Bên kia vẫn còn đối chọi gây gắt mà hai người họ ở bên này lại âu yếm tương tác với nhau. Không khí đối nhau quái dị vô cùng.
Nhưng cũng không nhiều sự chú ý dành cho họ, hầu hết mọi người đều nhìn xem Nhiếp Minh.
"Không cần kéo dài thời gian."
Mâu Mân khàn giọng nói.
"Ưm..."
Mộc Tâm Vi bị đau đớn nơi đan điền khiến cho nhìn không được mà rên lên.
"Vi nhi!"
Mộc gia gia chủ gấp muốn chết, nhưng bất lực không thể làm liều mà giương mắt nhìn, giận dữ không thôi.
"Đưa cho ngươi cũng được. Nhưng ngươi phải thả người ra."
Nhiếp Minh bỗng nhiên nói.
Đám người kinh hô lên.
"Các người không có quyền thương lượng. Đến lúc thì ta sẽ thả người. Ta có thể thề không làm bị thương nàng ta."
Mâu Mân lạnh giọng nói.
Nhiếp Minh híp mắt nhìn hắn, muốn xuyên qua áo choàng nhìn đến chân thân của kẻ kia nhưng không thể.
"Sư phụ, đừng đưa cho hắn. Con chết rồi hắn cũng không thoát được."
Mộc Tâm Vi lúc này mới lên tiếng, nhưng không phải cầu xin người mau cứu nàng mà lại là cá chết rách lưới.
"Ta đã dám đến tất nhiên phải chừa đường lui cho mình, đừng vọng tưởng nữa."
Mâu Mân cũng không có ý định chết ở đây.
Lời hắn nói có thật hay không không ai biết, nhưng Nhiếp Minh cũng không muốn Mộc Tâm Vi chết.
Đám người không biết, thật ra Mộc Tâm Vi vẫn luôn là đồ đệ của lão, chỉ là cả Đan thành này ngoài Mộc gia gia chủ thì không ai biết nữa. Tất nhiên là ngoại trừ hai người Chử Nham cùng Lôi Chấn.
Nên cơ bản Nhiếp Minh cũng không có định buông tha cho Mộc Tâm vi.
Đan dược là chết, người là sống. Mâu Mân nói cũng không có sai.
"Được. Cho ngươi, hy vọng ngươi nói được làm được!"
Nhiếp Minh không để cho ai kịp phản ứng, trong tay áo đã ném ra một chiếc hạp bằng hàn ngọc quý giá. Nhìn nó thôi là ai cũng biết bên trong có vật quý hơn, bởi riêng bản thân hàn ngọc đã là khó cầu rồi.
Nên Mâu Mân không chút nghi ngờ đã vươn tay tiếp lấy.
Bùm!
Cũng chính lúc tay hắn chạm vào ngọc hạp thì Bạch Dữ đã ra tay, một chưởng đập vào eo của Mâu Mân.
Phốc!
Mâu Mân vậy mà chọn ngọc hạp, không né tránh công kích của một cường giả tu vi Độ Kiếp kỳ. Thời điểm lấy được ngọc hạp hắn cũng không giữ Mộc Tâm Vi nữa mà lách người biến mất.
Không phải hắn không muốn giữ, mà lúc này mang theo cũng càng không dễ thoát. Chưa kể người ra tay đã có ý cứu Mộc Tâm Vi, hắn cũng không giữ được.
Nhiếp Minh nhanh chóng đuổi theo.
"Vi nhi!"
Mộc gia gia chủ chạy tới, đón lấy Mộc Tâm Vi tuy được cứu nhưng không có ai đỡ, đang loạng choạng muốn té.
"Đa tạ!"
Mộc gia gia chủ đối với Bạch Dữ thật sâu cảm tạ.
"Đi thôi!"
Bạch Dữ phất tay, ôm eo Bạch Cửu tính đi.
"Khoan đã, chưa lấy phần thưởng đâu. Ta thắng rồi mà đúng không?"
Bạch Cửu giữ lại người đàn ông, quay sang hỏi Mộc gia gia chủ.
Ông ta ngẩn ra, có chút không theo kịp tiết tấu. Lúc này là lúc nào rồi mà còn hỏi phần thưởng. Tuy phần thưởng vẫn có nhưng tình huống...
"Tất nhiên rồi. Ngươi đi theo ta."
Không đợi ông ta nói, Chử Nham đã xuất hiện đáp thay.
Bình thường phát thưởng là hiệp hội bí mật đưa cho người nhận giải, tránh tình huống bị người dòm ngó nên Chử Nham cũng không phải lừa gạt bắt cóc gì Bạch Cửu.
Vậy nên Bạch Cửu hai người theo Chử Nham đi vào hiệp hội.
Theo sau còn có hai người Mộc Tâm Vi.
Vào đến đại sảnh mới thấy ở đây đã có những người khác.
Sự tình bên ngoài đã xong, cũng không liên quan đến họ nên ai nấy đều trốn đi hết.
Chử Nham dẫn Bạch Cửu hai người đi thẳng vào bên trong hiệp hội, cũng không nhìn những người khác.
Người bên ngoài hai mặt nhìn nhau.
"Vi nhi, con không sao chứ?"
Mộc gia gia chủ đặt Mộc Tâm Vi ngồi xuống, quan tâm hỏi.
