Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 108: Dấu hiệu thức tỉnh bạo lực bẩm sinh



Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần mắt to trừng mắt nhỏ đợi người đẹp mặc đồng phục đổi băng đạn mới trở về. Kết quả là đợi mãi, thời gian đợi người đẹp trở về còn lâu hơn nhiều so với tưởng tượng. Có điều Bạch Hi Cảnh cũng không quá quan tâm. Anh là khách quen của câu lạc bộ, tất cả nhân viên của câu lạc bộ bao gồm cả tình hình mười tám đời của nhà ông chủ đều bị anh điều tra triệt để, anh vô cùng rõ phía sau câu lạc bộ này là cái gì.

Mười mấy quân nhân xuất ngũ, cho dù có đem tất cả vốn liếng tích góp lại cũng không thể mở được câu lạc bộ lớn như thế này. Hơn nữa, những thiết bị súng thật đạn thật kia, nếu nói sau lưng không có người ủng hộ thì đến một đứa trẻ ba tuổi cũng không tin.

Bạch Hi Cảnh đưa Tiểu Tịnh Trần đến nơi này, đương nhiên anh cũng đã nghĩ tới tất cả khả năng có thể xảy ra, cho nên tâm tình của anh lúc này rất bình thản.

Quả nhiên, khi người đẹp mặc đồng phục cầm băng đạn mới trở về, đi theo phía sau là hai người đàn ông. Tướng mạo của hai người đàn ông này nhìn không quá đẹp trai, nhiều lắm thì chỉ được coi là ngũ quan cân đối, nhưng toàn thân bọn họ tỏa ra một loại khí thế trực tiếp đem tuyệt đại đa số trai đẹp đá văng ra xa mấy con phố. Đặc biệt là người đàn ông trẻ hơn kia, ánh mắt sắc bén như chim ưng, chỉ cần bị anh ta liếc nhìn một cái thôi là liền có cảm giác sởn tóc gáy.

Bước chân của hai người đàn ông khá đồng đều, sống lưng thẳng tắp nhìn không chớp mắt, vừa nhìn liền biết có xuất thân từ quân đội.

Cánh cửa thủy tinh được đẩy ra, người đẹp cẩn thận nghiêm túc đem băng đạn mới đặt lên giá để súng, sau đó liền tự giác đi ra khỏi phòng, canh giữ ở bên ngoài

Bạch Hi Cảnh là khách quen của câu lạc bộ, hơn nữa cộng thêm địa vị cao siêu việt của anh ở thành phố S, trong câu lạc bộ này, dường như mỗi một nhân viên, thậm chí bao gồm cả ông chủ đều biết đến anh. Hai người đàn ông kia đương nhiên cũng không ngoại lệ, bọn họ vô cùng hiểu rằng ở thành phố S này, bất luận có lý do chính đáng như thế nào thì cũng tuyệt đối không thể dùng sức mạnh với Bạch Hi Cảnh. Cho nên hai người đàn ông này đều cố gắng thu lại khí thế của mình, bày tỏ thiện ý hướng về phía anh.

Người đàn ông nhìn tuổi tác có vẻ lớn hơn nở nụ cười ôn hòa với phía Bạch Hi Cảnh, nói: “Xin chào ngài Bạch, tôi là Lư Minh Hạo, đây là chiến hữu của tôi, Lý Tụng.”

Bạch Hi Cảnh đẩy mắt kính khẽ gật đầu, ngón tay vô ý thức xoa những sợi tóc ngắn củn của Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần tò mò ngẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn nhìn hai ông chú xa lạ kia, còn Bạch Hi Cảnh vẫn rất ung dung thản nhiên: “Có chuyện gì?”

Lư Minh Hạo: “...” Vậy mà không hề có ý muốn hàn huyên tâm sự. Thế này thì muốn anh ta phải làm sao để tiếp tục nói chuyện đây?

So với Lư Hạo Minh, Lý Tụng tỏ ra khá bình tĩnh. Dựa theo báo cáo của người đẹp mặc đồng phục, lực chú ý của anh ta chủ yếu đặt trên người Tiểu Tịnh Trần. Kết quả là sự đánh giá bình tĩnh hư hư thực thực của đồng chí Lý Tụng đã trực tiếp dẫn tới thảm án bi kịch không thể cứu vãn nổi.

