Nhật Ký Thuần Phục Đế Quân

Chương 7: Thánh chỉ



Tác giả: Mão Liên


Biên tập: Wanhoo


Yên Quy lùi lại ngã ngửa xuống đệm êm, hắn không hề đau chut nào. Nhìn xuống thì thấy tiểu cô nương đang ôm eo mình, lồng ngực ươn ướt làm hắn lặng thinh trong phút chốc.


Đinh ma ma phụng mệnh Thái hậu đến gọi người, vừa lúc thấy cảnh này thì có hơi ngạc nhiên, "Chuyện này là sao đây?"


Dung phu nhân áy náy rảo bước đến, tự trách không nên làm con bé đau lòng chỉ vì muốn trêu con gái như vậy, nàng dỗ dành, "Mẹ sai rồi, ca ca thích Ấu Ấu nhất, sao lại không cần con được chứ."


Đinh ma ma đã hiểu, đôi mắt tản ra ý cười, sao bà thấy cái nhà Dung thái sư này khác những nhà khác nhỉ.


Bà cũng an ủi mấy câu rồi nói với Yên Quy: "Thập tam điện hạ, Thái hậu cho gọi ngài qua gặp."


"Hoàng tổ mẫu cho gọi ta?"


"Đúng vậy, Thái hậu nương nương đang chờ ngài đấy."


Đinh ma ma biết chắc vị điện hạ này đang hoang mang, những năm gần đây Thái hậu nương nương không mấy thân cận với hoàng tử công chúa, chứ đừng nói đến cho gọi người yết kiến. Chắc là cơ hội Thập tam điện hạ gặp Thái hậu cũng chỉ có mấy lần ở cung yến, mà có gặp cũng chẳng có cơ hội lại gần ấy.


Bà duy trì sự vui vẻ, đứng yên tại chỗ đợi Yên Quy lấy lại tinh thần.


Ấu Ninh vẫn đang rúc trên người Yên Quy, bởi vì không ngờ sẽ làm người ta ngã ra nên có đang lo lắng, đôi mắt sau ánh nước trong trẻo lạ thường, "Xin lỗi Thập tam ca ca, Ấu Ấu không có cố ý."


Yên Quy chống khuỷu tay mượn lực đứng dậy, "Không sao."


Hắn vỗ khuôn mặt tội lỗi của tiểu cô nương, "Quay về đi."


"Vâng..." Ấu Ninh có hơi không nỡ, nhìn ca ca lại nhìn Đinh ma ma, sau cùng dưới sự vỗ về khuyên bảo của hệ thống mới vẫy tay với ca ca, líu ríu rằng, "Hôm khác gặp nhé Thập tam ca ca, ma ma cũng vậy."


Đinh ma ma tủm tỉm cười đáp một tiếng, bà khom người xuống sửa sang tà váy cho cô bé, "Nô tỳ không tiễn được, Dung cô nương về an toàn nhé."


Con gái được người bên cạnh Thái hậu yêu thương như thế làm Dung phu nhân càng thêm lo với dự cảm của mình. Nàng mỉm cười tạm biệt các phu nhân quen biết rồi ôm con gái lên xe ngựa.


Trên đường về, đương nhiên là một nhà mấy ngày chưa tụ tập đông đủ nói cười liên tục.


Bình thường mặt Dung thái sư không giận cũng nghiêm, chỉ có ở trước người nhà mới dịu dàng, ông không bỏ qua được cái đầu nhỏ gật gù của con gái, bế con qua chỗ mình bảo, "Ngủ đi."


"Cha ơi..." Ấu Ninh nói mơ, hai mí mắt cố trừng lên nhưng không ngăn được sự đột kích của cơn buồn ngủ, cô bé nắm ống tay áo Dung thái sư rồi từ từ nằm xuống giữa hai chân ông, hít thở nhịp nhàng.


Dung phu nhân mỉm cười ngắm một lúc rồi nói khẽ, "Chàng có nghe ngóng được gì về vị Thập tam hoàng tử kia không?"


