Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 310: Khi dao bổ dưa hấu gặp thái cực quyền - Chỉ một chữ “nứt”



Dương Tĩnh run rẩy, bờ môi giật giật, đang định nói gì đó, không ngờ một đồng bọn của cậu ta đã mở miệng trước: “Muốn chém muốn giết gì tùy anh, ai sợ ai chứ, tôi chỉ có một cái mạng cùi. Không lấy được món hàng kia về, không có cách nào giao phó với cấp trên thì anh cũng đừng mơ có kết cục tốt đẹp.” Lời nói vừa dứt, những lời tức giận mạnh mẽ đột nhiên chuyển hóa thành lời thì thầm bên tai: “Anh Bạc, chúng tôi đi trước một bước, xuống dưới kia đợi anh nha!”

Bị chọc trúng chỗ đau, anh Bạc lập tức nổi giận, liền chỉ vào tên không sợ chết kia: “Bạch Trà, mày tự tìm chết, chặt tay nó cho tao.”

“Đợi một chút, tôi...” Dương Tĩnh vừa sợ hãi vừa nóng lòng hét lên, lời vừa nói ra được hai chữ liền bị người anh em tên Bạch Trà kia cắt đứt: “Dương Tĩnh, đừng quên năm đó chúng ta đã có giao kèo. Chúng ta là trộm, là côn đồ, là cặn bã, nhưng những chuyện thất đức chúng ta tuyệt đối không thể làm. Cha mẹ chúng ta đã chết như thế nào. Nếu cậu dám quên thì ông đây cho dù có làm ma cũng sẽ không tha cho cậu.”

Dương Tĩnh hung hăng cắn răng, nghẹn ngào một tiếng ép cả gương mặt dán lên nền nhà bằng gạch men sứ, sức lực lớn đến nỗi người ở phía sau cũng không thể túm được tóc của cậu ta.

Anh Bạc âm trầm nhìn tròng trọc vào Bạch Trà, nhưng đột nhiên lại thay đổi chủ ý. Anh ta không bảo thuộc hạ chặt cánh tay của Bạch Trà nữa, mà chuyển mục tiêu sang tên đồng bọn nãy giờ không chịu lên tiếng của Dương Tĩnh: “Đem cậu ta ra khai đao trước.”

Bạch Trà cả kinh, lập tức giãy giụa kịch liệt: “Tên họ Bạc kia, có gan thì cứ tìm tao nè, mày không có gan thì mày không phải là đàn ông.”

Anh Bạc lạnh lùng liếc cậu ta một cái, như cười như không nhìn tên đồng bọn còn lại của Dương Tĩnh sắc mặt đã trắng bệch, không còn chút sắc máu: “Mày cũng xem như là anh em của Dương Tĩnh. Nó giấu hàng ở đâu mày chắc chắn biết rõ. Chỉ cần mày nói ra, tao sẽ lập tức thả mày. Hơn nữa còn bảo kê cho mày hoạt động ở mảnh đất nhỏ này. Còn nếumày không biết tốt xấu... Ha, tao chắc chắn sẽ khiến mày sống - không - bằng - chết!”

Tên đồng bọn này của Dương Tĩnh tính cách dường như rất yên tĩnh. Cậu ta bị người ta cưỡng ép lôi đến bên bàn trà, một tay bị cứng rắn ấn lên bàn trà. Một tên thuộc hạ của Anh Bạc không biết tìm được ở đâu một chiếc rìu chữa cháy, nhắm chuẩn vào cổ tay của cậu ta, thử đưa lên đưa xuống dò xét, dường như đang tìm một góc độ thích hợp.

“Liêm Tử...” Bạch Trà giãy giụa kịch liệt, hai mắt đỏ ngầu hiện lên những đường tơ máu, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Anh Bạc.

Anh Bạc từ trên cao nhìn xuống Liêm Tử: “Sao rồi, nghĩ rõ ràng chưa?”

Liêm Tử sợ đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch như ma, nước mắt nước mũi không có tiền đồ mà trào ra ngoài, nhìn thế nào cũng giống một tên tham sống sợ chết. Nhưng khi nhìn lưỡi rìu đang giơ lên cao, cậu ta run rẩy nói ra mấy chữ: “Tôi - không - biết!”

Lúc Dương Tĩnh trộm đồ, là hai người Bạch Trà và Liêm Tử trông coi hộ, làm sao mà cậu ta có thể không biết được.

