Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 115: Lỡ chân



Nụ cười này của hắn khiến Lạc Tố Tâm kinh ngạc. Nàng nhận ra, nam nhân này cũng dịch dung.

Lạc Tố Tâm cúi đầu suy nghĩ một chút, hiểu rõ. Khóe miệng nàng nhếch lên một tia cười thú vị.

Đương lúc này, trong tầm mắt nàng xuất hiện một tiểu vật nhỏ. Nàng bất trợn đưa mắt nhìn nó, tiểu chuột cũng đưa mắt nhìn lên.1

Một người một chuột bốn mắt nhìn nhau.

Tiểu chuột hơi giật mình một chút, sau đó nghẹo đầu nhìn nàng.

Lạc Tố Tâm ôm ngực, manh chết.

"Đáng yêu quá!"

Tâm hồn thiếu nữ của Lạc Tố Tâm bay lên, khom lưng cúi đầu nhìn nó.

Bạch Cửu được khen, ngại ngùng đưa móng lên gãi tai, đối với nữ tử xinh đẹp này cũng có hảo cảm một chút. Nhưng nó cũng không dừng lại lâu, tiếp tục nhảy lên.

Bạch Dữ liếc mắt nhìn Lạc Tố Tâm một cái.

Lạc Tố Tâm đang cúi đầu nên không nhìn thấy. Nhưng nàng lại cảm nhận được ánh mắt không thiện ý này. Lúc nàng theo bản năng nhìn lên thì lại không nhìn thấy gì, đối phương đã dời mắt đi.

Bạch Dữ tất nhiên sẽ không nhìn lâu. Hắn chỉ là cảm nhận đến một tia hảo cảm của tiểu chuột với đối phường, nên mới nhìn một cái thôi. Tiểu chuột ngốc này trước giờ rất ít có hảo cảm với nữ tử. Hắn cũng không chối bỏ việc bản thân có tính chiếm hữu với tiểu chuột. Vậy nên...

Lúc này tiểu chuột đã nhảy đến chỗ của Cốc Mẫn Nguyệt. Bà đối với nó xòe tay ra.

Tiểu chuột nhảy phốc lên tay bà, ở trên tay bà dụi dụi.

Cốc Mẫn Nguyệt cười.

Nhìn thấy cảnh này, ai cũng hiểu họ là cùng một nhóm.

Mà Lạc Sa trưởng lão của Tuyết Lạc Cung, người đã đồng hành cùng Cốc Mẫn Nguyệt cũng nhớ ra. Đối phương đã từng nói mình có đồng bạn nhưng bị tách ra.

Lạc Tố Tâm nhìn Cốc Mẫn Nguyệt cùng tiểu chuột gần gũi mà hâm mộ. Nàng cũng muốn nữa!!

Bạch Dữ bốc tiểu chuột từ trong tay mẫu thân mình lên, giơ trước mặt hỏi:

"Đi nữa không?"

Hắn vừa nói vừa nhướng mắt lên nhìn Thiên Thê cao xa vời vợi không thấy cuối kia.

"Chít chít!"

Tiểu chuột ở trong tay hắn đung đưa, móng nhỏ chỉ ra phía sau, gật đầu.

Bạch Dữ lâu lâu nhìn nó dùng hình thức nguyên thủy như vậy để nói chuyện cũng rất thích.

"Ngài không cần cố quá."

Bạch Dữ nói với mẫu thân mình, vừa đặt tiểu chuột xuống bậc thang.

"Tiểu Cửu không sao chứ?"

Cốc Mẫn Nguyệt gật đầu, lại lo lắng nhìn tiểu chuột.

Bạch Dữ hiểu ý mà, hắn đưa mắt nhìn tiểu chuột. Đứa ngốc đang không hiểu ý của Cốc Mẫn Nguyệt, đầu nghẹo qua một bên, tay chống cằm nhìn bà.

Lo lắng cho nó thì thật là phí công. Nhìn xem, nó có chỗ nào không ổn?

"Nó không sao đâu."

Hắn lắc đầu.

Giống như để chứng minh lời hắn nói, tiểu chuột nhảy lên một bậc thang nữa, sau đó quay lại nhìn hai người.

Cốc Mẫn Nguyệt tròn mắt nhìn nó.

Tiểu chuột đứng trên hai móng sau của nó, hai móng trước chụm vào nhau. Bởi vì móng có lông màu đen nên càng thêm hài hước. Thật sự là manh hết sức.

"Đi thôi."

Bạch Dữ đã kiểm chứng độ đáng yêu của nó, không để nó câu dẫn người khác nữa, lên tiếng thúc dục.

Bạch Dữ đạp chân lên bậc thang thứ một trăm, từ lúc này hắn đã cảm thấy có áp lực rồi. Nhưng đây vẫn chưa phải cực hạn của hắn.

Bạch Cửu thì càng không có áp lực nào. Đây là chuyện khiến người cảm thấy rất kinh dị.

Một bậc... Hai bậc... Ba bậc...

Bạch Cửu nhảy một hồi thì cảm thấy người phía sau đi hơi chậm, nên nó quay đầu nhìn lại.

Nó không nhìn thấy, La Hầu đứng cách nó một bậc ánh mắt nguy hiểm vô cùng.

Bạch Dữ đang đạp lên bậc thang thứ một trăm lẻ bảy, hắn đương nhiên nhìn thấy ánh mắt của ông ta.

Không chỉ ông ta, đám lão tổ cũng giống vậy.

