Bạch Dữ vừa lừa gạt người một vố, nhàn nhạt bước lên một bước nữa.
Thì ra mới nãy, Bạch Dữ chỉ là ra giả chiêu. Ngay khi lão tổ Hải Thần Tông đưa tay ra đỡ thì đã trúng chiêu rồi. Bạch Dữ ngay lập tức biến trảo, nắm áo lão ném ra ngoài.
Mặt của đám người Hải Thần Tông xấu đến không thể xấu hơn được nữa. Nhưng chính là không thể làm gì được người ta, chỉ đành hậm hực dùng ánh mắt đến bắn phá Bạch Dữ.
Nếu ánh mắt có thể giết người, đảm bảo Bạch Dữ đã thủng lổ chổ rồi.
Một trận biến chuyển, tình hình trên Thiên Thê bắt đầu thú vị lên. Đám người không có việc gì làm bắt đầu hóng hớt.
Bí cảnh đã mở ra gần hai mươi ngày, hầu hết mọi người đều leo. Ai còn ở trên Thiên Thê, đều là tinh anh của đại lục, không thì cũng là lão tổ. Dù vậy, đám thiên tài kia giờ cũng lót dép ngồi thôi.
Vậy nên ai cũng chờ mong biến chuyển phía sau.
Cốc Mẫn Nguyệt lại có chút lo lắng nhìn nhi tử mình.
Ánh mắt này của bà ở trong mắt nhiều người lại có ý nghĩa khác.
Việc Bạch Dữ ra tay cướp người ở Hải Thần Tông, bọn họ không biết quan hệ của Cốc Mẫn Nguyệt và Bạch Dữ là gì. Vậy nên lúc này, người biết chuyện đều cho rằng hai người là bạn lữ.
Hàn Tuyết sắc mặt khó coi, dù đã giấu rất kỹ nhưng không lọt khỏi mắt Lạc Tố Tâm. Nàng cười cười, trong lòng thầm hô thú vị.
Đám người trong lòng một tâm tư khác nhau, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì Bạch Dữ hai người.
Có điều, Bạch Dữ cũng muốn đến cực hạn.
Khi hắn bước đến bậc thang thứ một trăm ba mươi, chân đã không thể nhấc được.
Dù vậy, thành tích này cũng khiến cho một đám người trợn mắt kinh hãi.
Hiện tại phía trên hắn chỉ còn mấy lão tổ cấp bậc Độ Kiếp tầng sáu bảy. Mỗi ngày chỉ cách nhau có một hai bậc, Bạch Dữ so với người gần nhất cách năm bậc.
Bạch Cửu... Nó vẫn cứ như vậy, không chút trở ngại nào.
Nếu không phải vì Bạch Dữ, có khi nó đã chạy tót lên đỉnh Thiên Thê. Bạch Dữ đến bây giờ đã không hề cảm thấy, đây là chuyện không thể nữa.
Nhưng hắn bình thản, không có nghĩa người khác cũng thế.
"Đây là yêu thú gì?"
Tuyết Lạc lão tổ, người nữ nhân nhìn chỉ đến ba mươi kia, giọng nói vẫn rất mềm mại mà khó tin hỏi.
Bạch Cửu đưa mắt nhìn bà, nhưng chỉ một cái. Sau đó nó nhảy phốc lên người nam nhân, bám vào vạt áo trước ngực hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, ở trong lòng dò hỏi.
Ngươi không sao chứ?
Mặt nam nhân dù không có vẻ gì khác thường, nhưng Bạch Cửu vẫn nhìn ra được. Hay nói đúng hơn là cảm nhận được. Nó tuy không hiểu lắm nguyên nhân tại sao, nhưng nó lo lắng cho hắn.
"Ta không sao, nhưng chắc không thể đi tiếp nữa."
Bạch Dữ đưa tay vuốt lưng tiểu chuột, giọng có chút nặng mà đối nó nói.
Tiểu chuột nghe hắn nói thì đưa mắt nhìn Thiên Thê. Nó biết nó không giống người khác. Nó không biết nguyên nhân, cũng không bận tâm lắm. Nhưng nó muốn đi lên xem thử, có khi sẽ kiếm được thứ gì tốt cho Bạch Dữ.
Bạch Dữ nhìn nó, biết nó muốn đi nữa.
"Ngươi đi đi. Nhưng phải cẩn thận."
Hắn nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của nó, dặn dò.
Tiểu chuột nhìn hắn, một lúc sau thì gật đầu.
Đám người nghe thấy hắn nói chuyện mà như lọt vào sương mù. Họ hai mặt nhìn nhau, ở trong mắt nhau nhìn đến ý tưởng, khó mà tin được.
Ở trong sự bàng hoàng của đám người, tiểu chuột nhảy lên, ở trên môi nam nhân chóc một cái. Sau đó theo đà nhảy xuống Thiên Thê, lập tức chạy đi.
Hình ảnh này thật sự quá mức khó tin, khiến cho nhiều người không kịp phản ứng. Họ đưa mắt nhìn một con vật nhỏ, phốc phốc một đường mà chạy thẳng lên Thiên Thê cao ngất, dần dần biến mất trong tầm mắt.
