Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại

Chương 45: Nữ thần



Dạo này tinh thần Lục Tiệm Chi không được tập trung lắm, bởi vì Quan Linh đột nhiên tuyên bố nàng muốn về Tây Cương một chuyến. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng từ chối không cho hắn ta đi theo bảo vệ. Cuộc sống thái bình, nạn trộm cướp đã diệt trừ. Hơn nữa hiện tại là lúc Hoàng đế tin tưởng hắn ta nhất, hắn ta cần phải ở lại kinh thành đợi lệnh bất cứ lúc nào. Chỉ có làm vậy mới nhận được sự yêu thích của Hoàng đế, được thăng quan tiến chức và cơ hội có tiền đồ rộng mở.

Dường như Quan Linh chợt lớn lên sau một đêm, tính cách nàng trở nên bình tĩnh hơn và không còn tự ý làm loạn nữa. Giữa hai hàng lông mày như thủy mặc của nàng chứa đựng sự nặng nề và buồn rầu không phù hợp với lứa tuổi này nhưng nàng vẫn lo lắng cho địa vị tương lai của hắn ta.

Thật sự là hắn ta nghĩ mãi vẫn không ra, một vị đại tiểu thư cành vàng lá ngọc sống sung sướng trong phủ Thừa tướng như nàng thì lấy đâu ra nhiều sự u sầu đến vậy. Quan Linh như vậy, mà Ninh Gia cũng thế. Chẳng qua người thứ nhất là người đi theo hắn tập võ từ nhỏ, tuy tính cách không tốt lắm nhưng cơ thể nàng rất khỏe mạnh không giống tỷ tỷ nàng lúc nào cũng buồn bực và chán nản.

Trong lòng hắn ta có chút hiểu rõ sự buồn chán của đại tiểu thư nhà họ Ninh bởi nó có liên quan đến hắn ta. Nhưng Lục Tiệm Chi tự nhận thấy trong chuyện tình cảm hắn ta cực kỳ trong sạch. Hắn ta chưa bao giờ đồng ý lời thề non hẹn biển nào, cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng. Kể cả với Quan Linh hắn ta cũng chưa bao giờ làm gì vượt quá giới hạn dù chỉ một chút.

Hắn ta thật sự không chịu đựng được tình cảm sâu đậm của Ninh Gia.

Hắn ta biết lúc còn nhỏ Quan Linh từng thích mình, còn thấy rất vui vẻ vì điều đó. Nhưng có một lần Quan tướng quân say rượu, không biết ông ta vô tình hay cố ý mà cảnh cáo nói rằng hắn ta chỉ là con trai của người hầu.

Vốn dĩ phụ thân hắn ta chỉ là một người bình thường không có danh tiếng gì, mẫu thân là nha hoàn hồi môn hầu hạ bên cạnh thiên kim tiểu thư của Ninh thượng thư. Hắn ta có thể trở thành thiếp thân thị vệ bên cạnh đại tiểu thư chính là vinh quang nửa đời mà hắn ta không dám nghĩ đến.

Còn về thiên kim đại tiểu thư nhà họ Quan, nửa viên ngọc quý trên tay nhà họ Ninh ở kinh thành sau này sẽ được đưa về thành Trường An để lão thừa tướng sắp xếp, gả nàng cho gia đình quyền quý hoặc người của hoàng tộc hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.

Có lẽ đến cả Quan Linh cũng không nhớ rõ, thời niên thiếu hắn ta và nàng từng cưỡi ngựa như bay trong rừng. Nàng nắm chặt áo giáp, nhìn chăm chú vào hắn ta rồi nói: "Tiệm Chi ca ca, Linh nhi thật sự rất thích ngươi."

Vốn dĩ khuôn mặt hắn ta phải vui vẻ nhưng lại chỉ có thể thờ ơ từ chối: "Nô tài không xứng."

So với việc trở thành kẻ trộm ngấp nghé một viên ngọc quý giá thì việc thoải mái thừa nhận mình vĩnh viễn không xứng có được nó khiến hắn ta cảm thấy lòng tự trọng của mình vẫn được giữ lại.

