Bạch Cửu dù có ngốc cũng biết đối phương muốn trêu chọc nó, nhưng mà nó không thể nói khác đi được.
Không phải nó chỉ hỏi ý kiến thôi sao!? Hắn không cứu nó cũng không nói gì đâu mà...
Bạch Cửu lần này không nói muốn hay không nữa, nó ôm đầu nam nhân hôn lên, tiến hành chặn miệng.
Bạch Dữ nhếch môi nhìn nó, tiểu chút chít cụp mắt xuống, lông mi run run như cánh bướm đang vỗ cánh bay. Toàn thân trên dưới đều ửng hồng mê người, mông tròn d.âm đãng không ngừng nuốt chửng cự long dữ tợn.
...
Hai người quần nhau một trận là ba ngày ba đêm. Bạch Cửu nhiều lần mệt mỏi muốn ngất đi nhưng đều bị đối phương bắn tỉnh.1
Bạch Cửu chỉ nghĩ tu sĩ sức bền, dễ dàng hồi phục. Nhưng nó không biết hai người không chỉ đơn thuần làm thôi mà còn đang song tu. Mỗi lần yêu đan đều xoay tròn nhưng nó nào có tâm để ý, nguyên lực sau mỗi lần đối phương bắn ra đều hoàn trở về, tu vi của nó đang tăng lên với tộc độ tên lửa mà nó vẫn không biết.
Đến khi độ kiếp nó mới nghệch mặt ra, ngẩng đầu nhìn trời mà khó hiểu muốn chết.
Không phải nó mới độ kiếp cách đây một tháng sao?
Bạch Dữ đứng bên cạnh nhếch môi cười.
"Bạch Dữ..."
Bạch Cửu ngây ngốc một hồi mới tỉnh lại, quay đầu ngập ngừng hỏi nam nhân.
Bạch Dữ không nói mà chỉ nhìn nó.
"Tại sao nó đến nhanh vậy?"
Nó chỉ chỉ đỉnh đầu mà hỏi.
Lôi vân nổ ầm ầm trên đầu cũng không phải giả.
Bạch Dữ cũng không ngờ song tu một hồi cái tiểu chuột này lại phấn khích quá mức mà đột phá luôn.
Hai người cũng là bị lôi vân dọa tỉnh hỏi cơn mây mưa, ép buộc độ kiếp.
"Là ngươi gọi đến thôi."
Bạch Dữ nhàn nhạt đáp một cách hiển nhiên.
"Nhưng mà..."
Bạch Cửu còn chưa nói xong thì lôi điện đã nổ mạnh, ầm ầm đập xuống.
Bạch Cửu không kịp nghĩ ngợi chui thẳng vào lòng nam nhân tránh né.
Dù mới mây mưa xong nhưng bởi vì đột phá mà thân thể nó hồi phục hoàn toàn. Có điều trên mặt tinh thần cũng rất mệt mỏi, một chút cũng không muốn độ kiếp đâu.
Nhưng giờ lôi kiếp tới rồi, cũng không phải nói không muốn là đuổi đi được đối phương.
Bạch Dữ ôm tiểu chuột trong lòng, thay nó đón nhận lôi kiếp.
Hắn biết lần này nhanh như vậy là do song tu, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là do hắn.
Bạch Dữ tu vi dù sao cũng cao hơn Bạch Cửu tận mấy bậc, mà quá trình song tu là sự cân bằng đôi bên. Nên khi một người có tu vi thấp hơn người kia thì nhận lại cũng nhiều hơn, mà số tu vi đó đều là từ người cao hơn đổ về. Không phải là chỉ lấy không trả, nhưng nguyên lực của Bạch Dữ tinh thuần hơn Bạch Cửu nên mới khiến cho nó tăng nhanh như vậy. Chỉ mới có song tu hai lần mà tu vi đã chạy nhanh mấy tháng, đến độ kiếp tầng tám luôn rồi.
Tất nhiên tốc độ này sẽ giảm dần theo cấp bậc của Bạch Cửu tăng lên. Khi nó đến cấp bậc như hắn thì đôi bên sẽ cân bằng. Này cũng là nguyên nhân rất lớn mà nhiều người đối với công pháp song tu yêu thích vô cùng.
Cứ nhìn Bế Hoa Cung của ma giáo xem, bọn họ cũng là dựa vào cái này để tăng trưởng tu vi. Có điều cách thức lại không chính tông, dựa vào hấp tinh đại pháp để hút sạch tu vi của kẻ khác. Người cùng họ song tu không những tu vi không tăng mà còn bị hút thành xác khô.
Tất nhiên, không chính tông thì cũng để lại cái xấu. Đệ tử của Bế Hoa Cung rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma vì đối phó không được oán hận của chủ nhân nguyên lực mà họ hút đi.
Còn đối với công pháp song tu chính tông thì trăm lợi không hại, nguyên lực trả về không hề ảnh hưởng đến căn cơ. Vậy nên Bạch Dữ mới không có tiết chế như mà song tu cũng Bạch Cửu.1
Ầm ầm ầm!