Lý Tụng và Lư Minh Hạo đều có xuất thân là binh chủng đặc công, là chiến sĩ đã trải qua thử thách chiến tranh. Nhưng so với Lư Minh Hạo đã xuất ngũ từ sớm, thì thời gian xuất ngũ của Lý Tụng lại không dài, anh ta còn chưa quen được với cuộc sống của người bình thường, vẫn còn giữ rất nhiều thói quen trong thời gian làm lính đặc công. Ví dụ như khi đối diện với một người lạ, ánh mắt theo bản năng sẽ nhìn vào ấn đường, cổ họng, tim... những vị trí trí mạng của đối phương.

Không phải anh ta thật sự muốn công kích đối phương, chỉ là một loại thói quen nghề nghiệp mà thôi.

Nhưng Tiểu Tịnh Trần mặc kệ đối phương có phải có thói quen nghề nghiệp hay không, ánh mắt của Lý Tụng quá sắc bén, khí thế có tính tranh đấu quá mạnh mẽ, ánh mắt của anh ta từ đầu đến cuối đều đặt lên ấn đường, yết hầu, tim... và những nơi trí mạng của Tiểu Tịnh Trần, theo bản năng, bé con lập tức cảm giác được nguy hiểm và uy hiếp. Suy nghĩ của trẻ con không hề quá phức tạp, huống chi đường về não của bản thân Tiểu Tịnh Trần còn đơn giản hơn so với những đứa trẻ bình thường khác. Bé căn bản không quan tâm vì sao đối phương phải tập trung vào những điểm trí mạng trên người mình, bé chỉ cảm thấy, một khi cảm giác được nguy hiểm thì nhất định phải phản công, đây là kiến thức thông thường!

Thế là, trong khi Lư Hạo Minh đang suy nghĩ làm thế nào để tán gẫu với Bạch Hi Cảnh, trong lúc Bạch Hi Cảnh đợi Lư Minh Hạo rơi vào hố của mình, ngay khi Lý Tụng còn đang nghiêm túc suy nghĩ xem tên nhóc nhà họ Bạch có phải là quá nhỏ hay không thì Tiểu Tịnh Trần đột nhiên động đậy.

Bạch Hi Cảnh chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua bên cạnh mình, Tiểu Tịnh Trần đã trực tiếp xông về phía Lý Tụng. Lý Tụng căn bản không kịp phản ứng, chỉ bày ra tư thế phòng ngự theo bản năng. Tiểu Tịnh Trần quét đôi chân củ cải đá thẳng vào cánh tay của Lý Tụng. Sức lực vô cùng lớn khiến cho cơ thể của anh ta không ổn định mà lùi về phía sau vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững trở lại. Lý Tụng kinh ngạc nhìn Tiểu Tịnh Trần, rất khó tin một đứa trẻ nhỏ như vậy mà lại có lực bộc phát lớn kinh người như thế.

Tiểu Tịnh Trần nhếch cái miệng nhỏ, không chút do dự nhảy lên, lại một lần nữa quét mạnh chân đá về phía Lý Tụng. Lưng của Lý Tụng chống vào bức tường thủy tinh, tránh cũng không tránh được, lại không thể động thủ với một đứa trẻ. Thế là anh ta nắm chặt nắm tay một lần nữa, hai tay đan chéo vào nhau bảo vệ bên đầu.

Khi chân của Tiểu Tịnh Trần đá trúng hai cánh tay của Lý Tụng, lực bộc phát ra còn mạnh hơn lần đầu khiến cả người Lý Tụng đập mạnh vào bức tường thủy tinh. Tiểu Tịnh Trần ép sát đối phương, chân phải nâng cao lên, cùng với chân trái chống đỡ cả cơ thể chém thành một đường thẳng, gót chân hung hăng hôn lên cằm của Lý Tụng, thiếu chút nữa đã đá vỡ một hàm răng trắng của người ta.

Lý Tụng không thể không phản kích lại, anh ta dùng một tay nắm chắc cái chân nhỏ đá trúng mình, vốn chỉ muốn ngăn cản Tiểu Tịnh Trần tiếp tục dùng bạo lực lại. Đáng tiếc rằng anh ta đã sai khi đánh giá trình độ linh hoạt của Tiểu Tịnh Trần. Bàn tay to khỏe còn chưa đụng tới cái chân nhỏ của bé thì Tiểu Tịnh Trần đã đột ngột gập cong eo, một tay chống xuống mặt đất, còn một chiếc chân khác bay lên đá mạnh vào cổ tay của Lý Tụng. Sức mạnh tấn công bất ngờ ở xương cổ tay khiến Lý Tụng đau đến mức sắc mặt cũng phải thay đổi.

