Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 126: Thiên đạo chứng



Từ sau ngày khảo nghiệm hôm đó, Bạch Dữ cũng chưa đến hiệp hội lần nào. Hắn đều ở trong không gian giới học tập luyện khí.

Hôm nay là thời gian quy định mà hiệp hội đề ra, Bạch Dữ đến để nghe giảng dạy từ luyện khí đại sư của hiệp hội.

Cách thời gian quy định còn gần nữa khắc*, nhưng trong đại sảnh người đã rất đông. Đám người đứng tụm năm tụm ba, không ngừng trao đổi với nhau về quá trình luyện khí, cũng như ba hoa về trình độ của mình. Cả đại sảnh rôn rả như chợ tết.

Bạch Dữ không để tâm, đến nơi dùng để tiến hành giảng dạy.

Phòng giảng dạy của hiệp hội khá lớn, đủ cho năm trăm người đứng cách nhau một cánh tay. Lúc này bên trong cũng đã rất đông rồi, nhưng cũng không tới mức kín hết. Hiệp hội luyện khí sư người đến nghe giảng cũng không đạt đến mức năm trăm được.

Bạch Dữ tìm một góc thuận tiện quan sát đài cao phía trong cùng, sau đó đưa mắt nhìn đám người.

Đa phần là luyện khí sư cấp một, chắc cũng sẽ có cấp hai, nhưng hiện tại thì chưa thấy ai.

Theo Bạch Dữ biết thì đại sư phụ trách giảng dạy thường là luyện khí sư cấp 3, cấp 4 rất ít khi thấy. Mà luyện khí sư sơ cấp, cách nhau một bậc thì còn có điều để học tập, chứ sát nhau như hai với ba thì không có gì khác nhiều. Đương nhiên, lâu lâu cũng sẽ có những buổi giảng dạy cho người cấp bậc cao hơn.



Bạch Dữ nhìn đủ rồi thì nhắm mắt lại an định, chờ đợi.

Nhưng chưa được bao lâu thì...

"Nghe gì chưa, Diệp đại sư hôm nay sẽ đến giảng dạy đó!"

"Thật hay hả?"

"Ngươi nói là Diệp Tiêu - Luyện khí cư cấp bảy đỉnh phong sao?"

Một người nào đó hô thanh hỏi, giọng nói đầy vẻ khó tin.

"Chứ còn ai họ Diệp nữa!"

Lời đáp này khiến dân tình càng thêm xôn xao.

Bạch Dữ nhướng mày lên.

May mắn như vậy sao? Ngày đầu đã gặp được luyện khí sư cao giai?

Đám người trong phòng bắt đầu ồn ào tìm chỗ đứng tốt, cố gắng không làm mình bị mất điểm trong lòng Diệp đại sư. Nếu may mắn được lòng ngài ấy, có khi họ sẽ được nhận làm khí đồng* cũng nên.

*Na ná như dược đồng.

Tất nhiên, làm đệ tử được thì càng tốt hơn. Nhưng họ chẳng mơ hảo như vậy. Chỉ cần làm khí đồng thôi, mỗi lần luyện khí được ở bên cạnh phụ giúp, nhân cơ hội học hỏi thêm kinh nghiệm thì còn gì bằng. Có khi, họ ở bên cạnh lâu lại được nhận làm đệ tử thì sao?

Càng nghĩ đám người càng thấy tương lai xán lạn, ai nấy mặt mày cũng sáng rực lên.

Chưa nói tới việc trên, chỉ cần được luyện khí sư cấp cao chỉ bảo một chút, thì đã lợi lắm rồi.

Bạch Dữ có thể đoán được nguyên nhân khiến đám người hưng phấn. Hắn cười cười, im lặng đứng ở đó.

Mấy ngày rảnh rỗi, hắn đã đi điều tra về hiệp hội luyện khí sư, đương nhiên cũng biết về vị luyện khí sư cấp bảy đỉnh phong này.

Diệp Tiêu là thiên tài một thời trong giới luyện khí. Ông dùng hai mươi năm vượt qua sơ cấp luyện khí sư, lại dùng năm mươi năm đến cao cấp luyện khí sư. Hiện tại ông còn chưa đến một trăm tuổi đã là cấp bảy đỉnh phong. Phải biết rằng, cao cấp luyện khí không hề dễ lên cấp, dù là cấp bậc nhỏ bên trong. Ông ta lại có thể đều đều mà lên, thiên phú không cần phải nói.

Lấy ví dụ, Tô Thanh của Tô gia năm ba mươi lăm tuổi đã là luyện đan sư cấp năm sơ kỳ. Nhưng muốn lên cấp sáu, hắn có khi phải tốn hai ba mươi năm. Để vượt qua cái ngưỡng trung cấp với cao cấp, hắn lại phải dùng bao nhiêu năm nữa...

Nói chung, dù là luyện khí hay luyện đan, quá trình tiến giai không hề dễ dàng một chút nào.

