Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 192: Ngã phật từ bi, cũng có lúc kim cang trừng mắt nổi giận



Em gái nhỏ mới chỉ có mười hai tuổi. Cho dù phụ huynh có văn minh hơn nữa cũng sẽ không để dấu hiệu nguy hiểm như vậy tiếp tục phát triển mà không có chút khống chế nào, huống chi là Bạch Hi Cảnh, người cha tốt thập nhị tứ hiếu xem con gái còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình!

Đương nhiên đối với Cha Ngốc mà nói, con gái của mình sẽ không có lỗi, người có lỗi tuyệt đối là người khác, ví dụ như… hai thằng con trai còn chưa trưởng thành kia!

Nhưng nếu Tiểu Tịnh Trần đã mở miệng hỏi rồi, Bạch Hi Cảnh đương nhiên sẽ không trả lời qua loa lấy lệ. Anh suy nghĩ một chút mới nghiêm túc nói: “Nhà Tống Siêu có chút việc, xin nghỉ dài hạn, có lẽ cũng sắp về rồi. Vệ Thủ cảm thấy không thoải mái, cần phải nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian, qua hai ngày nữa sẽ khỏe thôi… Yên tâm, đều chỉ là những vấn đề nhỏ mà thôi.”

“Dạ.” Từ trước đến nay Tiểu Tịnh Trần luôn tin tưởng tuyệt đối không hề nghi ngờ lời nói của Bạch Hi Cảnh. Khi đã biết hai người bọn họ đi đâu, bé cũng sẽ không truy hỏi nữa, nhưng thực tế là…

Đúng là trong nhà Tống Siêu có chút chuyện. Bởi vì Tiểu Tịnh Trần xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi ở dưới mí mắt của cậu ta, mặc dù Bạch Hi Cảnh không có trút giận lên ai, nhưng cũng không thay đổi được việc cậu ta đã “thất trách“. Thế cho nên bạn Tống Siêu bị SWAT triệu hồi đi chịu phạt rồi.

Còn Vệ Thủ… đa nhân cách gì đó, tuy rằng nhân cách chủ có thể hoàn toàn áp chế nhân cách thứ hai, nhưng Bạch Hi Cảnh cảm thấy vẫn cần huấn luyện cậu một cách chính xác. Dù sao nếu không có chuyện gì xảy ra, thì cậu ta ít nhất cũng sẽ đi học cùng Tiểu Tịnh Trần gần sáu năm nữa. Bạch Hi Cảnh không hy vọng sẽ xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn một lần nữa. Anh phải bóp chết tất cả nguy hiểm từ trong trứng nước.

Thế là… đợi đến khi Tiểu Tịnh Trần gặp được Tống Siêu và Vệ Thủ, cho dù là người trì độn như bé cũng nhìn ra trạng thái tinh thần của cả hai thiếu niên đều không được tốt lắm. Một người phải chịu hình phạt nặng nề, còn một người thì bị huấn luyện đặc biệt vô cùng tàn khốc, tinh thần của bọn họ có thể tốt mới gặp quỷ đấy.

Thế mà vào thời khắc hai thiếu niên gầy hốc hác đi nhiều đó nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần ngồi dựa vào đầu giường bệnh, thì lại đều không nhịn được cảm động đến nước mắt lưng tròng, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống. Nếu Tiểu Tịnh Trần thực sự xảy ra chuyện gì… bọn họ căn bản không dám nghĩ tiếp.

Tiểu Tịnh Trần nâng bàn tay nhỏ lên quơ qua quơ lại như chú mèo chiêu tài, nụ cười trong veo làm nổi bật khuôn mặt có chút tái nhợt.

Tống Siêu dụi mắt, vành mắt đỏ ửng đi tới gần: “Xem ra cậu vẫn còn rất tốt nhỉ.”

“Ừ, bà nội mỗi ngày đều làm rất nhiều món ngon cho mình ăn, còn có hoa quả mà mọi người tặng, đồ ăn vặt và bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh gạo nếp, bánh hạt dẻ, lạc rang đều rất ngon, cháo cũng ngon lắm, hương vị mỗi ngày đều không giống nhau!”

Tống Siêu: “…” Em gái à, cậu dám nói câu nào mà không liên quan đến ăn không? Còn sợ người ta không biết cậu là quỷ tham ăn sao?

