Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 107: Kỹ thuật bắn súng của kẻ mù máy móc



Khi đấu trường liên server bước vào vòng thứ hai của trận bán kết, các thiếu niên nhà họ Bạch cuối cùng cũng được giải trừ lệnh cấm túc và cấm mạng. Nhưng thật đáng tiếc, ngoại trừ Bạch Húc Thần và Bạch Tịch Thần ra thì những thiếu niên khác đều bị loại do vắng mặt, việc duy nhất các cậu có thể làm là rưng rưng ánh mắt, ngắm nhìn bóng lưng của hai ông anh họ đầy căm phẫn, bản thân tản ra oán giận nồng đậm. Bạch Húc Thần dưới sự áp bức tập thể của năm linh hồn sau lưng liền xông về phía phòng của chú út Bạch Hi Cảnh với tốc độ nhanh nhất.

Cốc… cốc… cốc…

Trong phòng lặng im như tờ, Bạch Húc Thần chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục gõ cửa, vẫn không có chút phản ứng nào. Cậu biết Tiểu Tịnh Trần có thói quen dậy sớm, mà sau khi Tiểu Tịnh Trần thức dậy thì chú út căn bản sẽ không ngủ được nữa. Vì thế, nếu lúc này gõ cửa mà không hề có ai đáp lại, vậy chỉ có một khả năng: Trong phòng không có người!

Sao có thể như vậy?

Nếu không có Tiểu Tịnh Trần, trận đấu ngày hôm nay của các cậu phải làm thế nào đây? Trận đấu bán kết thứ nhất đã đụng phải kẻ mạnh như Phong Thần Diễn Nghĩa, nếu không nhờ Tiểu Tịnh Trần phát uy thì các cậu sớm đã bị tiêu diệt toàn quân rồi. Trận đấu bán kết thứ hai nếu như không có bé… Các cậu cách cái chết không còn xa nữa rồi!

Bạch Húc Thần chạy thẳng xuống dưới nhà, tìm thấy bà Bạch đang ở trong phòng bếp: “Bà nội, Tịnh Trần đâu ạ?”

Bà Bạch đang chuẩn bị bữa sáng cho bảy thiếu niên, nhưng vẫn từ bi dành thời gian liếc mắt nhìn Bạch Húc Thần: “Tiểu Cảnh đưa Tịnh Trần ra ngoài rồi, không nói đi đâu, nhưng Tiểu Cảnh muốn bà chuyển lời cho cháu.” Bà Bạch đột nhiên dừng công việc trên tay, quay đầu nhìn Bạch Húc Thần, học theo khuôn mặt lạnh như núi băng của Bạch Hi Cảnh, ánh mắt sắc bén u ám, giọng điệu không hề lên xuống thất thường: “Là đàn ông, phải dựa vào chính mình!”

Bạch Húc Thần: “...” Chuyện này có quan hệ gì đến việc là đàn ông hay không chứ?

Tịnh Trần sớm đã bị cha ngốc lừa dẫn đi rồi. Dưới sự cổ vũ vui vẻ vẫy khăn tay tung hoa tiễn đưa của các thiếu niên, Bạch Húc Thần rưng rưng đầy căm phẫn lôi Bạch Tịch Thần cùng đi đến quán internet đã giao hẹn trước đây cùng hội bạn, với tâm trạng dũng cảm hùng hồn như hào phóng chịu chết. Đưa đầu ra là một đao, rụt đầu vào cũng là một đao, sớm chết sớm siêu sinh!

Ở một nơi cách quán internet mà hai ông anh họ đang ngồi mười con đường, Tiểu Tịnh Trần đang nắm tay cha ngốc nhà mình, cố gắng bước cái chân ngắn leo lên bậc thang. Trên bậc thang lát gạch men sứ đá cẩm thạch, những viên gạch được lau chùi sáng đến mức có thể soi được gương, chỉ cần Tiểu Tịnh Trần vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy cái bóng đảo ngược đen đen của chính mình.

Đây là một câu lạc bộ của những người yêu thích quân sự, do mười mấy người lính già xuất ngũ chung vốn mở ra. Hiện giờ Đại Sơn đang cố gắng gây rắc rối cho một số người ở SHIELD, còn một nhóm người khác thì trong lòng sung sướng liền bật đèn xanh cho tờ đơn xin cấp phép của Bạch Hi Cảnh. Ngay ngày hôm qua, Tiểu Tịnh Trần đã có giấy cấp phép sử dụng súng, nhưng đứa nhóc này đến súng còn chưa được nhìn thấy. Để đề phòng phát sinh sự việc súng cướp cò hố người, cha ngốc quyết định dẫn con gái ngoan đi thể nghiệm một vài sản phẩm tốt, rất cần thiết cho thời đại bạo lực ngày nay.

