Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Chương 4: Tôi sẽ cố gắng hơn (H)



Bạch Thụy nhìn sắc mặt không mấy tốt của Khương Sầm, cũng không dại gì mà hỏi sao hắn vào nhà mình được. Có điều cậu tính thoát khỏi tay hắn lại bị hắn giữ chặt không buông. Dùng dằng mãi không được, Bạch Thụy đành chịu thua, cùng hắn mắt đối mắt, khó hiểu đầy mặt.

Khương Sầm mang theo tâm tình gì đến, hiện tại có tâm tình gì hắn cũng chẳng muốn nghĩ, chỉ muốn xách thằng nhóc này lên, dùng cậu đến xoa dịu xao động của hắn.

Rào rào...

Bạch Thụy cứ thế bị người xách nách lôi lên, được bộc trong khăn tắm rồi bị ném lên giường. Một loạt động tác nước chảy mây trôi của Khương tổng nhanh đến mức Bạch Thụy không kịp phản ứng chút nào. Đến khi có thể rồi cậu lại bị người đè ở phía sau, đôi môi bị mút mạnh đến mức cậu cũng thấy đau mà làm ra kháng nghị.

"Đau... Ưm..."

Bạch Thụy hàm hồ nói. Vừa phát ra được một chữ đã bị người nuốt lấy những chữ tiếp theo. Đầu lưỡi nhỏ bị đầu lưỡi lớn cuốn lấy, xoay tròn múa lộng, không ngừng day dưa.

Ở trong lúc đó thân thể trơn láng có che mà như không che cũng bị bàn tay lớn mang theo vết chai ở ngón trỏ vuốt ve không ngừng. Từng tấc cơ thể được người chiều chuộng yêu thương, tiểu Bạch Thụy chẳng mấy chóc đã nổi lên, cứng rắn mà chọc chọc vào Khương Sầm nhằm thể hiện sự tồn tại.

Cơ mà Khương tổng của chúng ta ác tâm làm loạn, kiểu gì cũng không chịu đụng nơi đó mà không ngừng cần mẫn với cái động phía sau đến mức nước nôi tràn lan mới chịu dừng tay, không cho Bạch Thụy phản kháng mà thẳng eo đâm vào.

"Hức... Lớn quá..."

Thiếu niên vô thức thốt ra một tiếng cảm thán vô lực. Hai tay từ lúc nào đã ôm cổ nam nhân, hưởng ứng hắn làm loạn mà không ngừng dâng lên môi thơm, lúc này lại theo bản năng mà siết chặt cổ hắn, kéo hắn dán sát vào người mình.

Vật to lớn kia cũng bởi vì hành động này mà đâm phát lút cán.

"Hừ..."

"A!..."

Hai tiếng hô thỏa mãn đồng thời vang lên.

Khương Sầm lần nữa cảm thán vì cái sự tiêu hồn của cái động mê người kia. Nhưng người dưới thân hắn lại bất mãn vì lớp quần áo chưa được cởi ra của hắn mà tay chân loạn động không ngừng sau khi thỏa mãn qua kích thích ở hạ thân.

"Khó chịu... Cởi ra đi..."

Bạch Thụy lung tung một hồi vẫn không thoát được áo sơ mi của nam nhân mà rầm rì lên án.

Khương Sầm nhìn thiếu niên bên dưới tự lúc nào đã ý loạn tình mê, chỉ biết đòi hỏi mà thật lâu không có nói được gì. Vốn hắn còn bực bội trong lòng cũng bị những lời nói hành động vô thức thành thật cùng biểu tình của cậu lấy lòng.

Hắn nghĩ, hắn thật sự không muốn phá hủy một đêm được nghỉ ngơi đầy đủ, cũng như khát khao được ăn sạch đồng thời chiếm đoạt thiếu niên trong ngực giống như đã cắm rễ sâu trong lòng hắn một cách khó hiểu. Thật ra hắn cũng không cần quá mức đào sâu chuyện này, miễn người vẫn là của hắn, cái gì đều không quan trọng.

Vậy nên...

"Không ngờ em lại nhiệt tình vậy đó. Muốn cởi thì tự mình cởi đi."