Vệ Thủ cúi đầu đi đến bên giường, lấy từ trong túi ra một que kẹo đưa cho Tiểu Tịnh Trần. Ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần sáng lên, lập tức nhận lấy, xé vỏ kẹo, nhanh chóng bỏ ngay vào miệng. Tiểu Tịnh Trần hạnh phúc híp mắt: “Cảm ơn!”

Vệ Thủ miệng khẽ cong lên, vành tai bởi vì ngượng ngùng mà đỏ lên, gần như trở thành trong suốt.

Kẹo que là loại quà vặt giá rẻ nhất, năm hào một cái. Nhưng đối với Vệ Thủ mà nói, đây đã là lễ vật hậu hĩnh nhất mà cậu có thể lấy ra. Từ trước đến giờ Tiểu Tịnh Trần chưa bao giờ để ý những thứ người khác tặng đáng giá bao nhiêu tiền. Bé chỉ để ý có thích hay không. Lại nói, có bao nhiêu đứa trẻ không thích đồ ngọt?

Đại Sơn và Tiểu Sơn ghé vào bên ngoài cửa, nhìn xuyên qua cánh cửa để quan sát tất cả những gì xảy ra trong phòng bệnh. Nhìn thấy lỗ tai đỏ ửng của Vệ Thủ, Đại Sơn liền líu lưỡi: “Nếu không phải chính mắt nhìn thấy tên khốn xui xẻo gặp bi kịch phanh thây kia, anh tuyệt đối sẽ không tin đứa trẻ ngây thơ như vậy lại có thể hung tàn như thế.”

Tiểu Sơn lạnh lùng liếc anh ta một cái, nói một cách khách quan: “Không ai quy định kẻ biến thái hung tàn bị đa nhân cách không thể ngây thơ.”

Đại Sơn: “...” Hung tàn biến thái và ngây thơ vốn chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, là hai thái cực hoàn toàn trái ngược có được không!

Tiểu Sơn: “...” Liếc mắt… Đó là bởi vì kiến thức của anh hạn hẹp, gặp quá ít những chuyện kỳ quái!

Đại Sơn: “...” Hung hăng nghiến răng. Anh ta đột nhiên rất muốn xử lý đứa em trai thiếu đạo đức thích hố anh này!

Tiểu Sơn: “...” Cười nhạo… Ai xử lý ai còn chưa chắc chắn đâu!

Đại Sơn: “...”

Bạch Hi Cảnh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hai người giống như một linh hồn, âm trầm nói: “Hai người rất rảnh rỗi?”

Đại Sơn lập tức đứng nghiêm, lắc đầu như trống bỏi: “Không rảnh rỗi, không hề rảnh rỗi chút nào.”

Tiểu Sơn một tay nhét ở trong túi quần, khinh thường liếc nhìn anh trai thần kinh rối loạn nhà mình một cái, bình tĩnh nói: “Chuyện nên giải quyết đều đã giải quyết xong rồi, bây giờ rất rảnh rỗi ạ.”

Đại Sơn trừng mắt. Tiểu Sơn bình tĩnh mở to đôi mắt cá chết. Bạch Hi Cảnh nguy hiểm nheo mắt lại: “Tốt lắm, đưa Duyên Sân lại đây cho tôi.”

Trừ bỏ quyền cước, hai anh em chuyện gì cũng có thể đốp chát này lập tức trở nên nghiêm túc. Đại Sơn hơi nhíu mày: “Đại ca, anh muốn cho đại tiểu thư gặp hắn ta?”

Tiểu Sơn tiếp lời, dùng lời lẽ khách quan nói: “Đại tiểu thư rất có cảm giác thân thiết với hòa thượng. Hơn nữa chuyện bắn súng tấn công không phải do Duyên Sân đích thân động thủ, Duyên Sân lại biết ăn nói, em sợ đại tiểu thư sẽ bị lừa dối mà dễ dàng tha cho hắn ta, đến lúc đó...”

Bạch Hi Cảnh đẩy kính, ánh mắt lạnh như sông băng vùng địa cực, khóe miệng lại chậm rãi cong lên một nụ cười lạnh nhạt: “Tôi đã từng nói, tôi phải khiến tên khốn kiếp đó quỳ trước giường bệnh của con gái tôi mà hát bài ‘Chinh phục’, hơn nữa... tin tôi đi, tôi hiểu Tiểu Tịnh Trần hơn hai cậu nhiều.”

