Có điều hắn cũng không sợ. Tiểu chuột nhỏ này lúc đó đầu óc nào còn nghĩ được nhiều thế, ngốc nghếch như vậy có khi còn tưởng mình nghe lầm cũng nên.
Bạch Dữ cười cười.
Bạch Cửu vừa ngẩng đầu đã bắt gặp nụ cười tà ác này của hắn, nó sợ đến run tim, ngơ ngác nhìn hắn.
"Ngốc cái gì? Không muốn đi thi nữa?"
Bạch Dữ lên tiếng hỏi.
Tiểu chuột giật mình, từ trên giường bò xuống.
Lúc đi còn không quên nắm tay hắn kéo theo cùng.
Bạch Dữ nhếch lên khóe môi.
Rõ ràng là sợ mà cứ dính tới, ngốc nghếch.1
Có điều...Hôm qua hai người họ song tu, tu vi của tiểu chuột lại bị đẩy lên quá mức rồi...
Cũng may không ảnh hưởng căn cơ.
Rất nhanh, hai người đã đến quảng trường diễn ra đại hội.
"Hôm qua ta về thử lại, vậy mà thật luyện chế được cực phẩm đan, thiên a!"
"Ta cũng vậy!"
"Ta cũng thế!"
"Bạch đại sư đến rồi kìa!"
Đám người đang bàn tán xôn xao nhìn đến Bạch Cửu thì hô lên.
Sau đó những âm thanh tôn kính không ngừng vang lên.
Bạch Cửu giật mình ngơ ngác một chút, sau đó có chút không quen mà trộm trốn đến sau lưng Bạch Dữ.
Bạch Dữ cũng không thích sự ồn ào này nên thả ra uy áp, dọa một đám người ngậm lại miệng, hoảng sợ nhìn hắn.
"Đi đi!"
Bạch Dữ vỗ nhẹ vào đầu tiểu chuột.
Bạch Cửu ngoan ngoãn gật đầu, xuyên qua đám người mà đi đến đài thi đấu.
Bạch Dữ cũng ngựa quen đường cũ trèo lên nóc nhà đứng.
Hắn vừa đi uy áp cũng biến mất, đám người lúc này mới nhẹ thở ra một hơi.
"Mạnh quá..."
"Bình thường luôn nhìn thấy người đó đi bên cạnh Bạch đại sư, không ngờ lại mạnh như vậy."
"Nói nhỏ thôi."
Đám người nhỏ giọng bàn luận, một số có ý xấu bắt đầu để tâm đến Bạch Dữ luôn lạnh lùng không nói.
Nhưng để tâm thì làm sao?
Không phải họ không có quan tâm Bạch Dữ, nhưng họ không thể nhìn đến được tu vi của y. Chỉ là tâm làm ác đã nổi lên, dù họ không rõ cũng không muốn bỏ qua. Con đường tu luyện không phải là liếm máu tanh mà đi lên sao.
Mặc kệ họ nghĩ gì, đại hội vẫn diễn ra theo đúng quy trình.
Sau khi đám người trên đài quan khán đến đủ thì ngày thi cuối cùng cũng bắt đầu.
"Đề thi các ngươi cũng biết rồi đó, thời gian là năm nén hương. Bắt đầu đi."
Nhiếp Minh vẫn luôn không dài dòng như vậy, bắt đầu luôn.
Bởi vì đan dược là bản thân chọn, dược liệu là chính họ ra nên hiệp hội hôm nay không có chuẩn bị gì hết, tất cả do người dự thi mang đến.
Đương nhiên đan dược luyện ra có thể đem bán cho hiệp hội hoặc giữ lại tùy ý.
Ngay tại thời điểm Nhiếp Minh nói bắt đầu thì trên đài thi đấu nhanh chóng có hành động.
Luyện đan quan trọng nhất là đan lò.
"Trung cấp đan lò Hỏa Ngưu!"
"Long Minh Phượng Thiên cao cấp đan lò! Thiên a!"
Tiếng kinh hô phía sau như cao vút tầng trời, khiến đám người chấn động, đôi mắt từ lò luyện đan của Tạ Thanh dời về lò luyện đan mà Mộc Tâm Vi vừa mang ra.
"Đó không phải đan lò thành danh của Nhiếp đại sư sao?"
Đám người giật mình, lúc này mới vỡ lẽ ra.
"Thì ra Tâm Vi chất nhi đã bái Nhiếp hội trưởng làm sư rồi. Cũng không thông báo một tiếng cho mọi người cùng vui."
Tạ gia gia chủ có chút thâm ý nói.
"Cũng không phải chuyện gì đáng nói."
Mộc gia gia chủ đắc ý vuốt râu.
Đám người có hâm mộ ghen tỵ hận cũng không dám mang ra nói, trong lòng đều im lặng suy tính chuyện sau đó nên đối đãi thế nào.
"Mộc tiểu thư, chúc mừng!"
Tạ Thanh chấp tay cười nhẹ thanh.
Mộc Tâm Vi chỉ đối với hắn gật đầu, đôi mắt lại dõi về phía Bạch Cửu bên cạnh.