Hắn lộn một vòng, đảo ngược vị trí của hai người thành hắn ở dưới cậu ở trên. Thời điểm đảo lại, nơi vẫn luôn kết hợp của hai người cũng xoay chuyển theo, dẫn tới cả hai cùng phát ra một tiếng hừ thanh đầy thỏa mãn. Bạch Thụy trực tiếp nằm gục trên người Khương Sầm không gượng dậy nổi.

Cậu khuôn mặt ửng hồng nhưng trong lòng mê mang cực điểm. Cớ gì thời điểm làm chuyện này cậu đều cảm thấy toàn thân sức lực như bị rút hết đi, mặc người giữ lấy như vậy chứ???

Cậu một người chiến cả Đại Thiên thế giới, thế mà khi sa cơ lỡ vận, tiên lực mất hết cũng thôi, tiên thể vẫn còn cơ mà??? Ý nói vậy nhưng hình như... Cha cậu lúc cùng phụ thân song tu không phải cũng như vậy sao? Xem ra...

Bạch Thụy chỉ lo miên man mà bỏ quên ai đó...

"Nghĩ cái gì?"

Nam nhân thấy cậu thất thần thì ác liệt đỉnh mạnh một cái, hai bàn tay lớn bóp chặt mông cậu đến biến dạng, uy hiếp hỏi. Hắn một bộ nếu cậu không cho ra lời nói vừa ý thì nhất định sẽ làm chết cậu. Nhưng không ngờ lời giải thích của cậu càng khiến hắn...

"Hư... Nghĩ... Nghĩ tại sao làm cái chuyện này tôi lại cứ như bị rút mất gân..."

Bạch Thụy đồng học hỏi gì đáp nấy, thành thật đến mức khiến người khó tin. Nam nhân bên dưới trước là ngớ ngẩn, sau trực tiếp bật cười thành tiếng.

"Ha ha... Ha ha ha!!"

Cười nhỏ không đủ, hắn còn cười thật lớn, cười đến Bạch Thụy khó hiểu chống người lên dòm hắn, trong mắt đều là ý hỏi như hóa thành thực chất. Thế nhưng vừa nhìn Bạch Thụy đã ngẩn ngơ. Nam nhân này cười lên thật đẹp quá... Biểu tình bình thường như diêm vương đòi nợ lúc này tựa tuyết tan ra, chừa chỗ cho tà mị yêu diễm đến cực điểm. Bạch Thụy bỗng dưng cảm thấy tầm mắt có chút hoa lên, hình ảnh về một biển mây choáng ngộp tâm trí. Trong mây chớp động hai tia sáng đang di chuyển cực nhanh một vàng một đen...

"A!..."

Bạch Thụy còn chưa kịp hiểu rõ những hình ảnh tựa như ảo giác kia thì đã bị hành động bất ngờ của người đàn ông kéo về hiện thực một cách kiều diễm ướt át.

"Ha ha... Tôi mẹ nó ha ha..."

Khương Sầm không biết thiếu niên ngốc kia bởi vì hắn mà xuất hiện cả ảo giác kỳ quái. Hắn cười muốn tắt thở, lại không chờ nổi nữa mà lật ngược lại, không đợi cho cậu làm gì đã tự mình cởi sạch tây trang phẳng phiu trên người. Trong quá trình cởi hắn đều chưa từng rời khỏi cơ thể cậu dù chỉ một chút. Cởi xong hắn cũng không cho cậu phản ứng, nắm một chân cậu lên, thủ thế chuẩn bị phát lực rồi mới nhìn cậu bằng cái ánh mắt như dã thú nhìn con mồi. Cái nhìn này dọa Bạch Thụy không nhịn được giật thót một cái, vách thịt xoắn xoắn càng thêm kích thích người nam nhân kia hơn.

"Em mà còn sức lực... Thì chẳng phải do tôi không chịu ra sức hay sao?"

"Ưm..."