Bạch Hi Cảnh là hội viên kim cương của câu lạc bộ, được hưởng tất cả các đặc quyền. Vừa bước chân vào câu lạc bộ thì ngay lập tức liền có một người đẹp mặc quân phục ra chào đón. Trên vai người đẹp này không có quân hàm, chỉ là quân phục dân dụng phổ thông nhất, nhưng vóc dáng nóng bỏng và bộ ngực tấn công mông phòng thủ của người đẹp được bao bọc trong bộ quân phục dày… Dáng người hấp dẫn trong bộ quân phục dày dặn gì đó, bạn biết mà!

Nhìn thấy Bạch Hi Cảnh, mắt của người đẹp lập tức sáng lên đến 1000W, động tác thì lại rụt rè, còn ánh mắt lại nóng như lửa: “Hoan nghênh quý khách! Ngài Bạch, lâu lắm rồi ngài không đến, lần này vẫn giống như trước chứ? Tôi giúp ngài đi lấy trang bị!”

Bạch Hi Cảnh đẩy nhẹ mắt kính, rất lãnh đạm nói: “Không cần làm phiền, hôm nay tôi chỉ chơi bắn súng.”

Tiểu Tịnh Trần tò mò quan sát sảnh lớn. Toàn bộ sảnh lớn đều được trang trí dựa theo phong cách quân đội với đủ loại màu sắc bắt mắt khác nhau. Tất cả nhân viên làm việc đều mặc các loại quân phục như hải quân, lục quân, không quân. Đương nhiên, Tiểu Tịnh Trần nhìn không hiểu mấy thứ này, chẳng qua bé cảm thấy quần áo của mấy cô chú này rất kì lạ, không phải kiểu dáng hay màu sắc kì quái, mà là khi khoác trên người bọn họ lại lộ ra một khí thế hoàn toàn chẳng hợp chút nào.

Được rồi, không thể không nói, ánh mắt của đứa nhóc này rất sắc xảo, bản năng cảm nhận còn nhạy bén hơn dã thú. Phần lớn nhân viên làm việc ở đây đều là người bình thường, chưa từng trải qua thử thách trong doanh trại nên căn bản không có cách khởi động khí thế của quân trang, cho dù có mặc lên người thì cũng là vẽ hổ không thành lại thành chó mà thôi. Dù sao, đa số những người đến đây đều là vui chơi tiêu khiển giết thời gian, ngoại trừ những quân nhân giải ngũ thực sự đến tưởng niệm quân doanh ra thì phần lớn đều là mấy kẻ lắm tiền ngu ngốc đến tìm sự kích thích, đương nhiên lại càng thích những người đẹp thướt tha hấp dẫn trong bộ quân phục hơn. Mặc quần áo đồng phục gì đó là động lòng người nhất đấy!

Bạch Hi Cảnh quen cửa quen nẻo dẫn Tiểu Tịnh Trần tới khu bắn súng. Mỗi một phòng bắn súng đều có kính chống đạn cách âm, tiếng súng được thu bé lại ở mức độ lớn nhất, ở ngoài căn phòng có thể nhìn thấy rất rõ tình hình bắn súng bên trong, nhưng tiếng súng thì nghe âm trầm và chẳng hề chói tai chút nào.

Người đẹp mặc đồng phục đã chuẩn bị xong tất cả trang bị và vũ khí môn bắn súng cần để trên giá để súng, sau đó đứng một bên, giữ nguyên tư thế đứng xinh đẹp hoàn mỹ nhất.

Bạch Hi Cảnh cầm bịt tai lên đeo vào tai Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần rất thấp, bàn tay nhỏ bám vào giá để súng, đôi mắt to tròn xoe khó khăn lắm mới ló ra khỏi giá để nhìn thấy tấm bia ở phía xa xa, chiếc mũi nhỏ đụng vào trên giá, bé tò mò quan sát tất cả những thứ kì lạ này.