Tạ Thanh thấy hành động này của nàng thì trong lòng buồn bã, Mộc Tâm Vi đường như rất để ý đến thiếu niên ngốc nghếch này.
Mà Bạch Cửu rất tài giỏi, dù có hơi ngốc nhưng đảm bảo Mộc gia sẽ không để tâm đâu...
"Đó là... Đan lò gì vậy?"
Đương lúc hắn suy nghĩ lung tung thì âm thanh kinh hô vang lên, kéo về sự chú ý của hắn.
Ánh mắt nhanh chóng tập trung vào lò luyện đan mà Bạch Cửu vừa lấy ra, cũng nghi hoặc theo.
"Nhiếp hội trưởng, đó là lò luyện đan gì?"
Mộc gia gia chủ nghi hoặc hỏi.
"Chưa thấy bao giờ, cũng không có trên bảng phân loại đan lò."
Nhiếp Minh lắc đầu nói.
"Nhìn rất... Tầm thường."
Tạ gia gia chủ bình phán.
"Ồ! Vĩ Thiên Giản."
Bỗng nhiên Chử Nham ồ lên lôi kéo sự chú ý của đám người.
Lò luyện có màu đỏ sậm, cùng họa tiết hồ ly với chín cái đuôi bao vây của Diệp Khanh xuất hiện cũng gây ra sự giật mình không kém. Vĩ Thiên Giản cùng cấp bậc với Long Minh Phượng Thiên của Mộc Tâm Vi, nhưng nó đã lâu không có xuất hiện trên đại lục, không ngờ lại ở trong tay Thiên Đan Tông.
Đám người nhìn Khâu Phong, quả nhiên nhìn đến vẻ mặt đắc ý kiêu ngạo của ông ta.
"Huyết Lộ Hoàng Tuyền!"
Nhiếp Minh nhíu mày nói.
Đám người xung quanh chấn kinh lên.
Trước mặt Mâu Mân đang đứng một đan lò toàn thân đen nhánh phát ra khí tức âm trầm khiến người sợ hãi.
"Không phải nó bị hủy rồi sao?"
Mộc gia gia chủ tái mặt hô lên.
Không ai đáp lời lão.
Mâu Mân nụ cười bên dưới mũ trùm có chút tà ác, đối với sự ra mắt này rất là hài lòng.
"Trước xem tình hình rồi tính sau đi."
Nhiếp Minh nghiêm nghị nói.
Tình hình có chút căng thẳng khiến đám người xung quanh đài thi đấu cũng vô thức im lặng theo.
Bạch Dữ chỉ liếc mắt một cái rồi lại dời về trên thân tiểu chút chít nhà hắn, từ lúc lấy ra lò luyện đan thì nó đã tĩnh tâm đầu nhập vào trạng thái không minh thôi. Bất kể ngoại giới có xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên quan đến nó nữa.
Mộc Tâm Vi vừa dời mắt khỏi Huyết Lộ Hoàng Tuyền của Mâu Mân đã nghe thấy mùi thảo dược được tinh luyện, có chút bất ngờ nhìn Bạch Cửu.
Nhận ra trạng huống của nó càng khiến nàng kinh ngạc hơn. Nhưng nàng cũng không bất ngờ lâu mà chỉ thấy hiển nhiên nên như vậy. Đối phương có tu vi đan đạo cao như vậy, đều là vì không để ý những chuyện khác, hoàn toàn vô tâm với ngoại giới.
Người như vậy con đường tu luyện sẽ rộng rãi thênh thang, nếu không có biến cố nguy hiểm đến tính mạng thì nhất phi trùng thiên là chuyện sớm muộn.
"Đứa nhỏ này tâm tính rất tốt. Nếu không phải tu vi đan đạo nó cao, có khi ta đã muốn nhận nó làm đệ tử rồi."
Chử Nham tiếc hận nói.
Lão nói thật bình thản nhưng người nghe lại không được như vậy.
Ai nấy đều khiếp sợ nhìn nhau.
Chử Nham là người nào? Vậy mà tự nhận không đủ khả năng dậy dỗ một tiểu bối.
Còn chuyện gì nhảm nhí hơn nữa không?
Nhưng Chử Nham đã nói vậy, lão cũng không thể tự hạ uy phong của mình mà nói thế được.
Chẳng lẽ thiếu niên kia thật sự đến trình độ như Chử Nham?
Vậy cuộc thi này...
Đám người tâm tư hỗn loạn, ánh mắt đều dồn về trên người thiếu niên vẫn luôn ngây ngô ở kia.
"Trình Húc muốn luyện chế đan dược cấp sáu sơ kỳ Bổ Tâm Đan."
Lôi Chấn nhàn nhạt nói.
"Căn cơ của hắn sợ không đủ."
Chử Nham lắc đầu nói.
"Nhưng mà Mộc Tâm Vi cũng muốn luyện chế đan dược cấp sáu?"
Tạ gia gia chủ kinh hô lên, bởi vì Mộc Tâm Vi vừa mang ra một cây linh thảo cấp sáu, còn là chủ dược.1