Bắt đầu từ lúc có trí nhớ, khi cô bé so tài với người khác ở trên núi, đám sư huynh sư điệt mình đồng da sắt kia, cho dù có bị đánh cho mặt mũi bầm giập cũng có thể đứng dậy tiếp tục đánh nhau với cô bé. Chỉ đến lúc gãy xương thì bọn họ mới dừng lại, đợi sau khi vết thương lành lại rồi lại tiếp tục tìm cô bé so tài đốp chát. Cho nên, việc này đã khiến Tiểu Tịnh Trần hình thành một loại suy nghĩ cố định – Chỉ có đánh gãy xương người khác thì đối phương mới chịu dừng tay!
Nhưng trên thực tế, rất ít người cứng cáp như đám đầu trọc ở trên núi, thật ra chỉ cần đánh bọn họ đến mặt mũi bầm giập là đủ rồi.
Vừa đối mặt liền đánh ngã một người, Tiểu Tịnh Trần lập tức quay người, hai tay vẽ từng vòng tròn lớn, quấn hết đám dao bổ dưa hấu đang bổ về phía cô bé vào. Lưỡi dao đụng vào lưỡi dao, rõ ràng người cầm dao chẳng dùng sức mấy nhưng mỗi một người bị quấn vào trong đều bị chấn động đến mức nứt gan bàn tay.
Những tên này chỉ biết chơi chiến thuật biển người, đám côn đồ dùng dao bổ dưa hấu để chiếm ưu thế nào có phải là đối thủ của cao thủ nhà nòi như Tiểu Tịnh Trần chứ. Một bộ Thái cực cơ bản đã đủ để đánh cho chúng chấn động đến mức không thể đứng dậy nổi nữa rồi.
Thế là, chưa đến năm phút, trên mặt đất đầy những tên côn đồ đang nằm co quắp, tay ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, không thể động đậy.
Lại nói, em gái à, rốt cuộc em có bao nhiêu cố chấp với xương sườn vậy hả!
Tiểu Tịnh Trần cuối cùng bày ra động tác mở đầu của Thái Cực Quyền rồi thu tay về. Cô bé nhìn chằm chằm Anh Bạc, không hề động đậy, chỉ nói hai từ: “Thả người!”
Khi Tiểu Tịnh Trần đang động tay, Anh Bạc biết mình đã mất đi lợi thế, là anh ta có mắt không tròng. Anh ta không ngờ được thằng oắt con may mắn như Dương Tĩnh lại có thể quen được một người mạnh như thế, lại càng không ngờ đến một cô gái nhỏ trông yếu ớt đáng yêu mà có thể lợi hại như vậy. Nhưng mà Anh Bạc dầu gì cũng là tên trùm xuất thân từ côn đồ, đã có bản tính hung ác vốn có của đám xã hội đen. Nếu không tìm được món hàng đó về thì những ngày tháng tốt đẹp của gã ta cũng kết thúc. Gã không có kết cục tốt đẹp thì đừng ai mơ được sống tốt đẹp.
Thế là, gã ta đã làm một chuyện ngu xuẩn nhất từ khi sinh ra đến giờ, rút một khẩu súng lục gài ngang lưng ra chĩa thẳng vào Tiểu Tịnh Trần.
Đôi mắt trong veo của Tiểu Tịnh Trần bất thình lình trầm xuống, cái miệng nhỏ mím chặt thành một đường thẳng. Rõ ràng không nhìn thấy chút tức giận nào trong ánh mắt, nhưng Dương Tĩnh và Bạch Trà đều cảm thấy nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống mấy độ liền, lạnh đến mức bọn họ cũng phải run rẩy. Liêm Tử đã tái xanh mặt trốn sau lưng hai người bạn.
Anh Bạc thì lại chẳng có tâm trạng để ý nhiều như vậy. Gã ta chỉ nhìn trừng trừng vào Tiểu Tịnh Trần với khuôn mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Tiện nhân, đi chết đi!”
Vừa nói, ngón trỏ của gã đã đặt lên cò súng, nhưng, các khớp ngón tay còn chưa kịp cong thì Anh Bạc đã cảm thấy trước mắt hoa lên. Cô gái nhỏ vốn dĩ còn cách xa gã mấy mét bất thình lình xuất hiện trước mắt gã. Anh Bạc kinh hãi, ngón tay rụt lại theo bản năng, mu bàn tay lại bị phủ lên bởi một bàn tay nhỏ mềm mại, lành lạnh. Trong lòng Anh Bạc không hiểu sao liền rung động, thế mà lại quên mất cả động tác của mình, cò súng lục cứ như vậy mà bị kẹt cứng trong trạng thái nguy hiểm không thể động đậy.