Nhưng cậu ta cũng hiểu rõ, nếu như cậu ta khai ra, có thể Anh Bạc sẽ thả cậu ta, nhưng Bạch Trà và Dương Tĩnh chắc chắn sẽ phải chết, cho nên, cậu ta không thể nói.

Anh Bạc dường như không ngờ được rằng tên nhóc trông sợ hãi, run rẩy đến vậy mà lại dám cứng miệng như thế, gã ta quả quyết nổi điên: “Chặt!”

Lười rìu chữa cháy vừa dày vừa nặng lập tức bổ xuống dưới cổ tay của Liêm Tử. Liêm Tử sợ hãi nhắm mắt lại, cắn chặt răng, chờ đợi cơn đau đớn dữ dội ập đến. Bạch Trà và Dương Tĩnh lại kinh hãi đến mức trừng lớn mắt, ánh mắt không hề chớp đi xuống theo lưỡi rìu. Bọn họ phải tận mắt chứng kiến dáng vẻ đàn ông hiếm thấy của người anh em này, cho dù có chết, cũng có mặt mũi mà đi gặp cha mẹ ở dưới âm tào địa phủ.

“Loảng xoảng” một tiếng thật lớn vang lên, dọa cho mọi người sợ đến giật nảy mình, nhưng không phải là tiếng bàn trà bị lưỡi rìu chém đến vỡ nát, mà là cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng của căn phòng bị ai đó thô lỗ đạp đổ. Hai tên bảo vệ canh ngoài cửa bị người ta ném vào như hai con búp bê đồ chơi, ngã trên mặt đất ầm ầm rung động.

Anh Bạc nhíu mày, vừa tức vừa hận ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn, hai tròng mắt đỏ ngầu như ác quỷ, tên khốn kiếp nào dám tới làm hỏng chuyện của gã?

Nhưng đợi đến khi nhìn rõ ràng bóng người ngoài cửa, lồng ngực Anh Bạc chấn động, không hiểu sao lại có cảm giác thốn, trợn mắt há hốc mồm.

Cánh cửa của căn phòng mặc dù được làm bằng gỗ, nhưng dù gì cũng là gỗ thật, vốn nghĩ rằng người có thể đạp vỡ nát cánh cửa bằng gỗ thật này, có thể ném đám bảo vệ cao to mạnh mẽ như một con búp bê đồ chơi, cho dù không mình đồng da sắt như lực sĩ kim cang biến hình, thì cũng nên là một người đàn ông cao to vạm vỡ như lực sĩ chứ. Nhưng gã ta nhìn thấy cái gì thế này?

Một cô gái? Hơn nữa còn là một con bé trông nhiều lắm mới chỉ khoảng mười năm, mười sáu tuổi, ở độ tuổi giữa cấp hai, cấp ba, còn chưa phát dục hết?

Được rồi, không thể không nói, chiếc áo rộng thùng thình của em gái đã trực tiếp che mất hai cái bánh bao vốn không đồ sộ lắm trước ngực của cô bé, khiến nó trở thành sân bay.

Anh Bạc nghẹn một cục tức trong lồng ngực không phun ra được, phải gọi là vô cùng bực bội!

Có điều mặc dù bị ngoại hình của em gái mê hoặc, Anh Bạc vẫn còn phân biệt được nặng nhẹ. Anh ta chỉ vào một người một chó ở cửa: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau ném con nhóc này ra ngoài cho tao. Nếu nó không chịu đi thì cứ nhốt nó vào, tối nay làm việc kích thích một chút.”

Lời này dĩ nhiên là nói cho thuộc hạ của gã nghe rồi. Những tên côn đồ vốn dĩ đã không đứng đắn lập tức trở nên hưng phấn. Bọn chúng lập tức đi về phía thiếu nữ thuần khiết đang đứng ở cửa. Tiểu Tịnh Trần mặt không chút biểu cảm nhìn quét qua một lượt tất cả mọi người ở trong phòng, đôi mắt to sáng rạng rỡ dưới ánh đèn, khiến cho mọi người đều nhìn thấy ánh nước lấp lánh phản chiếu dưới ánh đèn sáng rực, mà không chú ý đến sự tối tăm sâu thẳm nơi đáy mắt của cô bé.