Bạch Hi Cảnh kiểm tra súng ngắn và băng đạn, lắp hai thứ vào với nhau, sau đó kéo chốt an toàn ra, cầm tay Tiểu Tịnh Trần giữ chặt vào báng súng. Bạch Hi Cảnh ngồi xổm ở sau lưng bé, ngón tay chỉ bé đưa mắt nhìn vào đầu súng ngắn: “Con chú ý nhé, chỗ này phải thẳng hàng với hồng tâm, sau khi ngắm chuẩn thì nổ súng.”

Ngón tay của Bạch Hi Cảnh ép vào ngón trỏ của Tiểu Tịnh Trần rồi bóp cò. “Pằng” một tiếng, Tiểu Tịnh Trần bị dọa giật mình, mặc dù trên tai có đeo bịt tai nhưng sức giật đột nhiên bùng nổ vẫn khiến bé hết hồn. Miệng nhỏ mếu máo, vành mắt rưng rưng, ánh mắt tội nghiệp nhìn Bạch Hi Cảnh, nước mắt long lanh trong suốt như trân châu lấp lánh trên hàng lông mi dài của bé. Tiểu Tịnh Trần nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn cha ngốc, nhìn đến nỗi khiến trong lòng anh quặn thắt.

Bạch Hi Cảnh nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt tròn xoe của bé: “Đừng sợ, có ba ở bên con. Sau khi học bắn súng xong, con có thể tự bảo vệ mình, nếu như người xấu ở phía xa, dù con không có cách nào đến gần hắn thì cũng vẫn có thể đánh bại hắn.”

Khuyết điểm số một của Tiểu Tịnh Trần là người nhỏ chân ngắn, mặc dù không ai bằng được tốc độ của bé nhưng nhanh thế nào cũng có thể nhanh hơn ô tô, xe lửa sao?

Trong thành phố S này, Bạch Hi Cảnh có đủ lòng tin sẽ bảo vệ bé an toàn không sơ sót, nhưng sẽ luôn có những nơi mà anh không nhìn thấy được, ví dụ như sự cố ngoài ý muốn trong hẻm tối ngày hôm ấy. Nếu như lúc đó Tiểu Tịnh Trần bị thương, dù sau đấy có đem những kẻ đó ra băm vằm thành nghìn mảnh thì cũng không đủ trút hết lửa giận và cơn oán hận trong lòng anh.

Bạch Hi Cảnh thà để Tiểu Tịnh Trần bắn chết người khác, sau đó giúp bé giải quyết hậu quả chứ không muốn bé chịu một chút tổn thương nào.

Súng, hiển nhiên là đồ vật nguy hiểm kiêng kị phổ biến nhất trong lòng quần chúng của xã hội hiện đại!!!

Tiểu Tịnh Trần không hiểu được sự lo lắng của Bạch Hi Cảnh, nhưng sau một hồi nghiêm túc suy nghĩ, bé cảm thấy bản thân đã hiểu đại khái được tấm lòng của ba. Thế là Tiểu Tịnh Trần quay đầu, sau đó lại phát hiện ra một linh kiện nhỏ tí trên mặt đất trơn bóng sạch sẽ.

Tiểu Tịnh Trần nhặt vỏ đạn từ trên mặt đất lên, cánh tay bỗng nhiên vẽ một vòng tròn lớn, cổ tay chợt rung lên, vỏ đạn rời khỏi ngón tay bay “vèo” một tiếng về phía xa, tốc độ nhanh đến mức còn có thể nghe thấy tiếng xé toạc luồng không khí xung quanh.

“Pặp” một tiếng, vỏ đạn nằm ở chính giữa hồng tâm. Vòng số mười màu đỏ ở giữa tấm bia bị xuyên thủng hoàn toàn.

Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to ướt nước như muốn tranh công ngước nhìn Bạch Hi Cảnh: “Ba ơi, là như vậy sao?”

Bạch Hi Cảnh: “...” Cha ngốc đột nhiên nhận ra là mình đã phạm một sai lầm mang tính thường thức. Tuy súng ngắn lợi hại thật nhưng rồi cũng sẽ có lúc bắn hết đạn, nhưng nếu dùng ám khí... Chỉ cần một viên đá, một cái lá cây, hay thậm chí là một hạt cát, một nắm bùn cũng có thể trở thành ám khí. Nếu nói như vậy thì súng ngắn đối với Tiểu Tịnh Trần dường như là dư thừa... Bạch Hi Cảnh lặng lẽ cúi đầu, im lặng không nói gì, tâm trạng hình như rất sa sút, đang than khóc vì sự “vô năng” của bản thân sao?

