Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 109: Nỗi khổ tâm của cha ngốc



Mỗi một quốc gia vì sự hòa bình và ổn định lâu dài của xã hội mà luôn luôn có một vài tổ chức đặc biệt ở những nơi bí mật, ví dụ như SHIELD, Tổ đặc công, hay như Bộ mật vụ. Những tổ chức này không thể để lộ trước mặt người khác cho nên sẽ không thể tuyển dụng bằng các phương thức công khai thông thường được. Vì đảm bảo tính bí mật và quan trọng của nơi ở, hầu hết những nhân tài đặc biệt này đều được nuôi dưỡng từ nhỏ. Đối với bọn họ mà nói thì lòng trung thành còn cao hơn tất cả.

Đương nhiên, bây giờ không giống với thời cổ đại, nhân tài của tổ chức đặc biệt quốc gia cũng không phải đều từ trẻ mồ côi. Trong khi đảm nhiệm những công việc đặc biệt mang tính bí mật, bọn họ vẫn có thể duy trì cuộc sống của một người bình thường. Những nhân tài được mời chào đặc biệt hầu hết đều có sở trường ở một phương diện nào đó. Họ vừa được huấn luyện đặc biệt, vừa tiếp tục duy trì cuộc sống của người bình thường, cho dù là ba mẹ ruột thì cũng chưa chắc đã biết công việc thực sự mà con cái nhà mình đang làm là gì.

Ngoài những đứa trẻ mồ côi được quốc gia nhận nuôi ra, đặc khu nhà nước từ trước đến nay không thu nhận những đứa trẻ dưới mười tuổi. Chỉ số IQ của những đứa trẻ có tài năng đặc biệt đều rất cao, mười tuổi đã có khả năng tự đảm nhiệm hoàn thành công việc được phân công một cách độc lập. Họ có thể cân bằng cuộc sống giữa “công việc” và học tập một cách rất tốt. Vì vậy, đối với Tiểu Tịnh Trần - một đứa trẻ kỳ lạ mới sáu tuổi này, cấp trên tỏ vẻ rất khó xử.

Bạch Hi Cảnh ngay đến cả SHIELD cũng dám gây sức ép thì đương nhiên sẽ không nể nang gì một câu lạc bộ bồi dưỡng nhân tài cỏn con này. Tiểu Tịnh Trần đã bò qua cánh cổng trang viên nhà họ Lạc, lại còn xử lý đám vệ sĩ giải ngũ của nhà đó rất thảm. Cha ngốc biết, với tài năng võ học của Tiểu Tịnh Trần thì sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày lọt vào tầm mắt của các cơ quan chính phủ này. Tiểu Tịnh Trần ngày càng lớn thì bé sẽ càng có khả năng tự lập. Mặc dù Bạch Hi Cảnh yêu thương bé nhưng cũng không thể mãi cột bé bên cạnh mình. Thay vì đợi đến khi Tiểu Tịnh Trần trưởng thành rồi rời khỏi khu vực mà Bạch Hi Cảnh anh có thể khống chế trong lòng bàn tay, gặp phải những điều phiền nhiễu thì chi bằng hiện giờ dẫn dụ người ta chủ động đến trước mặt mình trước, ít nhất thì Tiểu Tịnh Trần vẫn sẽ an toàn dưới mí mắt của anh.

Hơn nữa, tin tưởng sau khi biết được khả năng hố người của Tiểu Tịnh Trần, đặc khu quốc gia cho dù muốn thu hút kỳ tài võ học như thế này chắc cũng phải cân nhắc suy nghĩ!!

Trên thực tế, sau khi một quyền của Tiểu Tịnh Trần làm vỡ nát cả mặt kính chống đạn thì thái độ của Lư Minh Hạo nghiêm túc hơn rất nhiều. Trong mắt anh ta, Tiểu Tịnh Trần đã không còn chỉ là một nhân tài có giá trị bồi dưỡng, mà là một quỷ tài có thiên phú dị bẩm. Ở thời đại bây giờ, thiên tài thì nhiều mà quỷ tài lại hiếm.