Cô bé nhìn Dương Tĩnh bị đè áp mặt xuống nền nhà, hơi dừng lại một chút, lại nhìn Bạch Trà toàn thân đều là máu. Cuối cùng, tầm mắt của cô bé rơi xuống Liêm Tử sắc mặt trắng bệch tựa như một tờ giấy, toàn thân run rẩy như lúc nào cũng có thể bị dọa cho ngất đi. Cô bé hoàn toàn không thèm nhìn đến những tên côn đồ đang đi về phía mình, chỉ duỗi chân móc chiếc ghế gỗ mà đám bảo vệ ngồi gác ở cửa dùng tới, sau đó mắt cá chân di chuyển, đầu gối đột ngột cong lên, chiếc chân nhỏ dùng sức vung lên, trực tiếp đá văng chiếc ghế ra xa.

Chiếc ghế vừa dày vừa nặng giống như một quả bóng, nhẹ nhàng bay qua đầu của đám côn đồ, trượt một đường vòng cung vừa cong vừa ngắn, chuẩn xác đập vào tên đàn ông đang cầm cây rìu chữa cháy. Chiếc ghế vốn đã nặng, lại thêm lực mà Tiểu Tịnh Trần tăng thêm, lực đập do quán tính này sinh ra...

“Rầm” một tiếng, chiếc ghế giống như búa tạ đập lên người gã, lực đập mạnh khủng khiếp đến mức khiến cho chiếc ghế gỗ chắc chắn lập tức chia năm xẻ bảy. Lười rìu vốn dĩ nặng, lại thêm ngoại lực tấn công, gã đàn ông quả quyết mất thăng bằng ngã xuống đất, lười rìu phòng cháy trùng hợp lại đập trúng vào giữa hai chân hắn.

“Áu” Tiếng hét thảm âm dương mất cân đối dọa cho toàn bộ sinh vật giống đực trong phòng hết thảy đều co rúm đít, thiếu chút nữa thì mất khống chế.

Bởi vì hoa cúc quá mức căng chặt, bước chân tiến về phía trước của đám côn đồ không khỏi dừng lại. Trong khoảnh khắc bọn chúng do dự này, một bóng đen cực lớn lập tức vượt qua khe hở giữa bọn chúng, nhào thẳng vào gã đàn ông đang đè Dương Tĩnh xuống sàn nhà.

“Á” Gã đàn ông hét thảm một tiếng, trực tiếp bị hất tung khỏi lưng Dương Tĩnh. Con “chó” lớn đi theo em gái dùng móng chó của mình đạp lên ngực gã, chiếc mồm mở to, răng nanh hiện ra, không hề do dự mà cắn một miếng vào bả vai của gã. Lực cắn mạnh khủng khiếp dường như muốn lôi cả xương và thịt bả vai của gã ra ngoài, máu tươi ngay lập tức trào ra từ trong “mõm chó”, ồ ạt chảy như suối, nhuộm đầy mặt đất.

Trong cổ họng Màn Thầu phát ra những tiếng than thở thỏa mãn, hàm răng không chịu buông lỏng. Từ lúc cùng chủ nhân ngốc nghếch rời khỏi bộ đội đến nay, đã hai ngày rồi, ròng rã hai ngày, nó cuối cùng cũng có thể nếm được mùi máu nóng thịt tươi, thật là không dễ dàng! Hu hu hu...

Màn Thầu được Tiểu Tịnh Trần nuôi lớn từ nhỏ, mặc dù đã thất lạc nhau mười mấy năm, nhưng với chỉ số IQ còn cao hơn cả chó săn Scotland, nó tuyệt đối có thể nhớ được rằng không thể sát sinh trước mặt em gái, cho nên nó mới cắn vào bả vai của gã đàn ông chứ không phải là động mạch cổ.

Tiểu Tịnh Trần nhìn Màn Thầu hơi lộ ra vẻ thỏa mãn, và người đàn ông đã đau đến nỗi gần như rơi vào hôn mê. Tầm mắt cô bé dừng ở đó khoảng hai giây, sau đó chuyển rời sự chú ý trong ánh mắt cứng đờ, lo lắng của Màn Thầu, khóa chặt trên người Anh Bạc và Dương Tĩnh vừa lấy lại được tự do liền bổ nhào về phía Liêm Tử: “Thả bọn họ ra.”