"Có biết một vài chuyện." Dung thái sư vuốt râu trả lời, "Mẹ hắn đã chết bảy năm trước vì ốm đau. Tiệp dư không phải người Chu triều mà là người hòa thân đến từ ngoại tộc Tây Bắc."


"Chỉ có vậy thôi à?" Dung phu nhân nhíu mày, "Hôm nay nhìn vẻ mặt của Đinh ma ma, có vẻ Thái hậu có đối xử khác biệt với Thập tam hoàng tử."


"Vậy à?" Dung thái sư có hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng nghĩ thông khúc mắc, dù vậy lúc này không tiện để giải thích ngọn ngành nên chỉ cười cười với Dung phu nhân, "Phu nhân yên tâm, không sao đâu, không liên quan gì đến chúng ta hết."


Ông không muốn bàn nhiều về vấn đề này, ông quay sang hỏi con trai, "Tối nay Vân Hạc có bị kinh ngạc chứ?"


Nghe ra ý trêu đùa từ phụ thân, Dung Vân Hạc chỉ cười nhẹ, "Có cha ở đó, dù Vân Hạc có trải qua kinh ngạc một lần nữa không hoảng loạn."


Dung thái sư không hài lòng cho lắm, con trai ông cái gì cũng giỏi, mỗi tội khéo đưa đẩy quá làm ông không chọc được chỗ sai, chẳng trêu vui bằng con gái đáng yêu hiểu chuyện gì cả.


"Tối nay cái lão Ngô Lộc kia đã nhắc nhở ta, chúng ta nên bàn chuyện hôn sự của Vân Hạc rồi phu nhân à, nàng có để ý giúp nó chưa?"


"Sao lại không chứ?" Dung phu nhân liếc mắt giận hờn, "Nhưng ta đâu quản được con trai ngoan của chàng, đề xuất cô nương nào cũng coi thường, chẳng lẽ ta lại đi ép nó đính hôn à?"


Dung Vân Hạc sờ sờ mũi, cái trợn mắt của Thái sư không làm hắn lo lắng, trái lại là ánh mắt của Dung phu nhân mới luôn làm hắn khó xử, "Như cha đã dạy, công danh chưa thành sao dám bàn luận chuyện tình cảm trai gái, mẹ không cần quá sốt sắng vào chuyện này đâu."


Dung phu nhân nhìn nhìn phu quân nhà mình, ánh mắt như đang nói, "Ta nói đã đúng hay chưa?"


"Khụ khụ." Dung thái sư nghiêm mặt, "Ta không bắt ép chuyện này nhưng Vân Hạc có đang nói thật không?"


Dung Vân Hạc gật đầu, "Không dám dối cha, Vân Hạc chưa muốn lấy ạ."


Hắn quyết như thế, Dung thái sư không khỏi suy tư một lúc.


Dung thái sư hiểu tính tình con trai, ông nói: "Con còn niên thiếu, mấy năm nữa thành thân cũng không sao cả. Nếu đã là vậy, từ nay về sau phải cố gắng phấn đấu, ta không yêu cầu công danh lợi lộc, chỉ mong con không thẹn với lòng. Tuy nhiên, nếu ngày sau để vi phụ bắt gặp con trầm mê nữ sắc, thì đừng mong có thoát được gia pháp đấy!"


"Vân Hạc xin tuân lệnh cha, không dám trái lời."


"Tốt lắm, tốt lắm."


Hai cha con bàn chuyện xong mặt mũi đều phấn khởi, Dung thái sư lại nhấc tay định vuốt râu thì bị véo eo một cái, đau đến nhăn nhó mặt mày, suýt thì mất đi thần thái đang duy trì.


Trước mặt hai con, Dung phu nhân vẫn giữ mặt mũi cho chồng, nàng gửi một ánh mắt "Về nhà nói chuyện tử tế nhé" rồi không nhắc nữa. Biểu cảm Dung thái sư khẽ thay đổi, ông đang nghĩ xem tối nay có nên qua thư phòng ngủ một đêm không đây.