Hơn nữa, tuổi của Tiểu Tịnh Trần còn quá nhỏ, quan điểm về thiện ác đúng sai vẫn chưa rõ ràng, rất khó nói một khi làm bé buồn bực thì thứ bị đánh nát là tấm kính của kẻ địch hay là xương của chính mình. Đương nhiên, nếu là những đứa trẻ khác thì tự nhiên sẽ có các kiểu luyện tập cải tạo hoặc tẩy não, nhưng vấn đề là ba của bé hố người này lại chính là Bạch Hi Cảnh. Chỉ e là còn chưa kịp cải tạo được đứa trẻ thì bọn họ đã bị Boss Bạch tẩy não trước rồi, như thế thì sẽ mất nhiều hơn được.

Vì thế mà Lư Minh Hạo liền thay đổi kế hoạch ngay lập tức. Anh ta cần phải tiến hành theo trình tự dần dần, không thể nóng vội hấp tấp được. Dù sao thì bây giờ Bạch Tịnh Trần vẫn còn rất nhỏ, kém độ tuổi nhỏ nhất là mười tuổi tận bốn năm. Ở thành phố S này, cái mà anh ta có chính là thời gian, chỉ cần dần dần tiếp cận tiểu quỷ này, cuối cùng có thể tiếp xúc đến khi con bé gật đầu mới thôi.

Cho nên khi Bạch Hi Cảnh rời khỏi, trong túi đã có thêm một thẻ bắn súng miễn phí. Chỉ cần nguyện ý thì Tiểu Tịnh Trần có thể tùy ý đến câu lạc bộ chơi, hơn nữa cha ngốc - huấn luyện viên chuyên môn trong quá trình dạy dỗ và bảo vệ còn thề rằng, nhất định phải huấn luyện con gái thành tay súng thần. Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn quấy nhiễu SHIELD đến long trời lở đất ~!

Bạch Hi Cảnh lái xe về nhà, Tiểu Tịnh Trần ngồi bên cạnh với vẻ mặt đầy ngây thơ. Tâm tình của cha ngốc cực kỳ sung sướng, nhân tiện cầm máy gọi cho Đại Sơn. Điện thoại vừa đổ chuông, tiếng nói phấn khích của Đại Sơn đã truyền đến: “Lão Đại, tình hình thế nào rồi? Giải quyết xong rồi có phải không?”

“Cậu nói xem!” Tiếng nói tỏ vẻ khoan khoái dễ chịu vang lên đầy êm ái.

Sau khi Tô Phóng bị bắt, cao tầng của SHIELD liền chú ý đến đóa hoa độc đáo Tiểu Tịnh Trần này. Bọn họ nhiều lần muốn tiếp xúc với bé nhưng lại bị người của Bạch Hi Cảnh cản lại. Cho dù họ cố ý thả Tô Phóng đi thì cũng không thể tranh chấp kéo Bạch Hi Cảnh lên cùng một thuyền với họ được chứ càng không nói tới Tiểu Tịnh Trần.

Sau vụ rắc rối mang tên Diêu Tương Phi kia, cả SHIELD đều trở nên hỗn loạn. Người thông minh đều biết đây là sự cảnh cáo và phản kích của Bạch Hi Cảnh. Vì vậy mà cấp cao SHIELD đều biết bọn họ không thể độc chiếm một quỷ tài như Tiểu Tịnh Trần được, vì thế, tư liệu về Tiểu Tịnh Trần được để chung ở đặc khu quốc gia.

Chính quyền đặc khu quốc gia liên hệ với ông Lạc trước tiên, sau khi thông tin đã được chứng thực, đám người Lư Minh Hạo ở thành phố S liền hận được mệnh lệnh phải có kế hoạch để tiếp cận được Tiểu Tịnh Trần. Nào ngờ Bạch Hi Cảnh đã đi trước một bước, đưa con gái đến câu lạc bộ, hơn nữa còn thể hiện tài năng đặc biệt của nhóc con trước mặt bọn họ, khiến bọn họ không động tâm cũng khó.

Cùng với sự phát triển của khoa học kĩ thuật và sự tiến bộ của loài người, những phần tử phạm tội cần đến đặc khu quốc gia ám sát giải quyết càng ngày càng hố người, càng ngày càng tài giỏi. Mà võ cổ truyền trong một vài thời điểm đặc biệt lại có thể phát huy hiệu quả không thể tưởng tượng được. Rõ ràng Tiểu Tịnh Trần là một kỳ tài võ học, nếu như được đào tạo tốt thì chắc chắn có thể ném đa số các tội phạm đặc thù ra xa cả mấy con đường.