Tiểu Tịnh Trần chớp mắt lo lắng, bàn tay bé nhỏ chậm rãi sờ lên khuôn mặt đẹp trai của cha ngốc, an ủi anh bằng giọng trẻ con non nớt: “Ba ơi, ba đừng giận, con sẽ chăm chỉ học cách sử dụng nó mà.”

Bạch Hi Cảnh bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, lộ ra một khuôn mặt tươi cười xảo quyệt của hồ ly: “Rất tốt, ba sẽ dạy con thật nghiêm túc.”

Tiểu Tịnh Trần: “...” Dường như có chỗ nào không thích đúng thì phải?

Bạch Hi Cảnh rất không có đạo đức mà hố con gái ngốc nhà mình, khiến bé không thể không toàn tâm toàn ý vùi đầu vào khóa học sử dụng súng. Bạch Hi Cảnh cảm thấy với thiên phú gây sự như cơm bữa của con mình, nói không chừng thật sự sẽ có ngày bé dùng đến súng ngắn!

Tiểu Tịnh Trần có thiên phú bẩm sinh đối với chuyện học võ, nhưng ở phương diện súng... Bạch Hi Cảnh lặng lẽ che mặt, sau mù đường và mù công nghệ, Tiểu Tịnh Trần lại biểu hiện ra thiên phú mù máy móc vô cùng hoàn chỉnh. Bắn hết hai băng đạn, ngoài mấy viên đạn mà Bạch Hi Cảnh nắm tay bé bắn ra thì mấy viên đạn khác không có viên nào trúng bia.

Tiểu Tịnh Trần nhìn biểu cảm vô cùng thê thảm của Bạch Hi Cảnh, lặng lẽ buông súng xuống, nhặt vỏ đạn trên mặt đất lên, đôi mắt to len lén liếc nhìn Bạch Hi Cảnh, cánh tay vẽ một vòng, cổ tay chợt rung lên. “Pặp”, vỏ đạn trúng ngay giữa hồng tâm. Lại nhặt một cái vỏ đạn từ dưới đất lên, “Pặp” một phát nữa, tiếp tục trúng hồng tâm. Tiểu Tịnh Trần kiên trì nỗ lực, càng chơi càng vui, dần dần quên mất mình đang lén lút làm ba vui vẻ. Đến khi tất cả băng đạn đã ném xong, bé mới nhớ tới dự tính ban đầu của mình, ngón tay nhỏ luống cuống đan vào nhau. Bé ngẩng đầu, đôi mắt to đen láy vô tội nhìn Bạch Hi Cảnh.

Khóe miệng của Bạch Hi Cảnh hơi giật giật, con gái cưng gì chứ, thật là quá hố cha rồi!

Nhìn dáng vẻ ngây ngô của Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh quả thực không đành lòng trách móc, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, xoa đầu Tiểu Tịnh Trần, đem băng đạn trống không giao cho người đẹp. Nụ cười trên mặt người đẹp cứng ngắc như tượng đá. Cô ta vẫn luôn không ngừng thể hiện vẻ đẹp gợi cảm của bản thân, làm gì có người đàn ông bình thường nào có thể không động lòng một chút kia chứ? Thế nhưng Bạch Hi Cảnh đến cả một cái liếc mắt thoáng qua cũng keo kiệt không cho cô. Thật quá hố chị gái rồi!

Người đẹp quân phục cầm hai băng đạn trống không, lắc mông đi ra khỏi phòng. Sau khi rời khỏi tầm nhìn của Bạch Hi Cảnh, cô ta dứt khoát rẽ lên tầng. Mặc dù toàn tâm toàn ý muốn quyến rũ Bạch Hi Cảnh, người đẹp vẫn không quên công việc của bản thân, càng không quên ông chủ trả tiền cho mình là ai!

Mặc cho kết quả Tiểu Tịnh Trần nghịch súng hố cha, hố chị gái, hố tổ tông đến cỡ nào, nhưng bản lĩnh dùng vỏ đạn “bắn súng” lại rất chân thực. Bé trai (??) đáng yêu này rõ ràng rất kì lạ. Ông chủ đã nói từ trước rằng nhiệm vụ đầu tiên của những người phục vụ ở đây là khai quật tất cả các loại tài như nhân tài, thiên tài, quỷ tài... Nhiệm vụ thứ hai là phục vụ tốt mỗi một vị khách, không thể lẫn lộn đầu đuôi…