Đại Sơn, Tiểu Sơn: “...” Đó là chuyện chắc chắn rồi, còn cần phải nói sao!

Thế là, hai anh em rảnh rỗi Đại Sơn và Tiểu Sơn nhận mệnh rời đi. Bạch Hi Cảnh đẩy cửa bước vào phòng bệnh. Nhìn thấy anh, Tống Siêu và Vệ Thủ đều co rúm lại một chút, nhưng cũng may tâm trí của hai thiếu niên đều rất kiên định, không làm ra bất cứ chuyện gì thất thố, cũng không khiến cho cô bé chậm tiêu Tịnh Trần kia phát hiện ra điều gì dị thường. Trực giác dã tính gì đó, đối với sự ngang ngược vênh váo của Bạch Hi Cảnh là vách ngăn mang tính lựa chọn... Ba thiếu niên, thiếu nữ vui vẻ trò chuyện... Được rồi, vốn chỉ có Tiểu Tịnh Trần là vui vẻ. Có Bạch Hi Cảnh ở đây, Tống Siêu và Vệ Thủ thật sự không vui nổi. Thời gian trôi qua rất nhanh, khi ánh chiều tà chiếu vào phòng bệnh, cửa phòng lại bị mở ra lần nữa, hơn nữa cách mở ra có chút... thô lỗ!

Một hòa thượng mặc tăng y bằng vải thô bị đẩy vào. Bước chân của hòa thượng có chút hư ảo, thân hình không ổn định trực tiếp ngã sấp trên mặt đất. Đằng sau là Đại Sơn, Tiểu Sơn một trước một sau đi vào phòng bệnh, quay người khóa trái cửa phòng lại. Bầu không khí nháy mắt trở nên tĩnh mịch.

Tống Siêu và Vệ Thủ kinh ngạc nhìn hòa thượng xa lạ kia, dừng một chút, hai người mới đồng thời hiểu ra, thái độ lập tức thay đổi.

Tống Siêu lạnh lùng nhìn chằm chằm hòa thượng, ánh mắt dừng ở mi tâm, cổ họng, trái tim... những bộ phận trí mạng của hắn ta một lát mới rời đi, ngón tay đặt bên người rục rịch muốn ra tay. Còn Vệ Thủ thì từ từ ngẩng đầu, ẩn trong con ngươi trong veo giấu sau tóc mai thật dài là tia hung ác như dã thú đang cuồn cuộn sôi trào. Khóe miệng cậu ta nhếch lên từng chút một, nháy mắt từ một học sinh trung học ngây thơ lầm lì hướng nội hay thẹn thùng tiến hóa thành một tên giết người điên cuồng biến thái, hung tàn thành tính.

Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Duyên Sân rất không tốt. Hắn ta vẫn không gặp được Bạch Hi Cảnh thêm lần nào nữa. Nhưng hai thuộc hạ kiêm tiểu đệ của đồng chí Bạch lại ngoài một ngày ba bữa ra còn cả thời gian trà chiều và bữa ăn khuya đều sử dụng cực hình với hắn ta. Trên thân thể hắn ta không có bất cứ vết thường ngoài da nào, nhưng nội thương tích lũy gần như đã chảy ngược thành sông. Trạng thái tinh thần của hắn đang đứng bên bờ vực sụp đổ. Hắn ta thà rằng bản thân dứt khoát trực tiếp phát điên cũng không muốn lại phải chịu đựng loại tra tấn không dùng cho người này nữa.

Hiện giờ Duyên Sân ngã ngồi trên mặt đất dường như không còn sức lực để đứng lên. Nhưng hắn lại cảm nhận được một cảm giác khiến hắn phải run rẩy sợ hãi trước nay chưa từng có. Cảm giác run rẩy này không phải đến từ Bạch Hi Cảnh đang cười đến phong vân biến sắc, không phải đến từ hai thiếu niên giống như đang muốn ăn tuơi nuốt sống hắn ta kia, lại càng không phải đến từ hai “quan tra tấn” đứng ở phía sau lập trận địa sẵn sàng, mà là đến từ thiếu nữ ngồi trên giường bệnh thoạt nhìn có vẻ yếu đuối nhất, mềm mại nhất, vô hại nhất kia!