Thu lại hành động của cha mẹ xuống đáy mắt, đôi mắt Dung Vân Hạc hiện lên ý cười. Sự thật là hắn không có hứng thú với nữ sắc, trong lòng hắn không gì quan trọng hơn người thân, tiếp theo là cái chí của nam nhi.


Dung Vân Hạc biết mình không cam lòng sống thong thả như con đường Dung thái sư chọn. Chu đế vô năng, Thái hậu tuổi cao, các hoàng tử đang dần dần trưởng thành, lòng người kinh đô xao động đã nghĩ đến chuyện đặt cược xem ai cướp được kho báu rồi.


Dù không một bước đổi đời như thế kia, chắc chắn rằng hắn cũng rong ruổi trong gió mưa bão bùng chốn kinh đô thôi.


Chẳng mấy đã đến giờ Hợi, xe ngựa đã dừng trước cổng Dung phủ.


Quản gia dẫn một đám nô bộc đứng chờ trước cổng sơn đỏ. Dưới đèn dầu chập chờn, ông nhìn thấy tiểu cô nương đang ngủ say trong ngực chủ tử thì ra lệnh cho nô bộc im lặng, ông tiến lên cười đón: "Đại nhân đã về rồi, nước nóng đã chuẩn bị xong xuôi, bây giờ có mang vào luôn không ạ?"


"Có." Dung thái sư đưa con gái cho ma ma đôn hậu, "Đưa cô nương đến nhà kề ngủ, đừng đánh thức nó, sáng mai chuẩn bị nước cho cô nương sau."


"Vâng."


Phu thê Dung thái sư yêu nhất cô con gái bé nhỏ, đến nay vẫn cho cô bé ngủ ở chủ viện hai người, thỉnh thoảng mỗi người một nơi mới gọi người đưa cô bé đến nhà kề.


"Vân Hạc cũng về phòng trước, cha mẹ nghỉ sớm ạ."


Dung phu nhân gật đầu cười, "Về đi, đừng quên bữa sáng mai, Ấu Ấu không thấy con sẽ khóc cho xem."


Nghe vậy, khóe miệng Dung Vân Hạc khẽ cong lên, "Vâng ạ."


Nhà kề và chủ viện chỉ cách nhau một lối đi, Hạnh Nhi đi theo Thanh ma ma đặt tiểu chủ tử ở yên trên giường. Lúc Thanh ma ma cởi áo thì dừng động tác lại, bà nhìn kỹ cổ tay, ở ngoài có một vết hằn xanh tím do con người tạo ra, nhỏ đến mức gần như không nhìn rõ.


Bà xót quá, dù da dẻ tiểu chủ tử mềm nhưng cái vòng xanh tím này cũng không phải dễ hình thành, "Cô nương bị bắt nạt trong cung à?"


Câu hỏi nghi vấn nhưng giọng điệu đã chắc chắn.


Hạnh Nhi nhìn qua, nhớ đến chuyện nghe từ người bên cạnh phu nhân kể, cô vội lắc đầu, "Nghe nói là mấy hôm trước xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên cô nương bị hoảng sợ, Thái hậu nương nương đã phạt những người đó rồi ạ."


"Thái hậu nương nương không thân không quen cô nương nhà ta, nào có thương thật." Thanh ma ma không cho là đúng, "Như ta đã nói trước đây, đừng để cô nương gặp Thái hậu nương nương, lại càng không nên ở trong cung nhiều ngày như vậy, đó đâu phải là nơi một bé gái nên ở."


Hạnh Nhi cười vâng, "Con biết người thương cô nương mà, ma ma cho trái tim nghỉ ngơi đi, có đại nhân và phu nhân ở đó, nào có ai dám bắt nạt cô nương nhà ta chứ."


