Nhật Ký Thuần Phục Đế Quân

Chương 6: Tranh chấp



Tác giả: Mão Liên


Biên tập: Wanhoo


Nói là vậy nhưng tiểu cô nương cố nhịn một xíu rồi bắt đầu nấc cục.


Mọi người đều thấy nên cô bé vừa căng thẳng vừa sợ sẽ bị đánh. Cũng vì âm thanh này mà Yên Quy ở bên nhớ đến cảnh lần đầu gặp, Ấu Ninh cũng khóc nấc liên tục, hắn bỗng thấy có hơi buồn cười.


Cả sảnh điện Lung Linh vắng lặng, không khí trịnh thượng bao trùm đến tận không trung, khó thở đến mức làm người khác có cảm giác bức bách muốn bùng nổ. Tự nhiên giờ áp lực biến mất, tiếng nấc cục non nớt vang lên làm mọi người nhìn nhau.


Tiểu cô nương nấc một cái, thỏ thẻ nói: "Con xin... Ợ... Con xin lỗi."


Mọi người: "..."


Không biết là ai xùy một tiếng, các kíp nổ châm ngòi bùng nổ vui vẻ khắp đại điện, và xoá đi những con mắt làm tiểu cô nương bối rối.


Dung phu nhân đứng dậy dẫn cô bé đến cạnh mình, "Tiểu nữ không hiểu chuyện đã quấy rầy thọ yến, mong Thánh thượng và Thái hậu nương nương thứ tội."


Dung thái sư cũng lên tiếng nhận tội. Hai người đứng ra, lúc này Ấu Ninh mới tìm được người tin cậy, cô bé gọi khẽ, "Mẹ ơi."


Bóp bóp bàn tay nhỏ bé của con gái, Dung phu nhân cười với cô bé để Ấu Ninh ổn định lại cảm xúc.


Mọi người trong điện hiểu không thể trách con gái của Dung thái sư về sự căng thẳng, tiểu cô nương không có tội cũng rất đáng thương. Chu đế không lên tiếng, chỉ có Thái hậu cười bảo: "Việc này trách con bé thế nào được, Dung thái sư và Dung phu nhân không cần tự trách."


Đôi phu thê lại cúi đầu tạ ơn, bấy giờ Dung phu nhân mới dẫn con gái về chỗ ngồi.


Trải qua chuyện cắt ngang ngoài ý muốn này, những người cứng cổ tranh chấp trong điện cũng bình tĩnh, ổn định cảm xúc, không còn kích động muốn đánh nhau như trước nữa.


Hạnh Nhi hỏi nhỏ người khác thì mới biết những người làm cả điện yên lặng là Ngô tướng quân và Lưu hầu gia, cùng với một người nữa là Thị Lang Bộ hộ.


Lưu hầu có một cô con gái, năm ngoái đính hôn với con út của Ngô tướng quân. Vốn là cái kết đẹp giữa đôi bên, lại không ngờ con út Ngô tướng quân phúc bạc, ngã ngựa qua đời vào đúng một ngày trước đại hôn.


Lúc đó tất cả hôn lễ đã được chuẩn bị xong xuôi, phủ tướng quân nhẫn tâm che đậy tin tức con trai chết, để hôm sau cho con gái Lưu hầu không hay chuyện kết hôn với người chết. Đến khi Lưu hầu hay tin tức muốn ngất đi, bái đường đã lạy, con gái thành quả phụ trong chớp mắt, lại còn bị Ngô gia trách mắng khắc chồng nữa.


Lưu hầu nổi giận đùng đùng xông vào phủ tướng quân, đòi một lời giải thích cho con gái. Người phủ tướng quân cũng biết mình đuối lý, địa vị hai nhà lại gần như ngang nhau, thành ra bọn họ không dám bắt cô nương nhà người ta thủ tiết cả đời. Họ chỉ bám vào lý do con gái Lưu hầu đã gả vào Ngô gia, thân phận đã ghi vào gia phả dòng họ Ngô và sẽ không bao giờ thay đổi thôi.