Họ không biết con vật nhỏ kia có thể đi hết Thiên Thê hay không? Nhưng từ bây giờ, thân ảnh của nó cũng sẽ ghi dấu ấn trong lòng họ.
Bạch Cửu một đường nhảy phốc trên Thiên Thê. Càng đi nó càng cảm thán Thiên Thê này thật sự là quá dài. Không thể dùng thuật pháp để chạy đi, chỉ có thể dùng tự thân, Bạch Cửu cũng không thấy quá mệt mỏi, dù sao nó cũng là yêu thú cấp chín rồi. Nhưng nó ở trong lòng vẫn cứ phun tào cái người làm ra Thiên Thê này.
Năm trăm bậc... Một ngàn bậc...
Một ngàn năm trăm... Hai ngàn...
...
Bạch Cửu chỉ lo nhảy, nó chẳng muốn quan tâm Thiên Thê này nhiều ít bậc nữa. Nó lười lắm có được hay không? Nếu không phải vì Bạch Dữ, còn lâu nó mới leo lên.
Phốc!
Tiểu chuột lo suy nghĩ, cứ thế tung vào một màn chắn, biến mất trong đó.
...
Bí cảnh Chính Môn từng ngày trôi qua. Chớp mắt, một tháng đã sắp qua, bí cảnh sắp đóng lại.
Đám người ở Thiên Thê vẫn không ngừng cố gắng cho đến ngày cuối cùng. Mỗi ngày, trừ việc leo Thiên Thê thì việc họ hay làm là chú ý xem, Thiên Thê có ném ra một con vật nhỏ nào không. Nhưng hiển nhiên, đến ngày thứ hai mươi chín cũng không có thứ gì xuất hiện.
Tiểu vật nhỏ kia ở trên đỉnh Thiên Thê nhìn đến cái gì, trải qua cái gì? Nó trở thành đề tài bàn tán của đám người mỗi khi rảnh rỗi.
Đám người xung quanh Thiên Thê đều im lặng mà chờ đợi cổng truyền tống của bí cảnh xuất hiện.
Bí cảnh không bắt họ phải lội ngược trở về, đến nơi họ xuất hiện một tháng trước mới có thể rời khỏi bí cảnh. Chỉ cần là người đến được Thiên Thê, thì có thể thông qua truyền tống trận ở đó mà rời đi.
"Tiểu Cửu nó..."
Cốc Mẫn Nguyệt lo lắng hỏi.
Bà không biết rốt cuộc trên Thiên Thê có gì, có khi cũng không phải chuyện xấu. Bao nhiêu người đều muốn leo lên. Bà cũng nhận được lợi ích từ nó nên cũng hiểu hướng tới của đám người. Nhưng đến bây giờ cũng chưa có ai leo được đến cuối cùng. Tiểu chuột kia nhỏ như vậy, Cốc Mẫn Nguyệt sinh ra lo lắng không hiểu. Bà cảm thấy, tiểu chuột vẫn nên có người bên cạnh chăm sóc vẫn là tốt nhất. Dù nó đã là yêu thú cấp chín...
"Nó không sao đâu. Chúng ta ra ngoài trước đi."
Bạch Dữ tất nhiên cũng không bình thản như hắn nói. Nhưng hắn tin tưởng vào vầng sáng thần bí trên thân tiểu chuột.
Vụt!
Đúng lúc này, ánh sáng truyền tống trận lóe lên. Sau đó nó nhanh chóng mở rộng, hình thành một cái cột sáng xông phá tận trời.
Đám người nhao nhao nhảy vào.
Chẳng ai có ý định ở lại đây đợi một trăm năm đâu. Bí cảnh dù có tốt, Thiên Thê cũng tốt. Nhưng con người vẫn là loài sống bầy đàn. Dù họ quanh năm bế quan, chẳng thấy mặt nhau. Nhưng bên ngoài cũng có cơ duyên khác đợi họ.
Bạch Dữ hai người đợi đến cuối mới đi vào.
Hắn nhìn lại đỉnh Thiên Thê, trong lòng cũng hy vọng nhìn thấy thân ảnh hắn muốn thấy. Nhưng chính là không có.
Bạch Dữ hơi hơi lắc đầu, ở trong lòng khinh bỉ bản thân chỉ biết nói cho có. Hắn so với ai lo lắng cho tiểu chuột nhất.
Cốc Mẫn Nguyệt nhìn hắn như vậy thì hơi mỉm cười, bà trước tiên đi vào truyền tống trận.
Đương lúc Bạch Dữ chân đã nhấc được một cái, sắp đạp vào truyền tống trận thì...
"Chít!"
Một âm thanh bé nhỏ, xa xăm vang lên bên tai hắn.
Bạch Dữ khóe môi dương lên, theo bản năng quay đầu.
Bộp!
Một con vật nhỏ đập thẳng vào mặt hắn, dính bẹp trên đó.
"Chít! Chít!"
Tiểu chuột hai móng nhỏ đu ở trên chiếc mũi cao thẳng của nam nhân, quơ quào kêu loạn.
Bạch Dữ bốc nó xuống, môi mỏng bẹp lên miệng nhỏ lông lá của tiểu chuột. Tiểu chuột cũng quyến luyến mà dùng lưỡi nhỏ liếm hắn không ngừng.