Hắn vừa nói xong đã khẽ rút ra một chút rồi đỉnh mạnh một cái, trực tiếp chôn sâu vào trong cơ thể cậu. Trong lúc đó hắn đều không rời mắt khỏi cậu, tựa như muốn nhìn thấy tất cả biểu tình của cậu khi bị hắn làm cho mất hết sức lực, chứng minh hắn là cỡ nào ra sức. Hắn hài lòng, cậu em bên dưới cũng hài lòng mà phồng lớn hơn nữa. Bạch Thụy chịu không nổi kích thích khó nhịn mà ưỡn eo, khuôn mặt phớt hồng, ánh mắt động tình vô định mà hướng về nam nhân.

Nam nhân bị ánh mắt này làm cho dục vọng phóng đại lên vạn lần, chẳng kịp nghĩ ngợi nó có bao nhiêu quen thuộc đã vừa động thân vừa nói:

"Để tránh cho em nghi ngờ năng lực của tôi... Đêm nay tôi nhất định phải cố gắng hơn rồi."

"Hức ưm... Anh chậm... Chậm... A..."

Bạch Thụy bị lật một vòng úp sấp trên giường, sau đó bị nam nhân nắm eo thúc không ngừng như muốn đâm chết cậu vậy.

Mỗi lần đều đâm cho cậu choáng váng, đầu óc trắng xóa, cái gì cũng không nghĩ được.

Mà ở lúc này, long châu trên người cậu bỗng nhiên chấn động, đánh tỉnh cậu từ trong sung sướng.

"Anh chậm... Chậm đi mà... Xin anh đó ưm..."

Bạch Thụy nổ lực lấy lại lý trí nhưng mỗi lần đều bị hắn đỉnh đến tan vỡ, không thể không hét toáng lên cầu xin.

Chỉ là Khương Sầm nhất định không ngừng lại.

"A!..."

Bạch Thụy gục ngã trên nệm giường nhăn nhún, nữa thân trên mềm nhũn không chút sức lực, mắt nổ đơm đóm, đầu óc trắng xóa một màu. Ở lúc này trước mặt cậu lại xuất hiện hình ảnh một tiểu long đản đang mệt mỏi nằm phờ ra, đối với tia chớp đen không ngừng chuyển động xung quanh trực tiếp phớt lờ, biểu hiện đáng thương rằng nó không chơi nữa.

Cái gì vậy...

"Ưm ưm... Ha không..."

Lời này vừa vang lên trong lòng Bạch Thụy thì đã bị nam nhân trên người cậu không ngừng nắm eo ra sức cày cấy trực tiếp đánh nát như không hề tồn tại. Người đàn ông giống như sợ không kịp thời gian cấy mạ vụ xuân mà hăng hái chủ động tăng năng xuất. Ảo giác gì đó... Làm sao tồn tại nổi...

"Thích không... Hử?..."

Nam nhân lại còn ác ý dán vào tai cậu hỏi, bên dưới thì không ngừng thúc hông.

"Hư hư... Hức..."

Bạch Thụy không sao trả lời được, thế mà nam nhân vẫn chưa chịu bỏ qua.

"Thích không?..."

"Thích A!!!"

Bạch Thụy nắm chặt nệm chăn, cái gì mà ảo giác, đến long châu cậu còn không nhớ nữa là. Cậu theo bản năng hàm hồ hồ đáp, lại bị cao trào lần thứ hai làm cho nhũn người.

Khương Sầm hài lòng phả vào vành tai non mịn của cậu một hơi nóng rực, dưới thân lại càng cứng hơn, nhanh hơn nữa.

"Ưm... Hưm..."

Cằm cậu bị hắn nắm, ép buộc cùng hắn môi lưỡi day dưa. Dưới thân chịu hắn đâm thúc, điểm mẫn cảm trước ngực thì bị cẩn thận chăm sóc. Chỉ có tiểu Bạch Thụy không được an ủi nhưng đã hai lần phun bắn ra, vậy mà theo từng cú đưa đẩy của nam nhân kia lại vẫn không ngừng dựng lên, tinh thần mười phần, cực kỳ đáng yêu.

"Gọi tên tôi... Tiểu minh tinh..."

"Hức..."

Nam nhân thủ thỉ bên tai cậu, vừa ngậm vành tai cậu liếm hôn sắc tình.