Bởi vì vậy mà Giản Tuyết cũng xem như là có tiếng nói, nhẹ giọng nhắc nhở Khúc Tử Nhi đang vì nữ nhi tình trường mà bối rối, nhất thời lại lộ ra sự trầm ổn nhượng người coi trọng.
Khúc Tử Nhi dù không nhận ra địch ý của Giản Tuyết nhưng vẫn là tiếp thu nhắc nhở của nàng ta. Phía trước nàng thật sự là có chút thất thố, đây không phải chuyện tốt gì.
Dù sao cũng là người được chưởng môn đời trước bồi dưỡng, bây giờ lại là chưởng môn đương nhiệm, làm cũng đã làm hơn mười năm, Khúc Tử Nhi vẫn có cái hơn người. Rất nhanh nàng đã điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Nàng lại có chút tự giễu nghĩ, năm xưa nàng đã không lọt được vào mắt người ta, cách biệt nhiều năm như vậy... Lại nhìn người ta đối đãi với thiếu niên bên cạnh mà xem, chỉ có hơn chứ không có kém ngày xưa chút nào, rõ ràng là nàng chen cũng chen không lọt. Nhưng mà Khúc Tử Nhi vẫn là không cam lòng...
Vì cái gì không cam lòng thì trước không nói, thế nhưng Giản Tuyết nói đúng, nàng cần lấy đại cục làm trọng, chuyện khác lại nói sau đi. Nếu đã gặp lại rồi, chẳng sợ không có duyên tái ngộ nữa.
"Lần này chúng ta nhất định phải lấy được nhiều lợi ích nhất về cho tông môn, thế nhưng cũng không thể để kẻ khác tính kế. Bên phía Huyền Kiếm Tông rõ ràng là không coi trọng người khác, phái đi mấy cái đệ tử nội môn... Đây là khinh thường các môn phái khác, dù không cho họ ăn quả đắng thì cũng nhất định không để cho họ chiếm tiện nghi."
Nàng nhìn mấy người trong phòng nghiêm nghị nói.
"Nhưng mà cũng không thể không phòng trình giảo kim."
Giản Tuyết thâm ý mà nhắc nhở.
Trình giảo kim này trong miệng Giản Tuyết lúc này không khó để lý giải. Nhưng cũng bởi vì vậy mà nó có vẻ đặc biệt khó nghe khi lọt vào tai Khúc Tử Nhi.
"Bạch tiền bối không phải kẻ tiểu nhân như vậy."
Khúc Tử Nhi sao có thể không hiểu, nàng lạnh giọng phản bác Giản Tuyết.
"Đứng trước lợi ích, ai sẽ nói trước được cái gì. Lại nói, Bạch tiền bối kia rõ ràng không hề cho thấy lập trường của mình, có đứng về phía chúng ta hay không chẳng ai nói trước được. Đã như vậy, dù xuất phát từ nguyên nhân gì chúng ta cũng phải đề phòng."
Lời này Giản Tuyết cũng không phải nhằm vào ai, nàng chỉ là nói sự thật.
Thái độ của Bạch Dữ thật sự là không rõ ràng, là trắng là đen đều khó mà nói.
Khúc Tử Nhi hút vào một hơi thật sâu, cố gắng không để cho lý trí bị tình cảm cá nhân ảnh hưởng, miễn cưỡng mà đồng ý với cách nói của Giản Tuyết.
Chuyện cứ như vậy được định ra, giờ chỉ còn đợi những môn phái khác tụ hợp lại, cùng đưa ra quyết sách cho chuyện lần này.
...
Chuyện bên ngoài Bạch Cửu không có tâm lực để để ý, nó lúc này cái gì cũng không nghĩ được...