Cò súng bị nén đến cực hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng, thật là quá khiêu chiến chỉ số nhịp tim của người ta rồi!
Tiểu Tịnh Trần dường như lại hoàn toàn không hề biết nguy hiểm đang cận kề. Cô bé túm lấy bàn tay Anh Bạc rồi giơ lên, đặt chuẩn xác họng súng lên mi tâm của mình, nghiêm túc nhìn vào mắt gã, nói: “Nổ súng đi!”
Anh Bạc chật vật nuốt một ngụm nước miếng, không biết tại sao gã ta lại bị một đôi mắt to lấp lánh nhưng bình tĩnh không một gợn sóng nhìn đến mức hoảng hốt. Đến cả bắp chân cũng không nhịn được mà run rẩy... Lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm nay, cho dù là đối mặt với lão đại của mình, gã ta cũng chưa từng sợ hãi như vậy.
Dương Tĩnh há hốc miệng, có lòng muốn khuyên Tiểu Tịnh Trần đừng chơi với lửa, nhưng nhìn thấy đôi mắt trong suốt, sáng ngời của cô bé, lời muốn nói lại kẹt trong cổ họng không thể nào nói ra được.
Đợi mãi không thấy Anh Bạc có động tĩnh gì, Tiểu Tịnh Trần chụp ngón tay của mình lên ngón trỏ của Anh Bạc, bóp cò. “Răng rắc” trước con mắt kinh hãi của mọi người, khẩu súng lục lại phát ra một loạt tiếng máy móc trống rỗng, căn bản không có đạn bắn ra.
Lần này không chỉ là Dương Tĩnh, Bạch Trà và Liêm Tử, mà ngay cả bản thân Anh Bạc cũng trợn tròn mắt.
Tiểu Tịnh Trần bắt đầu chơi súng từ lúc sáu tuổi. Mãi cho đến năm mười tám tuổi gia nhập quân đội, cô bé đã chơi súng trọn mười hai năm có dư. Nhờ có lòng bồi dưỡng đặc biệt của đặc khu quốc gia, lại thêm sự dung túng vô hạn của Cha Ngốc, chỉ cần là thứ vũ khí tồn tại trên thế giới này thì hầu như cô bé đều đã chơi qua. Thứ mà cô bé chơi nhiều nhất vẫn là súng bắn tỉa và súng lục, cho nên khi Anh Bạc lôi súng ra, chỉ liếc mắt một cái cô bé liền biết thứ đồ chơi này là giả, là một cây súng giả bắt chước theo hình dáng của súng thật.
Cho dù là ngoại hình, trọng lượng hay là kết cấu dường như đều giống y hệt súng thật, nhưng lại không bắn được ra đạn thật.
Anh Bạc chỉ là một tên thủ lĩnh nhỏ nhoi, từng bước leo lên vị trí này. Đám thuộc hạ dưới tay đều là những người quen cũ đã cùng gã ta tung hoành, lăn lộn, thấu hiểu lẫn nhau. Gã ta căn bản không có cơ hội dùng súng, hơn nữa thuộc hạ của gã trước giờ đều chỉ dùng dao bổ dưa hấu để chém người. Cho nên người mỗi ngày đều nhét súng vào thắt lưng như gã căn bản không hề hay biết khẩu súng này là giả.
Bởi vì sự kiện bắn súng năm đó cho nên Tiểu Tịnh Trần đã có bóng ma tâm lý. Chỉ cần có súng chĩa vào mình, cô bé liền không tự chủ được mà nổi điên, không thể nào áp chế được. Lần này rõ ràng biết rằng súng của đối phương là giả nhưng cô bé vẫn cảm thấy rất không thoải mái. Cô bé cũng biết cha rất lo lắng về bóng ma tâm lý này của mình, sợ khi cô bé gặp phải nguy hiểm sẽ bị đặt vào trạng thái bị động bởi vì sợ hãi đối với họng súng. Cho nên, cô bé mới nhân cơ hội này muốn đập tan bản năng sợ hãi họng súng của mình.
