Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 127: Lừa gạt chặn giết



Lừa gạt chặn giết.

Việc xem một luyện khí sư cao giai luyện chế là một sự hưởng thụ, nhưng đám người muốn học hỏi được chút gì, yêu cầu thiên phú, ngộ tính không thể yếu.

Trong quá trình luyện chế như đằng vân* của Diệc Tiêu, bên dưới người có thể từ trong đó lĩnh hội được chút gì thật sự là quá ít ỏi.

*Cưỡi mây, ý là nhanh.

Diệp Tiêu cũng không bận tâm, nhanh chóng hoàn thành quá trình tinh luyện vật liệu.

Vật liệu luyện chế linh bảo đương nhiên phải khác với pháp bảo. Ngoài những vật liệu nên có, nó còn thêm một thứ.

Diệp Tiêu ở dưới ánh mắt của mọi người, lấy ra một viên nội đan của yêu thú cấp 3 Hỏa Viên.

Yêu thú sau khi chết thì thần thức một phần vẫn còn tồn đọng trong yêu đan. Mà trong quá trình luyện chế hay hấp thu, thì phần thần thức này sẽ là thứ khó nhằn nhất.



Dù người ta biết, hấp thu yêu đan đến lớn mạnh tu vi là một cách thức làm chơi ăn thật. Nhưng nếu không có công pháp thích hợp, cũng như đan dược phụ trợ, thì việc hấp thu yêu đan để lại mối hiếm họa rất lớn cho tu sĩ. Mà tai họa này đến từ thần thức của yêu thú bên trong yêu đan.

Vậy nên yêu đan thường được dùng trong luyện khí nhiều hơn. Luyện đan cũng có nhưng ít hơn, họ dùng máu của yêu thú nhiều hơn là những thứ khác.

Đám người bên dưới cũng không có bất ngờ gì, vì việc luyện chế linh bảo không thể thiếu thứ này họ đương nhiên biết.

Đối với Bạch Dữ, người vừa mới bước vào con đường này, mà mục đích cuối cùng còn lớn đến không tưởng, thì đây là một cơ hội khó được. Vậy nên hắn tập trung tinh thần nhìn xem, còn không quên sao chép quá trình này trong đầu.

Đối với một cường giả như hắn, việc này không hề khó chút nào. Nhưng những người khác thì phải đau đầu căng mắt qua xem. Có nhiều người còn váng đầu hoa mắt vì theo không kịp.

Lôi Khắc thì đôi mắt sáng như đuốc, chuyên chú nhìn xem quá trình sư phụ mình luyện chế. Hắn biết, sư phụ là đang làm cho hắn xem. Hắn sẽ không phụ kỳ vọng của ông với mình.

Sau khi lấy viên yêu đan ra, Diệp Tiêu không chút ngừng lại mà ném nó vào lò luyện trước mặt.

Gào!

Ngay khi yêu đan tiếp xúc với hỏa diễm, một tiếng rống lớn chấn động thần hồn của đám người vang lên. Hơn hai phần ba số người ở đây bị nó làm cho thất thần một thời gian.

Bạch Dữ nhìn chằm chằm lò luyện, không một lúc nào rời mắt đi. So với hắn, Lôi Khắc lại không thể được như vậy. Lôi Khắc thiên phú tu luyện cũng không hề yếu. Năm nay hắn ba mươi, nhưng tu vi đã là Kim Đan sơ kỳ. Nhưng đối với một đạo công kích từ thần thức của Hỏa Viên yêu thú cấp ba hậu kỳ, hắn cũng phải thất thần năm tức.

Nhưng so với một số người phải ngồi xuống tĩnh tọa thì tốt hơn nhiều.

May mắn, Diệp Tiêu lúc này động tác đã chậm đi rất nhiều, chắc là muốn chiếu cố đến Lôi Khắc. Nhưng cũng vì vậy mà Bạch Dữ được lợi, hắn nhìn được kỹ thao tác của Diệp Tiêu, cũng như tình trạng hỏa diễm cần dùng để dung luyện yêu đan.

Việc dung luyện yêu đan, quan trọng là ở khống chế hỏa diễm. Họ không phải muốn tiêu diệt đạo thần thức của Hỏa Viên, mà là muốn xóa đi ký ức của nó, đem nó làm thành khí linh của pháp khí.

Việc này nhìn vào thì giống như cách luyện chế khôi lỗi mà Bạch Dữ đang có. Thực chất nó đều như nhau cả, chỉ là quá trình nhiều trắc trở hơn mà thôi.

Vậy mới nói, vừa bước chân vào con đường này mà Bạch Dữ đã được chứng kiến quá trình luyện chế linh bảo, thật sự là may mắn đến không ngừng.

Thần thức của Hỏa Viên chỉ kịp rống thanh một lần đã bị hỏa diễm bao trùm. Với trình độ của Diệp Tiêu, không lý nào lại cho nó cơ hội làm càn lần nữa. Rất nhanh, yêu đan cùng với thần thức của Hỏa Viên đã bị tinh luyện. Tiếp đến là bước dung hợp.

