Bạch Thụy ý loạn tình mê, dưới hông còn không nhịn được mà hùa theo động tác của nam nhân. Cậu lấy lòng như vậy thật sự là chí mạng đối với Khương đại tổng tài.
Thế nhưng hắn vẫn nhớ bắt cậu gọi tên hắn.
"Gọi tên tôi!..."
"Tên anh... Hức..."
"Đúng..."
"Khương... Hức a..."
"Sầm!"
"Sầm a!..."
Bạch Thụy cong lưng ưỡn ngực, mông tròn dán chặt vào hạ thân nam nhân, chịu đựng hắn lên đỉnh, không ngừng trút vào người cậu lũ lụt con cháu...
Long châu ở lúc này xoay tròn cực nhanh, trực tiếp hấp thu những thứ được nam nhân bắn ra kia. Đồng thời nơi kết hợp của hai người còn lưu chuyển những luồn nước ấm như có như không, từ cơ thể người này qua đối phương và ngược lại. Không ngừng tuần hoàn.
"Hử?"
Khương Sầm đang chìm đắm trong dư vị mê người như có cảm ứng mà hơi nhấc thân lên, vật to lớn bán mềm theo đó trượt khỏi người thiếu niên.
Dị tượng kỳ lạ kia theo hành động của hắn lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện, lại tựa như ảo giác của hắn thôi. Nhưng một chút hình ảnh mang theo màu sắc tối tăm hỗn độn như ký ức tràn ra từ chiếc hộp Pandora lại khiến lông mày hắn động động. Chỉ là hắn còn chưa kịp nhìn rõ cảnh sắc trong đó thì nó đã biến mất, tựa như dị tượng kỳ lạ mới rồi, chỉ tồn tại trong khoảng khắc.
Khương Sầm nhìn thiếu niên đã mơ màng ngủ mất, trong đôi mắt sâu thẫm thâm trầm kia lóe lên khó hiểu hiếm thấy nhưng cũng rất nhanh đã biến mất.
...
Bạch Thụy sầu thúi ruột nằm ở trên giường, ánh mắt tủi thân vô định nhìn cửa phòng tắm đang vọng ra tiếng nước cùng thân hình cao lớn của người đàn ông qua tấm kính mờ.
"Aizzz..."
Cậu không nhịn được than thở một tiếng. Cậu nghĩ, cứ thế này thì bao giờ cậu mới trở về được đây.
Khương Sầm vừa rời phòng tắm đã nghe cậu phát ra một tiếng thở dài, hắn nghĩ đến gì đó lại vô thức nhếch lên khóe miệng. Nhưng là hắn nhanh chóng phản ứng lại, nụ cười cũng tắt ngúm trước khi người trên giường kịp nhìn thấy. Trong lòng hắn nghĩ, hôm nay hình như hắn đã cười hơi nhiều rồi, không giống hắn chút nào. Nhưng người khiến hắn cười được cũng rất không bình thường đúng hay không?
Dù bị hắn làm tận mấy lần nhưng lúc này em ấy ngoài không động đậy được thì tinh thần vẫn sung mãn mà thở ngắn than dài ở kia cơ mà. Là tiếc nuối không muốn ngừng sao? Có lẽ đi, hai lần lăn giường, trừ lần đầu lúc mới bắt đầu em ấy còn kêu đau, nhưng lúc sau và cả lần này em ấy đều biểu hiện ra nhiệt tình như lửa, phóng đãng đến mức hắn luôn cảm thấy ăn không đủ, ăn không muốn ngừng. Nếu không phải nhìn thấy người dưới thân đã mệt muốn chết, cậu nhỏ còn chẳng phun ra được gì thì...
Nhưng hiện tại xem ra... Hắn còn chưa hiểu rõ tiểu minh tinh của hắn rồi.
Hắn vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn mới đúng.
Bạch Thụy đang vùi nữa đầu vào chăn thở ngắn than dài thì bỗng nhiên cảm thấy như bị dã thú nhìn chằm chằm, khiến cậu không nhịn được mà đánh cái rùng mình. Cậu lập tức ngước mắt lên, theo bản năng cảnh giác nhìn về phía căn nguyên - Khương Sầm, người đã đứng ở cuối giường cậu từ lúc nào.
Đôi mắt kia linh động như thật, chọc cho Khương Sầm kéo kéo khéo miệng thật khó thấy.
"Anh..."
Nhưng Bạch Thụy vẫn bắt được. Cậu cảnh giác nhìn nam nhân đang hướng về phía giường, liếm môi mãi lại không mở miệng được. Cậu là không biết nên nói gì với người đàn ông chỉ mới gặp hai lần nhưng giống như có ý nghĩa quan trọng đối với cậu này.
Khương Sầm nhưng lại không cho cậu thời gian suy nghĩ hay phản ứng đã ôm cả người cậu từ trong chăn ra.
"A!"
