"Nhưng cũng chưa phải đúng không. Làm vậy không phải quá mạo hiểm."
Tạ gia gia chủ nhướng mày nói.
Mộc gia gia chủ tất nhiên hiểu lời hắn, ông cũng hơi lo lắng nhìn Mộc Tâm Vi trên đài.
"Vậy tên kia đang luyện chế cái gì?"
Bỗng nhiên Khâu Phong âm dương quái khí lên tiếng hỏi.
Đám người dồn mắt về phía thiếu niên tóc trắng, người rõ ràng đã bắt đầu luyện dược trước tiên nhưng đến bây giờ vẫn không ngừng tinh luyện linh thảo. Số lượng... Vậy mà lên đến mấy trăm loại rồi.
Nhưng tất cả đều là... Phụ dược.
Quan trọng ở chỗ, phụ dược của nó đều là cấp sáu, có mấy loại cấp năm nhưng không đáng kể chút nào, đều là trung hòa dược liệu.
"Đan dược cấp bảy đi."
Chử Nham bình thản đáp.
"Ông đang đùa sao?"
Khâu Phong mỉa mai ngay.
Chử Nham nhún vai.
Thời gian đã trôi qua một nén hương.
Sau khi phát hiện hầu hết những người có tiềm lực đều luyện đan dược cấp năm cấp sáu thì đám người đều sáng mắt lên.
"Tạ Thanh lựa chọn rất chính xác."
Chử Nham gật gù.
Tạ Thanh vừa mới tấn thăng luyện đan sư cấp năm sơ kỳ, tiềm lực của hắn trong đám người tài tuấn có vẻ thấp nhất. Mà hắn cũng không liều mạng như Trình Húc, chọn một loại đan dược cấp năm sơ kỳ. Tuy có vẻ mất bóng nhưng tâm tính vững vàng, tất nhiên được tâm của đám người hơn.
"Tạ Thanh rất trầm ổn. Nếu biểu hiện của hắn tốt, có khi ta sẽ nhận hắn."
Lôi Chấn bỗng nhiên nói.
Tạ gia gia chủ mừng rỡ không thôi. Đối với Tạ Thanh trên đài ở trong lòng cầu nguyện hắn cố gắng tranh đua.
Tuy Lôi Chấn đan đạo hiện tại chỉ có cấp bảy nhưng hắn còn trẻ, con đường còn rộng mở hơn hai vị cấp tám trong hiệp hội.
"Hy vọng Tạ Thanh biết nắm bắt cơ hội này."
Mộc gia gia chủ nói.
Tạ gia gia chủ nghe được ý thật tâm trong lời của ông, trong lòng càng có ý muốn thúc đẩy kết giao hai gia tộc.
Nhưng chuyện gì cũng phải đợi đại hội kết thúc, Tạ Thanh được nhận làm đệ tử của Lôi Chấn đã. Lúc đó nhắc lại chuyện này có lẽ Mộc gia sẽ cho ra đáp án khác.
Người người tâm tư xoay chuyển, trên đài đã đến hồi gây cấn, bắt đầu có mùi đan hương bây lên.
Thời gian đã qua hai nén hương, cũng là nên.
Nhưng cũng chỉ là những người không đáng chú ý mà thôi.
Dù vậy, sau hôm nay họ cũng sẽ được các gia tộc lấy, khách khanh trưởng lão là nên có.
Lại thêm nữa nén hương, phía Tạ Thanh đã có mùi đan hương thơm ngát xông ra.
"Phẩm chất trung cấp, tốt lắm."
Lôi Chấn chỉ dựa vào biểu hiện của Tạ Thanh là đủ để kết luận, trên mặt cũng có vui vẻ vì kỳ vọng được đáp lại.
Tạ gia gia chủ mặt rồng càng thêm tươi tắn, sắp nở hoa đến nơi rồi.
"Trình Húc muốn nổ lò rồi."
Ầm!
Chử Nham vừa nói xong thì lò luyện đan trước mặt Trình Húc đã nổ tung lên.
Ông ta bởi vì không kịp phản ứng mà bị nổ đến thổ huyết.
Chuyện cũng không có gì lạ, dược lực của đan dược cấp sáu không hề yếu. Nổ lò cũng tương đương với một kích của cường giả Hóa Thần, Trình Húc chỉ có tu vi Nguyên Anh trung kỳ không trọng thương bò dậy không nổi là may lắm rồi.
Những luyện đan sư như Trình Húc đa phần tu vi đều là dựa vào đan dược mà có, so với người cùng cảnh giới tất nhiên không bằng. Lúc này đã tái mặt ngồi xuống, bắt đầu chữa thương.
Mà bởi vì âm thanh nổ lò của hắn quá lớn làm cho một số người tâm tính không đủ đang đến điểm mấu chốt cũng nổ theo.
Tình hình có chút căng thẳng, xung quanh càng không có tiếng động.
Bạch Dữ nhìn tiểu chuột nhỏ trải qua quá trình tinh luyện dược vật trán đã thấm mồ hôi mà ánh mắt sâu hơn.
Bạch Cửu đúng thật là đang luyện đan dược cấp bảy.
Nhưng trước đó nó chưa từng đụng qua đan dược cấp bảy lần nào. Lần này được tính là lần đầu tiên nó thử luyện sau bao nhiêu ngày diễn luyện bằng tinh thần lực.
