trắng trẻo của hắn. Sau đó nàng vẫn không đành lòng, nhẹ nhàng buông hắn ra, rồigắt gao nắm chặt tấm chăn gấm lót người ở bên cạnh.

Nàng không biết trận làm tình này rốt cuộc giằng co bao lâu, chỉ dần dần cảm thấy thể lực không còn chống đỡ nổi, hai chân rớt xuống từ bên hông hắn, dâm thuỷ và tinh dịch trong huyệt mềm hòa vào nhau, ẩm ướt một vùng, chỉ nhớ mang máng khi hắn sung sướng xong, đã bắn đầy bạch dịch nóng bỏng cho nàng.

Có lẽ sáng mai mình phải dùng một liều thuốc tránh thai rồi, nàng lười nhác nghĩ, dưới thân nhớp nháp vô cùng, cũng không có sức rửa sạch, nàng để mặc hắn lật người nàng lại, giữ lấy eo thon tiếp tục từ tiến vào phía sau.

Trong lúc mông lung, hình như có người cắn vai nàng, để lại một loạt dấu răng đỏ bừng, hắn ôm nàng vào trong ngực, lẩm bẩm thì thầm bên tai nàng: “Chúng ta sinh một tiểu thế tử đi.”

“Có lẽ nếu có hậu duệ hoàng tộc, nàng sẽ có thể… Sống sót.”

Nàng chỉ cảm thấy sau cổ truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, cứ như có nước mắt lạnh lẽo nhỏ xuống, thấm ướt chân tóc nàng.

Quan Linh chạm vào đuôi mắt của mình, nàng không hề khóc.