Hai nhà đã thống nhất với nhau là sẽ để cho con gái nuôi mà Lưu hầu mới nhận ở lại phủ tướng quân dưới thân phận Tam cô nương Hầu phủ.


Mặc dù Lưu hầu thương con nhưng chuyện đã đến nước này, không dễ tìm được một mối nhân duyên môn đăng hộ đối thêm một lần nữa. Khi ấy được phu nhân Thị Lang Bộ hộ nhắc khéo Hầu phủ, vậy là ông gả con gái cho con trưởng nhà Thị Lang Bộ hộ.


Không tiện bàn luận chuyện hôn nhân sau này của hai người ra sao, thế nhưng cuối cùng sự việc cũng đã được giải quyết sơ bộ. Dẫu vậy, phủ tướng quân vẫn luôn cảm thấy không phục, họ cảm thấy cô gái đó đã là người của Ngô gia, hành động này chính là nhục mạ Ngô gia.


Từ đó, hai nhà Ngô Lưu từ thông gia thành kẻ thù, hễ gặp nhau đều cãi vã một trận, chửi xéo nhau là chuyện bình thường.


Mới vừa rồi có người nhắc đến con gái Ngô tướng quân cũng đến tuổi kết hôn, Thái hậu trêu bảo nên chỉ hôn rồi. Ngô tướng quân im lặng cung kính ưng thuận, xong vẫn muốn nói, "Cô nương phủ tướng quân nhà thần trung trinh hiền thục, khác với nhà khác, tuyệt đối sẽ không gây ra cái chuyện xấu hổ cho nhà mình đâu."


Ai cũng hiểu ông đang ám chỉ ai. Lưu hầu nóng tính, ngồi tại chỗ ném cái chén qua đó, hai người cãi nhau mấy câu, Thị lang Bộ hộ cũng bất đắc dĩ mà bị kéo vào.


Nguyên nhân mọi người hít thở không thông, không gian vắng lặng không tiếng động trước khi Ấu Ninh vào điện là vì mặt Ngô tướng quân chảy máu đó.


Thái hậu bị làm cho đau đầu, bình thường bà sẽ không quan tâm loại chuyện này, nhưng sự việc xảy ra là do câu đùa của bà. Bây giờ lại đang trong thọ yến, dù thế nào cũng phải trấn an hai người này.


Bà đưa mắt nhìn qua Thượng thư Bộ lễ Khổng Ly, Khổng Ly vốn đang rũ mắt không màng thế sự bỗng tươi cười bước vào trong điện, "Hai vị hãy bình tình, đừng nóng."


Lưu hầu và Ngô tướng quân cùng hừ một tiếng, Khổng Ly nói tiếp: "Hôm nay là sinh nhật của bệ hạ, hai người làm vậy thật là đại bất kính mà."


Chu đế bất ngờ được đón nhận một nửa số con mắt, ông nâng chén dừng trên không trung, lúc sau nói: "Không sao, không sao, trẫm không để bụng đâu."


Lâu rồi ông không thượng triều, tối nay được xem kịch hay còn đang hứng thú phừng phừng cơ.


Khổng Ly: "..."


Khổng Ly hít mạnh một hơi, duy trì nụ cười, "Theo như người ngoài là Khổng mỗ thấy, xích mích của Ngô đại nhân và Lưu hầu là do chuyện kết thân đã xảy ra một vấn đề nho nhỏ. Việc trước không thành tức duyên phận chưa đến, hiện giờ cũng xem như có một cơ hội tốt để hai vị nối lại tình xưa đây."


"Cơ hội gì?"


Con ngươi Khổng Ly đảo một vòng, "Chẳng phải con gái rượu của Ngô đại nhân đang tìm mối lái à? Theo như ta biết, Lưu thế tử cũng chưa lập gia đình..."