Cô bé không có loại sát khí lộ rõ như cha bé, không có loại ác niệm không chút che giấu như của hai thiếu niên. Cô bé chỉ bình tĩnh ngồi ở trên giường như vậy, cúi đầu giống như không biết gì mà nhìn hắn ta. Nhưng từ đôi con ngươi chỉ một màu đen kia, Duyên Sân không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào mà con người nên có. Hắn ta cảm thấy thứ mà mình nhìn thấy không phải là một con người có xương có thịt, mà là một pho tượng điêu khắc tinh xảo đẹp đẽ coi thường sinh mệnh.

Nó quả nhiên nên chết đi!

Tiểu Tịnh Trần nhạy bén nhận ra được sát ý chợt lóe lên trong mắt Duyên Sân. Bé chớp mắt, quay đầu nhìn Bạch Hi Cảnh: “Ông ấy là hòa thượng?”

Bạch Hi Cảnh đẩy kính mắt: “Đã từng.”

“Ồ.” Tiểu Tịnh Trần chậm rãi đáp một tiếng, lại một lần nữa tò mò đánh giá Duyên Sân, thật lâu sau lại hỏi Bạch Hi Cảnh: “Ông ấy muốn giết con?”

Lúc này Bạch Hi Cảnh trả lời chắc như đinh đóng cột: “Phải!”

“Vì sao?” Không có phẫn nộ, uất ức, oán hận trong dự tính, chỉ đơn thuần hỏi mà thôi.

Bạch Hi Cảnh còn không kịp trả lời, Duyên Sân đã tự mình mở miệng: “Bởi vì mày đáng chết.”

Bạch Hi Cảnh âm thầm nhếch khóe miệng, ánh mắt lạnh tới cực điểm cùng với sự châm chọc và khinh thường nồng đậm. Có vài người luôn tự cho là mình đúng, lại cứ muốn chủ động xuống hoàng tuyền, ông đây muốn ngăn cũng không ngăn được... “Ông mới đáng chết. Cả nhà ông đều đáng chết. Cả hộ khẩu nhà ông đáng chết. Cả con phố nhà ông đều đáng chết!” Tiểu Tịnh Trần phồng quai hàm khó chịu nói. Giọng nói của bé luôn chậm rãi mang theo cảm giác mềm mại như bông, nhưng câu này lại khiến Duyên Sân có cảm giác lạnh đến thấu tận xương tủy.

Bạch Hi Cảnh cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Anh hiểu sự coi trọng sinh mệnh của Tiểu Tịnh Trần còn hơn những người khác. Cô bé từ đầu đến cuối luôn lấy hai đại giới luật của Phật môn nghiêm khắc yêu cầu chính mình. Có thể ăn trứng uống sữa, nhưng tuyệt đối không động đến thịt. Ngay cả chiếc đũa không cẩn thận đụng tới canh thịt, bé thà rằng để bụng đói cũng phải chờ đổi đũa. Điều này đối với một quỷ tham ăn cực phẩm mà nói là một việc khó có thể tin được. Cô bé có thể so tài, có thể đánh người toác đầu chảy máu phải nhập viện, nhưng tuyệt đối không thể sát sinh, cho dù giẫm phải một con kiến cũng không được... Đương nhiên, đi trên đường vô ý giẫm phải không tính.

Cho nên Tiểu Tịnh Trần có thể nói ra câu “Cả nhà ông đều đáng chết” này vốn dĩ chính là một chuyện không thể tưởng tượng nổi!

Giống như biết được sự nghi ngờ của Cha Ngốc, Tiểu Tịnh Trần lập tức nhanh nhẹn giải thích một câu rất đúng lý hợp tình: “Sư phụ nói: ‘Ngã phật từ bi, nhưng cũng có lúc Kim Cang trừng mắt nổi giận.’ Điều sư phụ nói đều là đúng. Ông chú trọc đầu này thiếu chút nữa giết con, chẳng lẽ còn không cho con tức giận báo thù sao?”

Sư phụ ở cách xa ngàn dặm hắt xì một cái thật to, rơi nước mắt. A Di Đà Phật, bần tăng tuyệt đối chưa từng dạy con cái này. Con đừng có coi chuyện trong mơ là thật nha. Gõ mõ!