Là một lính đặc công nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải một đối thủ khó đỡ như thế này. Mỗi lần tấn công của bé dường như là đều rót vào sức lực to lớn như ngàn cân vậy, căn bản không phải là sức lực mà cơ thể của một con người có thể chịu đựng được. Cộng với việc đối phương chỉ là một đứa trẻ, vậy nên một người trưởng thành như Lý Tụng thực sự không có mặt mũi ra tay đánh thật được. Thế là điều này cũng đã định trước kết cục bi thảm của chính anh ta.

Tiểu Tịnh Trần đột nhiên nhảy lên, liên tiếp đá vào ngực của Lý Tụng, kẹp chặt đối phương vào bức tường thủy tinh. Sau khi tiếp đất, bé căn bản không cho người ta có thời gian phản ứng lại, tấc tấc ép sát... Hai cái chân củ cải một trước một sau đứng thẳng. Nửa thân trên của Tịnh Trần hơi cong lại, đốt ngón trỏ trên nắm đấm tay phải lồi lên thành hình mắt phượng, eo nhỏ vừa vặn vừa rung động, nắm tay nhỏ liền đấm mạnh về phía cánh tay phải của Lý Tụng đang giơ lên đỡ đòn.

Đồng tử của Bạch Hi Cảnh chợt co rụt lại, hét lớn: “Mau tránh ra!”

Tinh Mang à Tinh Mang, nếu như bị đánh trúng thì toàn bộ cánh tay của Lý Tụng đều sẽ tàn phế mất.

Tuy rằng Lý Tụng nhìn không hiểu chiêu thức của Tịnh Trần, nhưng có thể khiến cho mặt Bạch Hi Cảnh biến sắc thì khẳng định không đơn giản. Anh ta đạp mạnh một chân lên bức tường thủy tinh, cả cơ thể nhảy lên thật cao, xoay người bay qua cái đầu thấp bé của em gái Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần một quyền đánh hụt, các đốt ngón trỏ đụng mạnh lên bức tường thủy tinh, Tinh Mang lập tức được phát động, tất cả lực lượng đều hội tụ tại một điểm, sau đó thì đột nhiên bùng phát.

Răng rắc... răng rắc...

Lớp thủy tinh chống đạn cách âm dày dặn lấy điểm tiếp xúc của các đốt ngón trỏ của Tiểu Tịnh Trần làm trung tâm, vết nứt lan rộng ra thành hình mạng nhện. Cuối cùng, răng rắc một tiếng, cả mặt tường bằng thủy tinh sụp đổ, vỡ vụn thành những mảnh thủy tinh nhỏ cỡ như hạt đậu tương vương đầy trên mặt đất.

“Rầm!”

Lý Tụng kinh hãi nhìn những mảnh thủy tinh rơi đầy trên mặt đất kia, sau lưng thấm ướt một tầng mồ hôi lạnh. Quyền này nếu đánh vào tay của anh ta thì chắc chắn việc tàn phế một cánh tay là còn nhẹ. Anh ta không tự chủ được mà nhìn về phía Bạch Hi Cảnh, trong ánh mắt ngập tràn sự cảm kích.

Sắc mặt của Bạch Hi Cảnh lúc này cũng vô cùng khó coi. Tiểu Tịnh Trần rất nhạy cảm, với tính cách của con bé mà nói thì khi cảm giác thấy nguy hiểm mà động thủ là rất bình thường. Nhưng tại sao con bé lại sử dụng loại chiêu thức tàn ác như Tinh Mang thế này? Loại chiêu thức giết người này không nên trở thành chiêu thức thường dùng của đệ tử Phật môn mới đúng?

Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không ý thức được điều mình đã làm. Bé không nhìn những mảnh thủy tinh vỡ vụn dưới mặt đất mà quay đầu muốn tiếp tục công kích Lý Tụng. Cuối cùng, Bạch Hi Cảnh không nhịn được mở miệng khẽ quát. “Tịnh Trần, dừng tay!”

Đây là lần đầu tiên Bạch Hi Cảnh dùng ngữ khí nặng như vậy để nói chuyện với Tiểu Tịnh Trần. Đương nhiên, nếu xét trên thực tế thì ngữ khí nặng cũng chỉ là tương đối mà thôi, nếu như đổi lại là đám thiếu niên của nhà họ Bạch, bọn chúng nhất định sẽ nước mắt lưng tròng vui mừng vì sự dịu dàng của chú út ấy chứ.

