"Bản thân là tộc nhân Cốc gia, lại muốn để một gia tộc chẳng có tiếng tăm gì trong Đan thành chen chân vào, muốn húp một chén canh thậm chí là cướp chén cơm của Cốc gia ta?"
Lão gia tử nói đến đây thì lạnh lùng nhìn Cốc Dịch Đạt.
"Làm sao có thể! Biểu đệ không nên oan uổng cho ta!"
Cốc Dịch Đạt chột dạ phản bác, còn sợ lão gia tử không tin mà giọng đặc biệt lớn, đến mức Cốc Dĩ Phong đi rồi trở về, chân còn chưa đáp đến đại sảnh đã nghe thấy.
"Tốt nhất là không có."
Lão gia tử không ép quá dữ, buông xuống một câu rồi đứng dậy bỏ đi.
Cốc Dịch Đạt nào dám tiếp tục giữ ông lại. Tự hiên bị Cốc Dịch Thiên chụp mũ, lão còn chưa có chuẩn bị xong nên phản bác thế nào, chỉ sợ càng nói càng sai. Lời lão gia tử nói bất kể là ai tâm địa chính trực cũng sẽ hiểu, thế nhưng tâm thuật bất chính như Cốc Dịch Đạt làm sao có thể hiểu. Lão không xuyên tạc thì thôi.
Cũng tội cho lão không hề hay biết dã tâm của Tiền gia đã nổi lên mặt nước, ý đồ muốn thay thế Cốc gia ở Đan thành quá rõ ràng, còn làm ra hành động đá quán ở Thiên Tâm Các, làm sao có khả năng hỗ trợ lẫn nhau gì đó.
Chỉ sợ Tiền gia cũng đang lợi dụng tình cảnh bất hòa của Cốc gia mà thôi.
Chuyện Tiền gia đến phá quán Cốc Duyệt đã truyền tin về cho lão gia tử, chỉ là trong thư hắn không có nhắc đến hai người Bạch Cửu mà thôi.
Tóm lại là lão gia tử đã biết, ý định này của Cốc Dịch Đạt đã định là không có khả năng được tán thành.
...
Lão gia tử chân trước rời đại sảnh, chân sau Cốc Dĩ Phong đã vòng qua đại sảnh chờ ông ở cổng biệt viện.