Thanh ma ma gõ trán cô một cái, biết ngay tiểu nha đầu chẳng hiểu gì cả. Thế nhưng bà là lão ma ma gả đến kinh thành theo phu nhân, cũng gọi là có thể suy ra nội tình.


Cha phu nhân là Bình Giang vương, còn là con gái duy nhất của Vương gia. Là Vương gia khác họ duy nhất ở Chu triều, Vương gia nắm giữ rất nhiều binh mã, chưa đến mức uy hiếp Chu triều nhưng cũng làm người khác nhòm ngó rồi.


Sau khi Vương gia mất, lệnh bài tướng quân sẽ truyền xuống cho phu nhân, điều này đồng nghĩa với phu nhân sẽ dẫn dắt đội binh mã này. Mặc dù họ ở Bình Giang xa xôi, nhưng sự thật họ là quân át chủ bài chưa lật thuộc về phu nhân và Dung gia.


Điều Thanh ma ma lo lắng không phải đâu xa mà chính là sợ Thái hậu để ý đến chỗ binh mã này, sợ Thái hậu muốn lợi dụng tiểu chủ tử còn quá nhỏ tuổi nhà bà.


Mặc kệ nỗi buồn của Thanh ma ma, một đêm trôi qua, bình minh đã lên mất rồi.


Ấu Ninh ngủ khá say, hôm sau thức dậy tinh thần sảng khoái, tắm rửa xong đã chạy tung tăng đến tiền đường. Cô bé chạy một mạch đến ôm ngay lấy đùi ca ca, giang hai cánh tay nhỏ bé làm ra tư thế muốn ôm, "Ca ca ơi."


Dung Vân Hạc chưa ôm lại ngay, tiểu cô nương nóng vội nhón chân chủ động kéo tay huynh trưởng xuống ôm mình.


"Ôi trời." Dung Vân Hạc ôm cô bé lên, hắn không biết phải nói sao, "Ấu Ấu lại nặng rồi, ca ca ôm mà không đi nổi."


Tiểu cô nương lặng người một lúc rồi lặng lẽ đi sờ tay của mình, hình như đúng là có thêm một ít thịt, cô bé nói với giọng buồn rầu: "Hôm nay Ấu Ấu ăn ít, ca ca sẽ ôm đi được."


Ha ha, Dung Vân Hạc không thể nhịn cười, hắn che miệng cười hà hà, ôm bé vào tiền thính. Mùi thơm xông vào mũi, đây là mùi bánh hoa quế Ấu Ninh thích nhất.


Hôm nay Dung phu nhân định dỗ con gái vui nên mới chuẩn bị một bàn thức ăn yêu thích của Ấu Ninh. Nàng chẳng ngờ rằng bị vướng chân con trai trước, mặc cho nàng khuyên thế nào tiểu cô nương cũng chỉ ăn mỗi thứ một ít, cảm thấy ăn tạm no rồi thì dỗ thế nào cũng không chịu ăn nữa.


Nàng đang giở khóc dở cười thì ngoài nhà có tiếng nói cao vút, "Thánh chỉ đến."


Mọi người nhìn nhau, đương nhiên là lập tức đứng dậy ra tiếp chỉ.


Công công truyền chỉ vui vẻ ra mặt, đôi mắt cong hình lưỡi liềm, tuyên chỉ nhanh gọn lẹ. Không nhiều nội dung lắm, chỉ đọc qua mấy dòng, nhưng cả nhà Dung thái sư nghe mà cứ thấy sai sai.


Phần đầu phân đất phong hầu cho Dung thái sư thành Ninh An hầu thì cả nhà hiểu được, câu sau lệnh cho Dung nhị công tử làm thư đồng cho Thập tam hoàng tử, vài ngày nữa vào cung nghĩa là gì?


Nhị công tử nào của Dung phủ thế?


Có vẻ công công đã hiểu thắc mắc của mọi người, ông cười tủm tỉm nhìn tiểu cô nương vẫn ngây ngốc trong sảnh, sau đó hỏi: "Dung hầu nghĩ sao?"