Cô bé chỉ không thích động não thôi chứ không phải là một kẻ ngốc, hơn nữa cô bé trời sinh thích bạo lực, thích đánh người, vô cùng thấu hiểu hậu quả mà nhược điểm này của mình có thể mang đến. Trong khoảnh khắc bóp cò, trái tim của cô bé gần như ngừng đập. Nhưng sự thật chứng minh, cô bé đã đúng, cho dù không thể hoàn toàn triệt tiêu bóng ma tâm lý được, nhưng ít nhất thì họng súng trông cũng không đáng sợ như trước nữa.
Đạt được mục đích của mình, Tiểu Tịnh Trần trực tiếp giơ chân lên, không hề khách khí mà đạp vào ngực của Anh Bạc, đến mức tên đại ca xã hội đen này bị đạp bay, đập vào tường. Sau khi đập vào tường, Anh Bạc mới ngã lăn trên đất, ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, rên rỉ đau đớn, nhưng lại không dám nhúc nhích.
Người ta đã bị đánh đến gãy một chiếc xương sườn rồi, gã ta lại bị đạp gãy ba chiếc.
Từ lúc Tiểu Tịnh Trần đạp cửa xông vào đến hiện tại, thời gian còn chưa quá mười phút, đám kẻ mạnh ép cho ba người Dương Tĩnh sống không bằng chết đã tự nằm ngổn ngang dưới nền nhà. Mấy người Dương Tĩnh lập tức ngưỡng mộ Tiểu Tịnh Trần trong lòng, thật sự là như nước sông cuồn cuộn miên man không dứt, lại như nước sông Hoàng Hà tràn lan, một khi đã phát ra thì không thể thu lại được.
Dương Tĩnh quả quyết vứt bỏ khí phách và kiêu ngạo cuồn cuộn tuôn trào dưới sự uy hiếp và giày vò của Anh Bạc, trực tiếp bổ nhào đến ôm lấy chân Tiểu Tịnh Trần: “Chị Đại, cầu bao nuôi, cầu vuốt ve, cầu bảo vệ, cầu đi theo, cầu sai bảo. Tôi đây biết trộm đồ, biết làm ấm giường, biết hát, biết trèo tưởng, cái gì tôi cũng biết làm!!”
Bạch Trà: “...”
Liêm Tử: “...”
Màn Thầu: “...”
Tiểu Tịnh Trần: “...”
Hiện trường một trận tĩnh lặng, Bạch Trà lặng lẽ che mặt. Dương Tĩnh, cậu có dám vô sỉ hơn, mất mặt hơn, không có tiết tháo hơn không?
Dương Tĩnh tỏ vẻ, tiết tháo của tôi đã sớm hỏa táng, mồ yên mả đẹp rồi!
Tiểu Tịnh Trần nhấc chân lên, thế mà lại không nhấc được. Cô bé không khỏi cúi đầu xuống, đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh, trong suốt đang ngước lên bốn mươi lăm độ của Dương Tĩnh.
Nói thật, người có thể lấy được điện thoại rồi mới bị Tiểu Tịnh Trần phát hiện thì cũng có chút bản lĩnh. Tiểu Tịnh Trần có thể vùng vẫy đuổi theo cậu ta không buông... mặc dù là dựa vào ưu thế địa lợi... nhưng cũng đủ để chứng minh rằng tên này không phải là một tên trộm vặt bình thường rồi.
Tiểu Tịnh Trần không hiểu được nghệ thuật lấy lòng người, nhưng trời sinh cô bé có lực tương tác rất mạnh mẽ, hơn nữa đơn giản thì dễ hiểu, cho nên thu hoạch từ nhỏ đến lớn thật sự nhiều vô kể. Dương Tĩnh cảm kích ơn cứu mạng của cô bé, chưa chắc đã trung thành với cô bé đến cuối cùng, ít nhất thì giờ phút này, cậu ta cũng thật sự muốn đi theo cô bé.
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, còn chưa tỉnh táo trở lại trong một loạt “cầu” với một loạt “biết” của Dương Tĩnh thì Màn Thầu đã không vui rồi. Nó trầm giọng gầm gừ, đi đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, một đôi mắt sói hung ác nhìn chằm chằm vào Dương Tĩnh, cái miệng to hơi há ra, để lộ ra răng nanh nhọn hoắt. Trên chiếc răng nanh còn dính vết máu chưa khô, máu chảy đầm đìa khiến người ta nhìn mà phát hoảng.