Quá trình thật sự là quá thuận lợi, không một chiết khúc nào.

Nữa khắc sau, một món bảo y mỏng manh đã ra lò.

Nó là một cái giáp nhẹ, mặc ở bên trong.

Diệp Tiêu thu hồi lò luyện, ông nhìn đưa mắt nhìn đám người. Khi nhìn đến bên trong có rất nhiều người hoặc là cúi đầu, hoặc là xếp bằng nhập định lý giải thì ông gật gù.

Ông nhìn qua Lôi Khắc, cũng không đánh động hắn mà im lặng rời đi phòng giảng dạy.

Bạch Dữ đợi họ rời đi một lúc thì mới cất bước.

Cả buổi học chỉ có một khắc, nhưng lợi ích thật sự quá lớn, hắn cần trở về nghiền ngẫm lại.

Nhưng hắn chưa ra đến cửa hiệp hội đã cảm nhận đến tức giận của đứa nhỏ nhà mình. Bạch Dữ cảm ứng một chút rồi lập tức phóng đi.

...

Ầm ầm ầm!

Aaaa!

Tiếng đánh nhau, tiếng kêu rên không ngừng vang lên trong khu rừng nhỏ.

Bốp! Rầm!

Một tên hắc y nhân toàn thân bịt kín chỉ chừa đôi mắt bị đánh bay, đập thẳng vào gốc cây phía sau.

Nhưng Bạch Cửu vừa đánh được một thì hai ba tên đã xong lên. Xung quanh người nó chỉ toàn là hỏa long với đao gió, không ngừng để lại trên thân đối thủ những vết thương. Tuy nhiên, đối phương quá đông, nó có cảm giác song quyền nan địch tứ thủ*.

*Hai tay không lại kẻ địch đông người.

Lại nói, tại sao Bạch Cửu lại ở đây đánh nhau với người ta?

Vậy phải nói đến một khắc trước, khi Bạch Dữ rời khỏi khách điếm để đi đến hiệp hội.

Bạch Cửu mấy hôm nay đều ở trong phòng, không có đến hiệp hội luyện đan sư. Không phải nó không nhớ chuyện đã giao ước với Hàn Đồ, mà vì đối phương còn đang bận nâng lên tinh thần lực. Trước khi lão hoàn thành việc này, thì chuyện luyện Thái Dương Đan cũng không thể gấp được. Mà chuyện tìm dược liệu cũng có Hàn Đồ lo, vậy nên nó rất rảnh.

Nhưng hôm nay... Sau khi Bạch Dữ vừa rời khách điếm không được bao lâu thì nó nhận được một bức thư. Nói ra cũng là nó tâm tư đơn thuần, không nhận ra điểm đáng ngờ rành rành trong việc này. Đợi nó nhận ra thì đã muộn. Đối phương đã có chuẩn bị sẵn, sử dụng trận pháp truyền tống một chiều để mang nó đến khu rừng này. Không những vậy... Bạch Cửu cảm ứng được, phạm vi năm trượng xung quanh đây đều bị kết giới vây lại, ngăn cách nó với ngoại giới.

Ầm!

Bạch Cửu hất bay một tên hắc y nhân nữa. Đối phương thật sự coi trọng nó, phái ra gần năm mươi tên tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, Luyện Hư.

Tu sĩ cao giai cũng không phải rau cải trắng, đối phương thế lực không phải lớn bình thường.

Nếu Bạch Cửu là một con yêu thú cấp chín bình thường thì đám nhãi nhép này chỉ có chết. Nhưng chính là nó không giỏi đánh nhau a... Lại còn là một mình nó đánh với nhiều người. Đối phương mỗi người ném ra một vũ kỹ thôi cũng khiến nó khó lòng chống đỡ.

Chưa kể... Bạch Cửu nhìn tên hắc y nhân vẫn luôn quan chiến ở phía xa. Đối phương cảnh giới so với đám người xung quanh cao hơn rất nhiều.

Ha... Bản thân đã đắc tội ai mà để đối phương phái ra nhiều người như vậy? Còn là trong tình trạng nó không bại lộ tu vi nữa?

Không phải Bạch Cửu không phán đoán được đối phương là người nào phái đến, nhưng không nghĩ thù hận lại lớn đến mức muốn giết nó a...

Lâu nay được Bạch Dữ che chở, nó đã quên hắn từng nói tu chân giới hiểm ác cỡ nào rồi...

Lần này nếu bình yên không chết, kiểu gì cũng bị Bạch Dữ mắng cho xem.

Bạch Cửu vừa đỡ công kích vừa đau khổ nghĩ.

Tiểu chút chít, ngươi đang ở đâu?

Vừa nghĩ xong, trong lòng đã có tiếng gọi.

Bạch Cửu mặt nhăn như trái khổ qua.