Cảm giác được sự tức giận của cha ngốc, Tiểu Tịnh Trần ngây người tại chỗ. Nhưng bé không nhìn Bạch Hi Cảnh mà nghiêm túc nhìn Lý Tụng chằm chằm, trong đôi mắt to trắng đen rõ ràng không có bất kì vẻ lo lắng hay cảm xúc tiêu cực nào, lại khiến cho Lý Tụng cảm giác được khí thế lạnh lùng đến sởn cả gai ốc.

Bạch Hi Cảnh hơi nhíu mày, mạnh mẽ áp chế sự kỳ lạ trong lòng, trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần nói. “Sao con lại đột nhiên ra tay đánh người?”

Lúc này Tiểu Tịnh Trần mới thu hồi lại ánh mắt nhìn Lý Tụng. Lý Tụng âm thầm thở phào một hơi. Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn Bạch Hi Cảnh, miệng nhỏ méo mó oan ức, nước mắt chậm rãi tụ lại trong hốc mắt, nhưng chỉ chăm chú nhìn Bạch Hi Cảnh mà không nói một tiếng nào.

Bạch Hi Cảnh nhẫn nại, tiếng nói ôn nhu, dịu dàng hơn rất nhiều. “Nói cho ba nghe, tại sao con lại ra tay đánh chú này?”

Cảm giác thái độ của Bạch Hi Cảnh tựa hồ đã mềm mỏng hơn, Tiểu Tịnh Trần mới yếu ớt tố cáo. “Chú ấy muốn giết con!”

Lý Tụng hơi sửng sốt, mặt không đổi sắc xoa cánh tay, lãnh đạm nói. “Chú không hề có ý muốn giết cháu.”

“Chú lừa người.” Tiểu Tịnh Trần phồng quai hàm, vẻ mặt tố cáo. “Sư phụ nói, nói dối không phải là đứa trẻ tốt. Rõ ràng là chú muốn giết cháu.”

“Chú thật sự không muốn giết cháu.” Lý Tụng bất lực giải thích.

Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không để những lời phân trần của anh ta vào trong lỗ tai, chỉ một mực nói theo ý mình: “Chú ấy muốn giết con, chẳng lẽ con không được phép đánh chú ấy sao?”

Trong lòng Bạch Hi Cảnh nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải bản tính hung bạo của nhóc con thức tỉnh là được rồi. Anh từ đầu đến cuối đều ghi nhớ lời dặn dò của sư phụ trụ trì, người có năng khiếu võ học trời cho ít nhiều đều sẽ có chút bạo lực. Chỉ có điều, từ nhỏ Tiểu Tịnh Trần đã lớn lên ở trong chùa, hệ số bạo lực này bị che giấu hoặc suy yếu đi bởi không gian của Phật. Sư phụ trụ trì luôn lo lắng Tiểu Tịnh Trần sau khi bị tiêm nhiễm bởi hồng trần thế tục sẽ biến thành một người dễ dàng tức giận, dễ dàng giết người.

Có điều, bây giờ Bạch Hi Cảnh cũng đã hiểu ra, Tiểu Tịnh Trần dùng Tinh Mang công kích cánh tay của Lý Tụng, nếu như bé thật sự có thiên tính hung bạo thì chắc chắn sẽ đánh vào xương ngực của anh ta. So sánh giữa việc phế bỏ một cánh tay với phế bỏ tất cả xương cốt toàn thân thì cái gì hung tàn hơn, dùng xương bánh chè nghĩ cũng có thể hiểu được.

Quả nhiên là quan tâm quá sẽ loạn, quan tâm đến mức loạn mất rồi, haiz ~

Bạch Hi Cảnh tiến đến ôm lấy Tiểu Tịnh Trần, xoa cái đầu của bé đầy yêu thương, sau đó nhìn Lý Tụng, ý tứ sâu xa nói: “Thật có lỗi, con gái của tôi tương đối mẫn cảm, ánh mắt của anh khiến con bé cảm thấy nguy hiểm cho nên con bé mới động thủ. Xin anh sau này không nên tiếp tục dùng ánh mắt này nhìn con bé nữa.”

Tóm lại một câu, bị đánh là do nhà anh đáng đời!