Sau này nàng dần dần trưởng thành, có thể là do hắn ta tự xưng tiện nô quá nhiều hoặc có người nói gì đó với nàng nên nàng dần dần xa cách với hắn ta. Ánh mắt nàng nhìn về phía hắn ta đã không còn sự lấp lánh như thời niên thiếu nữa.

Hắn ta hiểu rõ tính cách của nàng. Vậy nên hắn ta đau khổ chấp nhận sự thật là đời này nàng sẽ không thích hắn ta thêm một lần nào nữa.

Nhưng tình cảm của hắn ta với nàng vẫn nguyên vẹn mười năm như một, vẫn thấp hèn như bùn đất.

Từng ngày từng tháng trôi qua, thiếu niên dần bộc lộ ra sự tài hoa về mặt quân sự. Quan Hằng vẫn luôn đối xử với hắn ta giống như nhi tử của mình. Thậm chí ông ta còn giao sự sống còn của phủ Tướng quân cho hắn ta.

Có lẽ lời Quan tướng quân nói với hắn ta thời niên thiếu chỉ là lời nói lung tung của ông ta lúc say rượu nhưng nó lại đâm sâu vào đáy lòng Lục Tiệm Chi. Từ đó về sau, mỗi lần đối mặt với cô nương mà mình yêu thích, từ đầu đến cuối hắn ta đều không dám ngẩng mặt lên.

Lúc này Ninh Gia giống hệt Quan Linh thứ hai, thậm chí thân phận của nàng ấy còn cao hơn cả Quan Linh. Trong lòng Lục Tiệm Chi đã có một vết sẹo không lành lại được, hắn ta sẽ không cho phép mình có vết sẹo thứ hai.

Ninh Gia ở lại chùa Phù Sơn nghỉ ngơi hơn một tháng, ngày nào nàng ấy cũng chép kinh phật với tâm trạng thoải mái nên bệnh tình của nàng ấy dần dần khỏi hẳn.

Thỉnh thoảng Lục Tiệm Chi sẽ tới thăm và dẫn nàng ấy đi dạo bên ngoài chùa. Hai người cùng nhau leo lên lưng ngọn núi xanh phủ đầy tuyết trắng còn đọng lại. Đây là kỷ niệm Ninh Gia chôn sâu trong đáy lòng, để sau này nàng ấy không còn tiếc nuối điều gì nữa.

Ninh Gia thích hắn ta gần mười năm. Lúc nhỏ nàng ấy không biết thế nào là cuộc sống khó khăn, nàng ấy đã từng nghĩ rất nhiều về cuộc sống sau này của hai người sẽ hạnh thế nào.

Sau này lớn lên nàng ấy dần dần biết rõ phần tình cảm hắn ta chôn sâu trong lòng, cũng biết bóng ma thời thiếu niên của hắn ta là gì. Hai người không có cách nào vượt qua tấm màng ngăn cách giữa họ.

Nếu nàng ấy tiếp tục đơn phương yêu thích chỉ khiến hắn ta càng khó xử hơn mà thôi. Vậy nên Ninh Gia quyết định sau khi trở lại phủ Thừa tướng, nàng ấy sẽ chấp nhận đeo lên gông xiềng vì gia tộc.

Trước khi từ biệt nàng ấy thay một bộ trang phục dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp như nữ thần trên trời. Nàng ấy mỉm cười nói với hắn:

"Lục Tiệm Chi, huynh là người rất tốt, huynh xứng đáng với nữ tử tốt đẹp nhất trên đời này. Gặp được huynh, ta thấy may mắn, hạnh phúc hơn nhiều so với gặp các công tử nhà giàu và có quyền thế trên đời."

Lục Tiệm Chi ngẩng đầu, im lặng nhìn nàng ấy rất lâu rồi mới mỉm cười.

Khuôn mặt thiếu niên rạng rỡ như sông núi, nụ cười trên môi giống như hóa thành gió xuân tháng tư ở nhân gian, có thể hòa tan tất cả tuyết đọng trong trời đất.