Bọn họ chật vật leo lên, một con vật nhỏ lại nhàn nhã như vậy. Ai nhìn mà không âm tình bất định. Nếu có thể, họ sẽ bắt nó về tìm hiểu xem nó có gì đặc biệt hơn người.1

Ý nghĩ này nhem nhóm trong lòng bọn họ, Bạch Dữ chỉ nhìn một cái là biết. Sắc mặt hắn lạnh vô cùng.

Tất nhiên hắn biết tiểu chuột không bình thường. Nhưng đánh chủ ý lên người tiểu chuột? Hừ!

Bộp!

Bạch Dữ đã đứng ngang hàng với La Hầu, tiểu chuột đứng bên cạnh hắn, cũng không có chạy trước nữa.

Ở trên Thiên Thê này, trông nó nhỏ đến đáng thương.

La Hầu nhìn người nam nhân tầm thường cách mình không xa, trong mắt có ý tưởng không rõ lưu chuyển.

Đối với việc nam nhân có thể đi đến trình độ này, La Hầu dù không vui nhưng cũng không thể ra tay đánh đối phương rớt xuống. Đối phương rõ ràng là còn sức để leo, thiên phú kinh người, vượt xa hắn.

Sóng ngầm lưu chuyển không ngừng giữa hai người, tiểu chuột cũng không biết. Nó nhảy lên bậc thang tiếp theo, quay đầu nhìn nam nhân của nó chờ đợi.

Bạch Dữ cũng không để nó đợi lâu, nhấc chân đạp lên bậc thang tiếp theo.

Bốp!

Bỗng nhiên lúc này, biến cố nổi lên.

Bạch Dữ chân còn lại vẫn chưa đạp lên bậc thang, bỗng hướng ra phía sau, cho La Hầu một đạp.1

La Hầu vốn không nghĩ sẽ có người ra tay với mình. Đạp trên bậc thang thứ một trăm mười đã là quá sức của hắn. Hắn lại không có lòng phòng bị, cứ thế bay thẳng xuống, rớt khỏi Thiên Thê.

Đám người bên dưới trợn to mắt lên, nhìn La Hầu như lưu tinh vũ bay xuống, há hốc mồm ra.

Mà thủ phạm... Nhàn nhã đưa chân đang giơ lên kia, đạp xuống bậc thang phía trên. Một chút cũng không cảm thấy mình mới làm chuyện gì không phải.

Tiểu chuột trợn to mắt nhìn hắn, ngốc luôn.

"Đi thôi, đứng đó làm gì?"

Bạch Dữ cúi đầu nhéo nhéo cái lỗ tai nhỏ của tiểu chuột, nhắc nhở.

Tiểu chuột ngốc ngốc giơ cái móng ra, chỉ chỉ ở dưới, nghẹo đầu dò hỏi.

"Ta lỡ chân."

Bạch Dữ bình thản như không mà nhếch miệng nói.

Tiểu chuột nghe mà khinh bỉ nhìn hắn.

Đám người cũng khinh bỉ nhìn hắn, lại nhìn La Hầu được người đỡ lấy... Haizz...

La Hầu mặt tái mét, giận dữ vô cùng.

"Tiểu nhi, làm người nên chừa một đường lui cho mình!"

Hải Thần lão tổ ở phía trên lên giọng trách mắng.

"Liên quan gì lão?"

Bạch Dữ nhún vai, khinh thường.

Đám người trợn mắt há hốc mồm.

Đúng là quá kiêu ngạo, không xem ai ra gì.

Dù đối phương có vốn luyến, nhưng tu vi gì đã bằng Hải Thần lão tổ.

Trong mắt nhìn nhiều, Bạch Dữ là đang giết chết đường sống của mình. Sau khi rời bí cảnh, hắn đảm bảo sẽ không sống yên. Nhưng nhiều người lại thấy hắn có khí phách, có đảm lược. Dù sao tu tiên cũng là nghịch tiên, có tâm cao khí ngạo mới đi được càng xa.

Bạch Dữ chẳng thèm quan tâm đám người nghĩ gì, tiếp tục bước lên.

Nhưng một hành động ám toán kia của hắn đã gây thù với Hải Thần Tông. Khi hắn đến gần một lão tổ khác của Hải Thần Tông, đối phương không nói hai lời đã ra tay.

Phặc!

Bạch Dữ sao có thể không có phòng bị, hai bên bắt đầu triển khai quyền cước.

Trên Thiên Thê không thể dùng thuật pháp, cũng chẳng có ai có sức dùng. Nhưng chỉ thuần túy là so chiêu như vậy, cũng khiến người hô to đã ghiền.

Trảo đối trảo, cước đối cước, nháy mắt đôi bên đã đánh gần trăm chiêu.

Nhìn Bạch Dữ có thể đánh ngang tay với một lão tổ tu vi Độ Kiếp kỳ tầng bốn mà ai cũng kinh dị.

Bốp!

Tay Bạch Dữ đập mạnh vào vai lão ta, chân cũng đưa lên, chuẩn xác mà đá vào đũng quần của lão.1

"Ui!"

Còn chưa có gì là đám người đã hô lên.

Lão tổ kia sắc mặt giận dữ, đưa tay ra đỡ.

Nhưng...

Bốp!

Vút!

Lại một viên lưu tinh bay ngang bầu trời.

Đám người đỡ đẫn nhìn theo...

Tiểu chuột cũng tròn xoe đôi mắt đậu đen của mình, còn đưa móng lên đầu làm bộ dõi theo.1