Cho đến khi tới được cổng thành gần nhất Bạch Cửu mới giải trừ kết giới.
"Đến đây là an toàn rồi. Vào thành thôi."
Bạch Cửu nói rồi đi trước.
Vân Hạc Môn người hai mặt nhìn nhau, thế nhưng vẫn nhanh chân đi theo, nối nhau vào thành.
Không biết trong đám người lần này còn có bao nhiêu người sống sót.
Một mỏ tinh thạch thôi... Bán mạng vào... Nói sao cũng thấy bi ai.
Nhưng nếu cho họ cơ hội lần nữa, họ cũng sẽ làm thế thôi.
Phú quý hiểm trung cầu.
Đã biết sẽ có nguy hiểm, cho dù ban đầu khá thuận lợi, thế nhưng nguy hiểm vẫn luôn tồn tại bên cạnh họ, sao có thể chủ quan được. Chính là họ không nghĩ, tổn thất lại lớn như vậy. Họ đã chuẩn bị rất kỹ càng...
Nếu không phải có hai người kia cứu giúp, chưa chắc họ đã còn dư năm người...
Tòa thành này không phải là tòa thành lúc trước. Trong quá trình họ chạy đi phương hướng đã thay đổi. Cả một ngày hung hiểm, đến khi được thả lỏng tinh thần thì bóng đêm đã buông xuống rồi.
Bọn họ tạm chia tay, trước nghĩ ngơi rồi mới nói chuyện sau.
Không có ai dị nghị, cũng không ai dám dị nghị.
Bạch Cửu nắm tay nam nhân đi vào phòng của họ. Dù biết không có nguy hiểm gì lớn, nhưng lúc này toàn thân nó mới xem như thả lỏng, mệt rũ trực tiếp úp sấp trên bàn trà.
"Mệt không?"
Bạch Dữ đau lòng sờ sờ đầu nhỏ của nó.
Bạch Cửu thật tự nhiên mà ngã người dựa vào lòng ngực hắn, rầm rì đáp lại.
Bạch Dữ một tay cố định không để nó ngã xuống, tay kia đặt lên bụng nó nhẹ xoa, đồng thời cho ấu long ăn no.
Xoa dịu ấu long cũng là xoa dịu cơ thể mẹ, đối với tinh khí thần của hai người một xác này đều tốt cả.
Tửu nhị rất nhanh đưa nước tắm vào phòng, nhanh tay nhanh chân làm việc rồi im lặng rút lui, trả lại không gian cho hai người.