Đáng tiếc, ba của đứa trẻ này lại quá mạnh mẽ, làm bọn họ hoàn toàn không thể nào xuống tay được.

“Lần này thật đúng là phải cảm ơn ông Lạc thật tốt, nếu không phải nhờ ông ấy nói với chúng ta trước thì e rằng chúng ta sẽ rất bị động.” Đại Sơn không nhịn được cười nham hiểm. Bạch Hi Cảnh nghiêm túc lái xe, còn phải chú ý đến tình hình của Tiểu Tịnh Trần ở bên cạnh từng thời khắc một: “Tịnh Trần chẳng những giúp ông ta đào tạo cháu trai, còn giúp đám vệ sĩ giải ngũ luyện tập xương cốt, nhân tiện còn chăm sóc cho con hổ trắng kia nữa, nếu như ông ta còn không biết cảm ơn thì nhà họ Lạc cũng không thể có ngày hôm nay.”

Đại Sơn gật đầu tán thành: “Nói cũng đúng, rốt cuộc là đặc khu quốc gia đó muốn gì chứ?”

Bạch Hi Cảnh suy nghĩ một chút, nói: “Bọn họ không dám làm mạnh, kết quả tốt nhất chính là để bọn họ đặc biệt đến mời Tịnh Trần.”

Đại Sơn sửng sốt trợn tròn mắt, “Lão Đại, em tưởng rằng anh sẽ không để cô chủ nhà chúng ta dính líu đến bọn họ.”

“Tại sao không? Tịnh Trần không giống chúng ta, tôi chỉ hi vọng con bé có thể vui vẻ, những việc phiền toái đương nhiên tôi sẽ giúp con bé giải quyết. Ra khỏi thành phố S, sức ảnh hưởng của tôi sẽ ít đi rất nhiều, chí ít trong tình huống không tổn thương đến gân cốt, tôi không thể xâm phạm quá mức tới lãnh địa của các gia tộc khác. Nhưng đặc khu quốc gia lại không giống vậy, cả đất nước Hoa Hạ đều thuộc phạm vi khống chế của bọn họ. chỉ cần ghi tên Tiểu Tịnh Trần lên đó là có thể hưởng mọi đặc quyền, vậy thì tại sao lại không làm?”

“Nhưng mà, nhận được các quyền lợi thì đồng thời phải thực hiện nghĩa vụ. Lão Đại à, anh thực sự yên tâm khi để cô chủ làm những việc nguy hiểm như vậy sao?”

Bạch Hi Cảnh không nhịn được mỉm cười: “Ở thành phố S, cậu cảm thấy tôi có thể cho phép những sự việc khiến Tịnh Trần rơi vào nguy hiểm tồn tại sao? Tịnh Trần ở bên cạnh tôi ít nhất là đến khi tốt nghiệp cấp ba. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, con bé ít nhất cũng mười tám tuổi rồi, cậu cảm thấy, nếu gặp phải con bé khi nó mười tám tuổi thì việc gì có thể là nguy hiểm thật sự chứ?”

Tiểu Tịnh Trần sáu tuổi có thể đánh lui một lính đặc công không kịp trở tay, đợi con bé mười tám tuổi rồi… Đại Sơn không nhịn được rụt cổ lại, âm thầm nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Lão Đại, anh thật gian xảo!”

“Ha, cảm ơn lời khen!” Bạch Hi Cảnh rất không khiêm tốn mà nhận lời “khen ngợi” của Đại Sơn.

Tính toán của anh gần như không có chút sơ hở nào, tất cả chỉ vì bảo đảm an toàn cho Tiểu Tịnh Trần ở mức tối đa, để bé có thể tự do thoải mái làm những việc mình muốn làm, đi những nơi mà mình muốn đi, bảo vệ những người mình muốn bảo vệ!

Mà tất cả những điều cha ngốc làm này, Tiểu Tịnh Trần lại hoàn toàn không biết, đợi đến khi bé hiểu ra thì đã là rất nhiều năm về sau rồi.

Về đến nhà, Tiểu Tịnh Trần đối diện với nụ cười vui sướng tung hoa của năm ông anh họ, cùng với khuôn mặt oán phụ khóc lóc thảm thiết của anh cả và khuôn mặt tê liệt như người chết của anh hai.

Không có sự giúp đỡ của Tiểu Tịnh Trần, trận đấu bán kết vòng hai của Bạch Húc Thần đã thua thảm hại không nằm ngoài dự đoán, hơn nữa thua một cách hoàn toàn, toàn quân bị diệt!