"Không được!" Ông còn chưa nói hết câu, Lưu hầu và Ngô tướng quân cùng hét lên, hai người nhìn nhau và cùng trông thấy sự hoảng hốt trong mắt nhau.


Tuy Ngô tướng quân mạnh miệng nhưng ông không đời nào dám gả con gái vào Hầu phủ. Bằng cơn phẫn nộ của Lưu hầu với phủ tướng quân, gả con gái qua há có ngày lành. Về Lưu hầu thì ông chỉ có một con trai trưởng, sao ông có thể để con trai lấy con gái Ngô gia được.


"Tại sao không thể nhỉ?" Khổng Ly vô cùng ngạc nhiên, thắc mắc: "Chẳng lẽ đây không phải cách vẹn toàn đôi bên ư?"


Hai người kia lại cùng không lên tiếng.


"Ai gia cảm thấy đề nghị này của Khổng thượng thư rất hay." Thái hậu mở lời, khoan thai nhấp một ngụm trà nóng.


Sau cùng Ngô tướng quân không chịu nổi, ông cúi đầu thưa: "Thái hậu, thật không dám giấu diếm, tiểu nữ đã sớm có người ngưỡng mộ trong lòng. Vốn phải nghe theo lễ nghi sắp xếp, thế nhưng quả thật vi thần không đành lòng nhìn con gái yêu phải bị dày vò. Mong Thái hậu thông cảm cho tình yêu dành cho con gái của vi thần!"


Nói đến mà xúc động, Ngô tướng quân nhấc tay áo che mặt như thể giấu nước mắt rơi. Chứ thật ra đang thầm nghĩ, mất mặt thì mất mặt, con gái phải gả đến Lưu gia thật mới là chuyện chết dở. Ông không xin Thái hậu lùi việc chỉ hôn, xin vậy chưa chắc đã đạt được ý muốn con gái mình.


"Ồ?" Thái hậu nghiêng nhẹ người, "Không biết là con nhà ai nhỉ?"


Ngô tướng quân ngẩng đầu chuyển hướng nhìn, Dung thái sư thầm nghĩ không hay, quả nhiên nghe thấy: "Chính là con trai của Dung thái sư đây. Anh hùng xuất thiếu niên, Dung công tử đúng là một thiếu niên tháo vát. Tuy thần chỉ là con nhà võ nhưng cũng mong con gái có thể tìm được người xứng đôi như thế."


Dung phu nhân biến sắc, Ấu Ninh trong lòng bà cảm nhận được ngay. Cô bé ngờ nghệch nghĩ đến lời của Ngô tướng quân, rướn cái đầu nhỏ ra thắc mắc với đại ca nhà mình, "Ca ca ạ?"


Dung Vân Hạc mỉm cười nhìn lại, xoa nhẹ đầu cô bé, nói khẽ: "Ngồi ngoan nhé."


Ấu Ninh chớp mắt gật đầu, sau đó ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng.


Dung thái sự đứng dậy, cười bảo: "Ngô đại nhân khen thằng con dại như vậy đã làm Dung mỗ xấu hổ rồi. Đã được nghe nói thiên kim Ngô gia tri thư đạt lễ, hiền lương thục đức, trong khi thằng con dại vô công vô danh, thật sự không dám nói xứng đôi."


"Hầy, chuyện đó đâu phải vấn đề, công danh..." Ngô tướng quân phẩy tay phản bác lại, đột nhiên bị một giọng khác chen vào chặn ngang, "Suy nghĩ kỹ lại thì lời Khổng thượng thư nói cũng không đến nỗi nào. Nếu có thể xin được hòn ngọc quý trong tay Ngô tướng quân về cho con trai ta và gắn kết hai nhà vậy chẳng phải quá đẹp ư? Ngô tướng quân thấy sao?"