Bạch Thụy theo bản năng ôm cổ hắn, đôi mắt đen như tinh không hỗn độn kia càng mở lớn hơn nữa, chằm chằm nhìn hắn.
Khương Sầm cùng cậu đối mắt hai giây, cảm thấy bản thân như bị đôi mắt kia hút lấy, không thoát ra được. Dù có rời đi được thì vẫn có thứ bị nó giữ lại, không lấy về được nữa. Là đôi mắt này khiến hắn không ngừng nhìn thấy những thứ kỳ quái đi? Nếu không phải hắn vẫn đủ tỉnh táo để nhớ được trước đây hắn chưa từng gặp cậu thì... Vậy những thứ kia là từ đâu ra? Người này đang dùng yêu thuật gì với hắn?
Bạch Thụy khó hiểu nhìn nam nhân bỗng nhiên nhắm mắt lại, lúc mở ra thì như vực thẳm không thấy đáy, như đầm sâu... Bạch Thụy không nhịn được đánh cái rùng mình.
Làm... Làm sao vậy... Hình như cậu không có chọc giận gì người này hết thì phải. Sao tự nhiên trở nên đáng sợ như vậy... Khiến tiểu bá vương như cậu đều sợ hãi như gặp đại địch, không dám làm ra hành động gì khiêu khích hắn mà hạ mắt xuống, vô thức nép mình vào giữa vòng tay của hắn.
Cũng chính vì nhận thức được điều này mà cậu đã có thể khẳng định người nam nhân trước mặt nhất định không hề giống bình thường... Đúng mà, nếu có thể ảnh hưởng một tiên nhân chỉ còn nữa bước Thần Vương như cậu, sao hắn có thể bình thường được đây? Cậu nên nghĩ đến mới đúng...
Khương Sầm bởi vì những suy nghĩ ngờ vực trong lòng mà khó thấy được lộ ra ý vị kỳ dị nhìn Bạch Thụy đang cúi đầu trầm ngâm trong lòng mình. Nhưng một khắc sau hắn lại trực tiếp bế cậu - Thiếu niên thước tám tiêu sái như không đi vào nhà tắm mà không có chút áp lực nào, thả cậu vào bồn tắm đã được xả đầy nước ấm áp.
"Ưm..."
Bạch Thụy bị nước ấm bao phủ, nhịn không được thở ra một hơi thỏa mãn, tâm tình hoảng loạn cũng được xoa dịu. Cậu lúc này đã hiểu ra nam nhân nhìn lạnh lùng thâm trầm này muốn làm gì rồi, vậy nên đôi mắt đen kịt kia nhìn về phía hắn cũng nhiều thêm một tia thân cận sáng lấp lánh, mị hoặc nhân tâm. Khương Sầm dù đã có sở nhận về đôi mắt này, đồng thời nhắc nhở mình nên giữ vững tâm thần nhưng lần nào cũng bị nó cuốn lấy, càng ngày càng chìm đắm khiến hắn hơi ảo não lại cười tự giễu. Dù vậy, ánh mắt này của cậu vẫn khiến Khương đại tổng tài thỏa mãn.
Bạch Thùy là không biết, được Khương Sầm săn sóc chu đáo như vậy là việc đủ để bao nhiêu người chấn kinh đến rớt cằm đó.
Nhưng cậu chính là không biết, lại cũng không ảnh hưởng cậu đối với hắn nhiều hơn chút tình cảm.
Mà Khương Sầm cũng không nhận thức được ánh mắt mình nhìn Bạch Thụy đã dịu đi chỉ bởi vì một cái nhìn của cậu. Dù lúc này một hạt giống ý nghĩ "thiếu niên bên cạnh hắn không hề bình thường, cần quan sát nhiều hơn" đã chôn xuống đáy lòng hắn.
"Tắm sạch. Nhớ lấy thứ kia ra, nếu không sẽ bị bệnh."
Hắn thả lại một câu rồi rời khỏi phòng tắm, cũng chẳng thèm đóng cửa.
Bạch Thụy lại bởi vì câu nói của hắn mà ngớ ra. Cậu theo bản năng đưa tay sờ đến nơi vừa mới bị nam nhân cày bừa đến nóng rực như lửa.
Thứ kia...
Bạch Thụy không hiểu sự đời, dây thần kinh xấu hổ lại thẳng tắp không cong cũng chẳng vẹo, không có đỏ mặt mà chỉ nghĩ: Thứ kia đều bị long châu của cậu hấp thu hết, còn cái gì để mà lấy ra nữa.
Mà việc này có ý tứ là... Cậu cùng người này thật sự đã hoàn thành song tu bí thuật. Không chỉ vậy, cậu còn là người được lợi nhiều nhất.
Tình huống này chẳng khác nào nói Khương Sầm người này... So với cậu càng không đơn giản.
Nhưng cậu rõ ràng cảm nhận được hắn là người thường, chưa từng có tu luyện.