Nói đến cũng hay, từ sau khi tu vi Bạch Cửu tăng lên, nó phát hiện kết giới của nó có năng lực cắn nuốt những kết giới khác.
Nói là cắn nuốt thì còn hơi quá, nhưng vô thanh vô thức cắn ra một cái lỗ, rồi liên kết hai kết giới lại với nhau là rất đơn giản, tiện tay mà làm. Theo cách nghĩ của Bạch Dữ, dựa theo tình huống này, khả năng tương lai nó có thể cắn nuốt hoàn toàn kết giới của người khác là điều không phải không thể. Điều này cũng vừa lúc giải thích tình huống giống như tinh thần lĩnh vực của tiểu chuột.
Cứ việc lĩnh vực của ai mạnh hơn thì người đó làm chủ vậy, ở đây cũng đại loại như thế.
Chỉ là xét thấy, tiểu chuột còn chưa phải tiên nhân mà đã có khả năng này mà thôi.
Nhưng không phải cái gì đặt trên thân nó cũng luôn khác thường hay sao? Vậy nên Bạch Dữ thật sự không có nhiều ngạc nhiên cho lắm.
Nếu có khiến hắn khó hiểu thì là... Hình thức cắn nuốt hay cộng hưởng như bây giờ cũng không hoàn toàn giống như cách thức chiến đấu của lĩnh vực cho lắm.
Mà thôi, quan trọng nhất bây giờ là... Đám tu sĩ đại phái kia vậy mà lại phát hiện ra một mỏ tinh thạch cực phẩm vào lúc này.
Bạch Cửu hai người đồng thời nhìn nhau.
Cực phẩm?
Bạch Cửu tròn mắt nhìn hắn.
Bạch Dữ lắc đầu tỏ ý bản thân không rõ.
Long Giới cũng có một mỏ tinh thạch cực phẩm, nhưng đại lục có bao nhiêu cái mỏ giống vậy thì chẳng ai hay. Chỉ biết rằng nó thật sự rất hy hữu.
Bởi vì đang nghe trộm nên hai người sử dụng hình thức khế ước để nói chuyện, tránh xảy ra sai lầm không cần thiết. Dù sao thì Bạch Cửu cũng không biết quá trình cộng hưởng này hoàn mỹ đến cỡ nào.
Một mỏ tinh thạch có quan hệ rất lớn đến linh mạch của thiên địa. Nói như vầy, linh mạch thì đâu đâu cũng có, tồn tại khắp nơi, lớn nhỏ không đều. Nhưng chỉ có linh mạch lớn mới sinh ra tinh thạch, rồi dựa vào đẳng cấp mà cho ra tinh thạch hạ hay cực phẩm. Long mạch của Long Giới có thể sinh ra tinh thạch cực phẩm nên nó mới cung cấp linh khí cho cả Long Giới thời gian trăm vạn năm. Tất nhiên, sài lâu thì sẽ hết, vậy nên long tộc mới dùng sức mình đi bồi dưỡng cái long mạch này.
Những môn phái tu tiên cũng hình thành sơn môn trên các linh mạch như vậy, lại dùng các biện pháp khác nhau để bao phủ linh mạch đó, không cho nó tràn ra ngoài, hình thức nói ra cũng tựa như Long Giới cách biệt với đại lục, chỉ là hơi khác thôi.
Thường thì những linh mạch lớn sinh ra tinh thạch như vậy họ sẽ không động vô, bởi vì đào rỗng rồi sẽ không có mà dùng nữa. Mà những linh mạch không thể bồi đắp thì gọi là địa linh mạch, sài hết thì bỏ. Còn thiên linh mạch, quá sức quý hiếm, chiếm được nó thì cường thịnh trăm vạn năm của không nói ngoa. Linh mạch của Long Giới được bồi dưỡng bao nhiêu năm, tuy không sánh bằng thiên linh mạch nhưng gọi là ngụy thiên linh vẫn được. Lại cho họ thêm thời gian, biến địa linh thành thiên linh cũng không phải không thể.
Quay lại vấn đề, những linh mạch từng xuất hiện đều là địa linh mạch, đã dùng thì sẽ hết.