Dương Tĩnh liền cứng đờ, cẩn thận buông hai đầu gối của Tiểu Tịnh Trần ra, cười khan nhìn Màn Thầu, hai tay giơ cao chậm rãi lùi về sau.
Mãi cho đến khi cậu ta lùi đến khoảng cách an toàn, bên cạnh Bạch Trà và Liêm Tử thì Màn Thầu mới thu hồi ánh mắt cảnh cáo, chậm rãi cúi đầu cọ cọ vào chân Tiểu Tịnh Trần, để xác định mình chính là thú cưng đáng yêu số một, tay chân số một, em trai số một, tùy tùng số một của cô bé...
Tôi nói này đồng chí Màn Thầu, đừng tưởng rằng Quả Cà, Thái Bao, Khoai Tây và Ngó Sen đều không có ở đây thì mày có thể muốn làm gì thì làm nhé!
Thoát khỏi khốn cảnh, ba người Dương Tĩnh lúc này mới cảm giác được vết thương trên người mình đau nhói lên từng đợt. Đặc biệt là Liêm Tử, vốn là tên có sức khỏe kém nhất, tính cách yếu ớt nhất trong ba người. Nhìn bộ dạng cậu ta sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, đến ngay cả Tiểu Tịnh Trần cũng không khỏi lo lắng.
“Các người bị thương rồi, tới bệnh viện trước đi!”
Lời này vừa nói ra, ba người còn lại sắc mặt đều thay đổi. Dương Tĩnh lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không được, không được, không thể đi bệnh viện được.”
Nói đùa sao, vết dao nghiêm trọng như vậy mà chạy đến bệnh viện, còn không phải rõ ràng muốn dẫn cảnh sát tới sao.
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, không hiểu chân lý không thể đến bệnh viện, bộ dạng mù mịt của cô bé từ trước đến giờ vẫn là khuôn mặt không có chút cảm xúc nào. Dương Tĩnh không thể nào xác định được cô bé có phải là đang tức giận vì bọn họ từ chối đi bệnh viện hay không, thế là bèn len lén đưa mắt nhìn Bạch Trà và Liêm Tử. Cuối cùng vẫn là Liêm Tử lên tiếng một cách yếu ớt: “Nơi chúng tôi ở cách đây không xa, nếu như có thể, chúng tôi muốn trở về băng bó vết thương đã.”
Dương Tĩnh và Bạch Trà lập tức gật đầu như gà mổ thóc. Tiểu Tịnh Trần căn bản không biết thế nào là từ chối, liền không hề do dự mà gật đầu: “Được.”
Thế là, ba người lập tức đứng dậy, tùy tiện lột áo khoác của ba tên côn đồ ra khoác lên, nhằm che đi vết thương nhuốm máu trên người. Sau đó bọn họ dìu đỡ nhau, dắt theo một em gái ngốc nghếch đáng yêu và một con “Husky” đần độn rời đi, đến cái liếc mắt cũng keo kiệt không muốn ban cho đám côn đồ bị gãy xương sườn nằm đầy đất.
Mặc dù đã đánh Anh Bạc, nhưng trong quán rượu thật sự không có ai dám cản bọn họ, thế là bọn họ liền rời khỏi nơi u ám này một cách dễ dàng.
Nơi mấy người Dương Tĩnh ở quả nhiên không xa, cũng chỉ cách mấy con đường. Tiểu Tịnh Trần từ đầu đến cuối đều đi theo phía sau bọn họ, không hề lên tiếng. Nhìn ba người phía trước dựa sát vào nhau, ánh mắt cô bé có chút trống rỗng. Cô bé cũng có anh em tốt có thể giúp đỡ lẫn nhau như thế này, đáng tiếc, bọn chúng đều bị các sư huynh và sư điệt lén thả đi hết rồi. Mặc dù hiện tại đã tìm được Màn Thầu và Quả Cà về, nhưng Thái Bao, Khoai Tây và Ngó Sen thật sự vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, haiz!
Tôi nói nè em gái, em đã bỏ qua Vệ Thủ và Tống Siêu, bỏ qua anh Cả, anh Hai, anh Ba, Bốn, Năm, Sáu, Bảy nhà họ Bạch, trực tiếp coi năm con thú dữ này là anh em tốt, thật sự không có vấn đề gì sao?? Nếu như để chín người trên biết được, em chắc chắn sẽ chết rất thảm, mẹ ruột thật sự tuyệt đối sẽ không lừa người!