Đương nhiên, đối với những thiên tài, chỉ cần họ bỏ công cố gắng, ngưỡng cửa kia tùy tiện cho họ bước qua. Tựa như Bạch Cửu...

Nghĩ một chút, ở cửa phòng đã vang lên tiếng ồn ào, đi kèm là tiếng bước chân của một nhóm người. Không nhiều, chừng ba bốn người thôi.

Đi đầu chính là Diệp Tiêu. Phía sau ba người có một là khí đồng của ông, một là quản sự của hiệp hội. Người còn lại... Bạch Dữ hơi liếc mắt nhìn thanh niên có vẻ lười biếng đi ở sau cùng, Lôi Khắc - Đệ tử quan môn của Diệp Tiêu.

Lôi Khắc so với mấy ngày trước, một chút cũng không khác gì. Sau khi bốn người đi đến đài giảng dạy phía trong, thì Lôi Khắc lùi về một bên, lười biếng đứng đó. Đám người cũng có bàn tán về hắn, nhưng nhanh chóng bị Diệp Tiêu lôi kéo đi.

Bạch Dữ ở trong đám người, cũng không nhiều chú ý Lôi Khắc.

Hắn đã điều tra qua, đương nhiên không thể không biết Lôi Khắc lai lịch. Nhưng hắn chỉ là chuẩn bị chu toàn cho sau này thôi. Những thứ có thể lợi dụng, nhằm mục đích nhanh chóng hoàn thành việc hắn muốn làm, Bạch Dữ đương nhiên sẽ không bỏ sót.

"Hôm nay Diệp đại sư sẽ chủ trì buổi giảng dạy. Ai không trật tự thì tự giác đi ra ngoài. Nếu làm ảnh hưởng đến Diệp đại sư, sẽ bị trục xuất khỏi hiệp hội."

Quản sự của hiệp hội, Tần Dư trầm giọng cảnh cáo.

Tiếng xì xào bên dưới cũng lập tức biến mất theo.

Diệp Tiêu hơi liếc nhẹ qua một phòng người. Lúc liếc qua một góc nào đó thì ông nhẹ thở dài một chút.

Diệp Tiêu chưa đến trăm tuổi, tu vi nhưng đã là Luyện Hư trung kỳ. Nhìn là biết, ông cũng là một thiên tài tu luyện, căn cơ còn rất vững chắc. Không giống như đám luyện đan sư dùng dược vật để lên cấp, chẳng có mấy ai giỏi được cả hai thứ. Chưa kể, họ không có đủ tinh lực để cùng lúc giỏi cả hai. Nếu không, Lôi Khắc cũng sẽ không nói với Bạch Dữ lời kia.

Như đã nói, kết đan lúc nào thì vẻ ngoài của tu sĩ sẽ dừng ở đó. Nhưng Diệp Tiêu lúc này lại như một nam nhân trung niên tuổi tầm ngũ lục tuần, này tất nhiên là do ông tự biến đổi. Còn mục đích là gì thì cũng không khó hiểu.

"Hôm nay ta sẽ luyện chế một món linh bảo..."

Diệp Tiêu chỉ mới nói đến đây là bên dưới người, ánh mắt đã nóng rực cực kỳ nhìn ông.

Lôi Khắc đang lười biếng ở kia cũng sững sờ, trở nên đứng đắn lại.

"Món linh bảo này cấp bậc không cao, chỉ là cấp ba mà thôi. Học được bao nhiêu là dựa vào các ngươi."

Diệp Tiêu cũng không dài dòng ba cái lý thuyết vô dụng, ông đến dùng quá trình luyện khí để dạy bọn họ.

Đám người bên dưới cũng không vì cấp bậc món đồ thấp mà thất vọng. Ngược lại, họ càng thêm háo hức.

Phải biết rằng, cơ hội được nhìn thấy một luyện khí sư cao giao luyện khí là việc khó được cỡ nào. Mà Diệp Tiêu muốn luyện cũng không phải đồ cao cấp, chứng tỏ ông muốn chỉ điểm cho họ. Dù mục đích của ông có phải là họ hay không, thì đám người tự dưng được lợi này cũng đã vui vẻ.

Diệp Tiêu nói xong thì một lò luyện đã xuất hiện trước mặt ông. Nó trông khá là cũ kỹ, nhưng sẽ không có người dám coi thường.

Ông không chút chậm trễ nào mà bắt đầu luyện chế luôn.

Phừng!

Trên tay Diệp Tiêu xuất hiện một ngọn lửa, nhanh chóng đốt cháy lò luyện. Rõ ràng, khi luyện khí sư dùng hỏa linh căn để luyện, thì quá trình nhanh hơn nhiều so với dùng hỏa mộc. Diệp Tiêu là một luyện khí sư có hỏa linh căn.

Một pháp bảo cấp ba, lại từ tay luyện khí sư cao giao đến luyện chế, quá trình này không phải nhanh bình thường.

Diệp Tiêu cũng không vì bọn họ mà làm chậm lại quá trình cho họ xem, ông vẫn theo thói quen của mình để luyện chế.