"Mộc tiểu thư không sao chứ?"
Tạ Thanh cũng chạy tới hỏi.
Mới này hắn bị Tạ gia gia chủ kéo đi, có tâm muốn ở lại cũng không thể. Lúc này mới quan tâm thì lại có vẻ giả nhân giả nghĩa.
Nhưng Mộc Tâm Vi cũng không quan tâm hắn, cô nàng lắc đầu với gia gia mình rồi ngồi nhập định.
Đám người ngồi ở bên ngoài đợi chẳng bao lâu thì Chử Nham ba người đi ra.
"Không thể suy nghĩ thêm chút sao?"
Họ còn chưa nói bóng nói gió hỏi han đã nghe Chử Nham giống như một lão ngoan đồng mà đối với thiếu niên mè nheo hỏi.
"Ta không cần."
Bạch Cửu đã nói câu này nhiều đến mức môi nhỏ trề ra, bực bội muốn chết.
"Cũng không cần ngươi ở lại đây, chỉ..."
"Không muốn."
Bạch Cửu cắt lời của lão, trốn sau lưng Bạch Dữ.
Chử Nham đáng thương nhìn nó.
Bạch Cửu lại không thèm nhìn cái nào, đến đầu cũng không lộ ra.
Đám người hai mặt nhìn nhau, có vẻ đã hiểu vấn đè.
Có người thì hả hê, người thì nghi hoặc khó hiểu.
"Chúng ta về đi, Bạch Dữ!"
Bạch Cửu kéo kéo áo nam nhân bực bội nói.
Sớm biết rắc rối vậy nó đã không tham gia đâu. Ông lão này lì lợm quá.
Bạch Dữ hơi liếc mắt qua đám người, cũng không nhiều bận tâm mà kéo tay Bạch Cửu đi.
"Khoan đã!"
Mộc gia gia chủ ngăn lại họ.
Bạch Dữ lạnh nhạt nhìn lão.
Đương lúc đám người còn tưởng Mộc gia chủ muốn chào mời, trong lòng cũng rục rà rục rịch thì lại thấy Mộc gia chủ từ trong giới chỉ lấy ra một tấm lệnh bài màu xanh có một chữ Mộc màu bạc.
"Các hạ đã cứu Vi nhi, Mộc gia không biết cảm tạ thế nào. Nếu sau này có lúc các vị cần Mộc gia giúp gì đó, miễn không ảnh hưởng sinh tử của Mộc gia thì chúng ta nhất định giúp đỡ."
Mộc gia chủ đưa Mộc bài cho Bạch Cửu, bởi vì lão nghĩ Bạch Dữ sẽ không cầm đâu.
Lão dù sao cũng là gia chủ, mắt nhìn người vẫn là có.
"Đa tạ."
Mộc Tâm Vi đã tỉnh lại, đứng lên chấp tay với Bạch Cửu.
Bạch Cửu lật lật cái lệnh bài, nghiên cứu tới lui. Đối với Mộc Tâm Vi chỉ ngốc ngốc xua tay.
"Không suy nghĩ..."
"Bạch Dữ, chúng ta đi!"
Bạch Cửu không đợi lão nói hết đã kéo tay Bạch Dữ bỏ chạy.
Chử Nham mặt già bí xị nhìn theo, rất muốn cưỡng ép bắt người ở lại. Nhưng lão đâu có ngu mà nhìn không ra người bên cạnh Bạch Cửu rất mạnh mẽ. Nói không chừng còn tai họa hiệp hội, lão chỉ dành đưa mắt nhìn con thú nhỏ bỏ chạy.
Mộc Tâm Vi chỉ dõi mắt nhìn theo, tuy khuôn mặt không có biểu cảm gì nhưng người khác lại thích đoán già đoán non.
Nhưng cũng chẳng liên quan Bạch Cửu.
Bạch Dữ mang theo Bạch Cửu, cũng không trở về khách điếm mà một đường rời khỏi Đan thành luôn.
Một đám người trong bóng tối đuổi theo nhưng vừa đến cổng Bắc Đan thành đã mất dấu.
Nói đùa sao? Bạch Dữ là người nào mà để cho một đám nhãi nhép theo sau.
Nếu hắn tính giết người đoạt bảo thì có khi hắn sẽ chậm chạp mà cho họ đi theo. Nhưng vấn đề là hắn không ham, cũng ngại phiền toái. Vậy nên đám người có tâm tư xấu kia không biết mình vừa thoát chết, chỉ giậm chân tiếc hận rồi hậm hực trở về báo cáo.1
...
"Hư hư..."
Trong một sơn động cách Đan thành cũng hơn năm mươi dặm, trên chiếc giường hàn ngọc quý giá người người thèm thuồng đang diễn ra một màn khiến người phun máu.
Từ lúc ra khỏi thành Bạch Dữ không ngừng mang theo Bạch Cửu đi. Bạch Cửu cứ nghĩ hắn không muốn phiền toái nữa mà nhanh chóng lên đường về Long giới luôn. Ai biết...
Đối phương chỉ là muốn tìm nơi thanh tỉnh mà trừng phạt nó thôi...
Bạch Cửu ủy khuất bám vào lưng nam nhân, môi nhỏ hé ra rên rỉ, không ngừng đón nhận từng cái va chạm mạnh mẽ dưới thân.1