Vừa đối mặt đã khiến cho hai thuộc hạ của gã không còn năng lực chiến đấu, anh Bạc sẽ nghe lời của cô bé mới là lạ đó. Gã ta không chút kiêng kỵ đánh giá Tiểu Tịnh Trần, tầm mắt từ ngực cô bé và chiếc eo thon trượt xuống dưới, khinh thường hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói: “Tóm lấy con nhãi này, tùy ý bọn mày xử lý thế nào cũng được.”

Đám côn đồ vốn vẫn còn bị thủ đoạn khắc nghiệt của Tiểu Tịnh Trần và Màn Thầu doạ cho sởn da gà trong lòng lập tức củng cố tinh thần gấp trăm lần. Từng đôi mắt sáng xanh lập lòa lưu luyến nơi cần cổ trắng nõn nà, trơn bóng, sau đó di chuyển đến ngực cô bé, rồi lại tiếp tục di chuyển xuống dưới.

Tiểu Tịnh Trần mặc dù thân hình không nóng bỏng, nhưng khí chất lại xuất chúng hơn người, hơn nữa bởi vì đã được hun đúc nhiều năm bởi đạo lý Phật gia, cho nên cô bé có một sự thanh nhã xuất trần thoát tục. Đám đàn ông dĩ nhiên là thích những cô em nóng bỏng, khiêu gợi, nhưng loại người không nhiễm khói lửa nhân gian này lại càng khiến người ta động lòng.

Chỉ cần vừa nghĩ tới em gái sạch sẽ, hồn nhiên như thế này trằn trọc, rên rỉ sung sướng dưới thân mình... có người rất không có tiết tháo mà cứng ngay tại chỗ.

Thế là, đám côn đồ ngay lập tức quên mất uy lực của chiếc ghế kia và sự uy hiếp của con chó điên. Bọn họ hét lớn một tiếng chạy trở về bên cạnh chiếc sofa, nhấc tấm đệm sofa lên. Trong chiếc sofa rỗng ruột hóa ra lại giấu toàn là dao bổ dưa hấu, nhiều đến mức chất thành đống...

Nếu như nói lúc mới đầu đã chạy trối chết, là do Dương Tĩnh một lòng muốn cứu khổ chủ bi thảm của chiếc điện thoại bị lấy trộm Tiểu Tịnh Trần thì hiện giờ cậu ta đã hiểu rõ, cô gái này căn bản không hề coi đám người cầm dao bổ dưa hấu hung ác này ra gì. Cũng chính là việc cậu ta cứu người hoàn toàn là tự mình nhiều chuyện... Thật là đau lòng!

Đám côn đồ chung quy vẫn không bị t*ng trùng làm tâm trí mê muội, bọn chúng cũng biết rằng cô gái này không hề dễ bắt nạt như vẻ ngoài, đánh nhau tay không chắc chắn không được, không nhìn thấy còn có một con “chó” to đang đứng một bên nhìn chòng chọc như hổ đói sao. Thế là, đám con đồ lại một lần nữa cầm thần khí - dao bổ dưa hấu lên!

Nhìn thấy lưỡi dao sắc bén quen thuộc, đôi mắt mèo to lớn của Tiểu Tịnh Trần đột nhiên đen xì. Không cần đợi bọn chúng nhào đến, cô bé đã chủ động tiến lên trước một bước. Bàn tay nhỏ tự nhiên mở ra, đặt lên cổ tay của một gã đàn ông, nhẹ nhàng chuyển động. Gã đàn ông liền không tự chủ được mà di chuyển theo lực đi của cô bé, bàn tay cầm con dao bổ dưa hấy bị Tiểu Tịnh Trần khống chế vẽ từng vòng tròn lớn trên không trung, “keng” một tiếng kim loại va chạm vang lên, lưỡi dao vừa vặn đỡ được dao bổ dưa hấu của một tên côn đồ khác.

Nhân lúc hai người sững sờ, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên dùng sức, bàn tay từ cổ tay của gã đàn ông trực tiếp đẩy về phía lồng ngực của gã. Tịnh Trần dùng sức đập một cái, gã đàn ông giống như bị một chiếc xe ô tô chạy cực nhanh đâm phải, cả người ngã về phía sau. Sau khi “rầm” một tiếng ngã xuống đất, gã liền đưa tay lên che ngực, đau đớn đến nỗi không đứng dạy được nữa - xương sườn gãy rồi.