Nếu nó thất bại thì sợ rằng sẽ không còn thời gian cho nó lại luyện thứ khác. Mà dù biết vậy, Bạch Cửu cũng chọn luyện cấp bảy.
Nó cũng không quá xem trọng cuộc thi này. Tâm tính đơn thuần khiến cho nó không quan tâm nhiều đến thiệt hơn. Luyện đan dược cấp bảy là vì nó đang từng bước đi lên, có cơ hội thì nó vẫn sẽ làm.
Bạch Dữ cũng sẽ không trách nó nếu nó có thua kém ai.
Cứ như vậy, một nén hương nữa đã cháy hết.
Trình Húc sau khi nhập định chữa thương xong đã bắt tay vào luyện chế đan dược mới. Hắn chọn là cấp năm trung kỳ khiến cho nhiều người kinh hô khó hiểu.
Thật ra cũng không tính là khó nói. Thời gian không còn nhiều, hắn có muốn cũng không có thời gian mà luyện cấp cao hơn.
Lại thêm nữa nén hướng, bên phía Mộc Tâm Vi đã đến thời khác mấu chốt. Hai bàn tay thon dài xinh đẹp như hồ diệp xuyên hoa mà biến ảo thủ pháp luyện đan, ánh mắt nàng chuyên chú nhìn chằm chằm lò luyện đan màu đỏ đen với họa tiết long phượng cực kỳ sống động, lúc này dưới sức nóng của hỏa diễm mà như sống lại, tỏ ra uy áp như thực chất khiến đám người trầm trồ kinh hô.
Khâu Phong híp mắt nhìn Mộc Tâm Vi trên đài, trong lòng không biết nghĩ gì mà thở dài.
Nhưng Mộc gia gia chủ lại biết.
Năm xưa Khâu Phong từng có ý muốn thu nhận Mộc Tâm Vi. Nhưng chính là Mộc gia không muốn để cô vào Thiên Đan Tông cũng như Mộc Tâm Vi cũng không chịu. Nếu không hôm nay thân phận của Mộc Tâm Vi đã khác rồi.
Mà Mộc gia ở trong Đan thành cũng chưa chắc có chỗ đứng như hôm nay.
Thiên Đan Tông với hiệp hội luyện đan sư vốn không hạp. Thiên Đan Tông thật ra cũng có mưu đồ lại thêm Mộc Tâm Vi thật có thiên phú.
Nhưng chuyện cũng không như ý của Khâu Phong.
Tuy nhiên, lúc này ông ta đã đánh chủ ý khác.
Ầm.
Âm thanh trầm đục vang lên, Long Minh Phượng Thiên đã phun ra một viên đan dược màu hoàng ngọc.
Bộp.
Mộc Tâm Vi đón lấy nó, trên môi nở một nụ cười xinh đẹp.
Đan dược luyện thành, nói rõ Mộc Tâm Vi đã là đan sư cấp sáu.
"Chúc mừng, Mộc tiểu thư."
Tạ Thanh thật tâm chúc phúc, trong lòng cũng đắng chát. Thiên phú không bằng người, muốn đuổi người tới tay càng thêm không dễ.
Thực chất Tạ Thanh đối với Mộc Tâm Vi cung không hẳn là có tâm, nhưng Mộc Tâm Vi xứng đáng được người người để ý. Tạ Thanh tự hiểu bản thân cũng là hướng tới, nhưng hắn có tâm người ta lại vô tâm.
Ngay sau Mộc Tâm Vi, Diệp Khanh cũng luyện chế ra một viên đan dược cấp sáu nhưng phẩm chất lại hơn Mộc Tâm Vi một bậc, trung kỳ sơ phẩm Hóa Mộc Đan.
Đám người nhìn vẻ mặt của Khâu Phong, lại thêm chuyện này, ai cũng đoán được ông ta đánh chủ ý gì vào lần đại hội này.
Nếu không có con hắc mã Bạch Cửu thì có lẽ mưu đồ của ông ta đã thực hiện được rồi.
Chỉ là... Đáng tiếc.
Khâu Phong mới đầu không cho rằng Bạch Cửu sẽ đủ trình độ luyện ra đan dược cấp bảy, nhưng theo thời gian sắc mặt của ông ta càng thêm không đẹp.
Sau khi Diệp Khanh luyện chế thành công đan dược cấp sáu trung kỳ thì vẻ mặt của lão mới tốt được chút, trong lòng cũng ác độc hy vọng cho Bạch Cửu thất bại mới tốt.
Nhưng chưa đợi cho ông ta vui mừng thì Mâu Mân lại luyện chế được một viên đan dược, cũng cấp sáu trung kỳ nhưng phẩm giai cao hơn Diệp Khanh, thượng phẩm đan.
Khâu Phong sắc mặt thối hoắc.
Tạ Mộc hai vị gia chủ liếc nhau, có cười thầm cũng có lo lắng.
Cả hai người Diệp Khanh và Mâu Mân, dù là ai thắng họ cũng không vui.
Hai người đưa mắt nhìn thiếu niên duy nhất còn đang luyện chế ở kia, lúc này hy vọng nó sẽ thành công.1