Vì vậy mà đấu trường liên server Giang Hồ Sát từ lúc tiến hành đến khi kết thúc, cả mười người nhà họ Bạch tham gia nhưng chỉ còn duy nhất cô em gái Tịnh Trần nhỏ tuổi nhất là bước vào vòng bán kết. Không thể không nói, đây đúng là nỗi bi thương của bảy thiếu niên nhà họ Bạch và hai người đàn ông chính hiệu Đại Sơn và Tiểu Sơn.

Bạch Húc Thần cảm thấy thể xác và tinh thần bị tổn thương nặng nề, cuối cùng cũng ổn định trở lại. Hàng ngày vẫn âm thầm yên lặng cắm đầu làm bài tập hè, áp suất thấp nồng đậm đè nặng lên khiến mấy đứa em trai cũng thành thật hơn nhiều. Tiểu Tịnh Trần tiếp tục vô lo vô nghĩ tàn hại cờ vây của ông Bạch, gặm món điểm tâm và nước trái cây dinh dưỡng của bà Bạch, đứng nhìn tình cảnh bi thảm của các thiếu niên chìm ngập trong đống bài tập hè, sau đó buổi tối ôm cha ngốc ngủ thật ngon lành.

Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, trận chung kết của Giang Hồ Sát cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

Trận chung kết Giang Hồ Sát do nhà sáng lập Công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật mạng Khải Hoàn tổ chức trong tòa nhà Khải Hoàn. Trong sảnh chơi game của tòa nhà Khải Hoàn đã bày rất nhiều máy tính thi đấu chuyên dụng. Những người chơi tham gia trận chung kết phải đích thân tới hội trường. Ngoại trừ thí sinh dự thi ra, những người chơi trung thành của Giang Hồ Sát cũng có cơ hội nhận được thiếp mời tới xem. Đương nhiên, tất cả các thiếu niên nhà họ Bạch cũng đều có vé.

Ngày diễn ra trận đấu, các thiếu niên nhà họ Bạch đều cùng lên đường, vây quanh Tiểu Tịnh Trần đi đến tòa nhà Khải Hoàn. Trong phòng làm việc của tổng tài trên đỉnh cao ốc, Bạch Hi Cảnh đang bưng một cốc cà phê thơm lừng, hàn huyên tán gẫu với ông Tạ. Mặt Tiểu Sơn không chút biểu cảm đứng phía sau, Đại Sơn lại đi tới đi lui, cả người tràn ngập vẻ không thoải mái, háo hức muốn tới đại sảnh xem thi đấu, nhưng không có sự đồng ý của Boss, anh ta không dám đi!!

Trong đại sảnh diễn ra thi đấu, có năm mươi tư đài PK đấu cặp hai - hai, một trăm lẻ tám người dự thi đấu một chọi một, chọn ra năm mươi tư người chiến thắng, năm mươi tư người thắng lại PK chọn ra hai mươi bảy người mạnh nhất. Sau đó hai mươi bảy tuyển thủ thoát khỏi vòng vây này cùng năm người lọt vào danh sách chí tôn sẽ trực tiếp bước vào trận đấu chung kết, cùng tiến hành lượt thi đấu vòng tròn ba mươi hai người. Cuối cùng, dựa vào tình hình số lượt thắng bại của từng người để quyết định thứ tự thắng thua cuối cùng.

Bởi vì một trận đấu PK tối đa cũng chỉ có vài phút, cho nên ngày hôm nay, trận chung kết cá nhân có thể hoàn thành ngay trong ngày, ngày mai sẽ tiến hành thi đấu tổ đội.

Tiểu Tịnh Trần có tên trong danh sách chí tôn, vậy nên trận đấu trước mắt hoàn toàn không cần tham gia. Bé được Bạch Húc Thần ôm trong lòng ngồi trên hàng ghế khán giả, trên vách tường bốn phương tám hướng phía sau đều được phân cách, đồng thời phát sóng trực tiếp tình hình chiến đấu của mỗi một trận PK trong hội trường.

Đám thiếu niên nhà họ Bạch đã tận mắt chứng kiến thao tác cực hạn của Tiểu Tịnh Trần, vậy nên ánh mắt lúc này cũng soi mói đủ kiểu, tỏ ra vô cùng chán ghét những trận đấu đang diễn ra kia.