Trăm dặm xung quanh không có một bóng người, yêu thú đều bỏ chạy sạch.
Bạch Cửu ở trong lòng Bạch Dữ tuy vẫn bị lôi kiếp tẩy rửa nhưng tất nhiên không thể như lần nó độ kiếp một mình ở Vân Hạc Môn được rồi.
Bạch Cửu lúc này còn có tâm tư mà suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra. Khi không đang í ọ í e mà cũng độ kiếp là sao?
Bình thường phụ mẫu nó chơi đùa cũng đâu có như vậy, mà nó chắc phải đến hơn nữa năm mới có thể độ kiếp lại được. Đó là với điều kiện nó tu luyện mỗi ngày đó.
Nếu Bạch Cữu biết người khác cũng chưa chắn dám nói trong vòng một năm lên một cấp bậc lớn như nó thì đảm bảo nó sẽ càng thêm nghi hoặc rồi.
Nhưng chính là nó không biết, mà nhiêu đây cũng đủ cho nó khó hiểu rồi.
Bạch Cửu cẩn thận ngẫm nghĩ lại.
Rốt cuộc là nó ở thời điểm nào lại tu luyện nhanh như vậy.
Từ lúc độ kiếp ở Vân Hạc Môn đến giờ nó đều tập trung vào luyện đan nhằm đuổi kịp cảnh giới tinh thần lực. Sau lại thì tham gia đại hội luyện đan, cũng hoàn toàn không dính gì đến tu luyện. Cho dù nó không tu luyện nhưng cảnh giới vẫn có thể tăng thì cùng lắm tăng một tầng nhỏ, đến cấp bảy trung kỳ mà thôi...
Là lúc nào chứ...
Lại nói, mới nãy họ đang... Sao nó đột phá được?
Chẳng lẽ nó vừa này đó vừa đột phá?
Bạch Cửu nghĩ mà muốn ngốc luôn.
Bạch Dữ vừa đón lôi kiếp vừa nghe nó suy nghĩ mà nghẹn cười.
Lôi vân trên đầu bị làm lơ nổi giận đùng đùng không ngừng hạ xuống lôi kiếp, cái nọ tiếp cái kia khiến người sợ hãi không thôi.
Nhưng chính là người trong cuộc cũng không có tâm lực để ý. Dù lôi kiếp lúc này đã đến trình độ Yêu vương nhưng Bạch Dữ vẫn dư sức mà đối phó được.
Bạch Dữ cũng không sợ Bạch Cửu nghĩ ra cái gì, bởi vì nó rất ngốc. Mỗi lần đều chỉ lo tận hưởng, nào có đi dùng thần thức quan sát cơ thể mình. Mà quá trình song tu đều là tự nhiên diễn ra, không cần bất cứ ai đến điều khiển. Như Bạch Dữ ở một số thời điểm cũng sẽ quên mất mà đầu nhập vào, đi cảm nhận sự ngon miệng của tiểu chuột chứ có rảnh mà quan tâm.
Mà càng song tu với Bạch Cửu hắn càng cảm thấy nó sinh ra là dành cho long tộc như hắn, cảm giác hòa hợp làm mãi không biết chán này làm hắn muốn tẩu hỏa nhập ma luôn.
Ầm ầm ầm!!
Lôi kiếp cũng muốn phun tào con rồng không có tiết tháo bên dưới mà ầm ầm hạ lôi điện.
Là ai trách móc thiên đạo ăn no rởn mỡ? Giờ thì chịu rồi?1
Bạch Dữ mà biết được cũng sẽ lưu manh mà phản bác rằng: Ta cũng không có nói là không chịu.
Tóm lại là Bạch Cửu đến khi độ kiếp xong vẫn nghĩ không ra được nguyên cớ, bị Bạch Dữ ôm vào động thiên tiếp tục mây mưa.
Nói văn vẻ là tu luyện ổn định cảnh giới.
Bạch Cửu còn chưa hiểu rõ cái gì suy nghĩ đã bị đi theo lôi vân rời khỏi, nào còn có tâm trí gì đáng nói mà nghĩ chuyện khác. Quan trọng là thỏa mãn cái tính d.âm đã nổi lên không ngừng của con rồng Bạch Dữ.
Cứ như vậy, lại thêm bốn ngày...1
Bạch Cửu làm việc quá độ gục đầu trên vai nam nhân, được hắn mang về Long giới.
Sau khi từ Đan thanh đi ra cũng không ghé nơi nào nữa. Trừ những lúc Bạch Dữ lại muốn ăn thịt chuột thì hầu như hai người đều lên đường, băng qua sơn mạch rộng lớn, trở về.
Tin tức về đại hội luyện đan ở Đan thành cũng được truyền bá rất nhanh, nhất là phương pháp luyện chế cực phẩm đan của Bạch Cửu.
Nhưng cũng là không ảnh hưởng đến Bạch Cửu hai người đã về đến Long giới.