Tất nhiên người lên tiếng là Lưu hầu, ông ghét người Ngô gia là một chuyện, xét về phương diện khác thì ông không thể đứng nhìn hai nhà Ngô Dung kết thân. Mà trong chuyện Ngô gia gả con gái qua, Hầu phủ cũng chẳng thiệt bao nhiêu nữa.


Quanh quanh co co, mắt Ngô tướng quân như muốn phun lửa, Lưu hầu vuốt râu mỉm cười, "Nếu Ngô đại nhân cũng đồng ý, hay là ngày mai bổn hầu sẽ cử người đến cửa cầu hôn, và cũng tại đây xin bệ hạ và Thái hậu nương nương tứ hôn nhé?"


Ngô tướng quân nín nhịn ấm ức, ông nói: "Hôn nhân đại sự các con đâu thể nói nhẹ nhàng như vậy, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn."


Lưu hầu gật đầu, "Ngô tướng quân nói có lý, ngày mai bổn hầu sẽ để cho phu nhân tự mình đến cửa bàn bạc một phen."


Đương nhiên câu này làm người đối diện tái xanh mặt, trong điện vang lên vài tiếng cười khe khẽ. Với cặp oan gia này, quá khứ hay tương lai đều là chuyện hai nhà họ, chỉ tội Thị Lang Bộ hộ đứng trước hai ông Phật kia không cả dám thở gấp thôi.


Dung phu nhân thở phào nhẹ nhõm, thấy con gái ngẩng đầu nhìn mình, nàng mỉm cười nhéo gương mặt nhỏ xinh kia, "Suýt nữa thì Ấu Ấu có tẩu tẩu rồi."


"Tẩu tẩu ạ?" Tiểu cô nương rất bỡ ngỡ với từ mới này.


"Chính là thê tử của ca ca, là người sau này sẽ làm bạn cả đời với ca ca con đó."


Tiểu cô nương nghĩ ngợi một chút, "Có tẩu tẩu rồi ca ca sẽ không thích con ạ?"


Dung phu nhân trả lời: "Đương nhiên là phải bớt thích đi một chút rồi."


Nghe vậy Ấu Ninh bắt đầu lo lắng, chẳng nói chẳng rằng gì nữa. Sau khi tàn tiệc mới nhìn sang huynh trưởng nhưng cũng không nói chuyện mà chỉ nhìn ca ca bằng đôi mắt đầy đáng thương thôi.


Dung Vân Hạc ngỡ ngàng, Dung phu nhân thấy thế thì nhếch môi cười khẽ, đúng thật là trêu con gái vẫn là đáng yêu nhất.


Dung Vân Hạc bỗng hiểu ra, hắn nhìn mẹ mình mà bất lực, rồi ôm lấy cô nương kia an ủi, "Làm sao vậy?"


"Sau này ca ca có tẩu tẩu rồi sẽ không thích muội nữa." Nhớ đến những chuyện được nghe người khác nói trước đây, Ấu Ninh nói tiếp, "Nhưng mà ca ca lớn rồi bắt buộc phải lấy thê tử, Ấu Ấu không buồn đâu."


Nói không buồn nhưng thực chất nước mắt đã rơi lã chã, dáng vẻ hiểu chuyện cố gắng kiềm chế làm người khác cảm thấy dở khóc dở cười. Dung Vân Hạc không biết nên có biểu cảm gì, hắn nên giải thích với muội muội thế nào đây?


Cuối cùng hắn chỉ biết thở dài, "Đồ mít ướt, ướt hêt cả xiêm y rồi này."


Câu này không có an ủi thành công, tiểu cô nương càng nghĩ càng khó chịu. Vừa hay cô bé trông thấy Yên Quy, vậy là cô bé thoát khỏi cái ôm của đại ca rồi chạy như bay xông đến lòng người kia, chẳng ngờ lực xô quá mạnh đã xô ngã cả người Yên Quy ra.


Dung phu nhân và Dung Vân hạc: "..."