Nhà của đám người Dương Tĩnh cũng không lớn, gồm một phòng khách và hai phòng ngủ. Do đã lâu năm nên các bức tường quanh nhà đã bong tróc từng mảng, có thể nhìn thấy gạch xám xanh bên trong. Cửa sổ cũng là kiểu hai cánh có chốt rất xưa rồi. Bố trí trong phòng cũng hết sức đơn giản. Phòng khách chỉ có một chiếc bàn, mấy chiếc ghế, một chiếc sofa không có lò xo và cả một bàn trà mà mặt kính đã xước hết. Trong góc tường là chiếc tủ lạnh cũ đã biến màu.
Trong những người Tiểu Tịnh Trần quen, ngoại trừ Vệ Thủ ra thì những người khác đều có điều kiện gia đình không tồi. Nhưng bởi vì Vệ Thủ có tâm tư nào đó nên cậu ta chưa bao giờ đưa Tiểu Tịnh Trần đến nhà mình. Đây là lần đầu tiên cô bé đến một căn nhà đơn sơ đến thế này. Đương nhiên đó không bao gồm các nơi như nhà xưởng bỏ hoang.
Nhìn thấy vẻ mặt đánh giá xung quanh một cách hiếu kỳ của Tiểu Tịnh Trần, ba người kia cảm thấy có chút ngại ngùng. Dương Tĩnh mang vẻ nhịn đau chỉ vào sofa, nói: “Cô ngồi đây đi, tôi đi đun nước. À... Trong tủ lạnh có đồ ăn, cô thích ăn gì thì lấy.”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, không chút do dự đi đến chỗ tủ lạnh. Dương Tĩnh há miệng... Cậu chỉ mời khách khí vậy thôi mà!
Nhìn thấy vẻ mặt muốn khóc như bị táo bón của cậu ta, khóe miệng Bạch Trà giật giật vài cái, thế mà lại muốn cười.
Tiểu Tịnh Trần mở cửa tủ lạnh ra thì thấy bên trong quả nhiên có rất nhiều đồ ăn, nhưng đều là những thứ để lót dạ vừa rẻ mà không có chút dinh dưỡng như mì ăn liền, soda, bánh bích quy. Tiểu Tịnh Trần là một con quỷ tham ăn, thế nhưng Bạch Hi Cảnh chưa bao giờ cho cô bé ăn những thực phẩm rác rưởi không đáp ứng nổi nhu cầu ăn uống thế này.
Thế là, vừa thấy những đồ ăn mới mẻ trên, ánh mắt Tiểu Tịnh Trần - vị thiên kim tiểu thư, trắng trẻo, xinh đẹp, giàu có chính hiệu bỗng chốc sáng như đèn điện. Cô bé giống như một con chuột xột xoạt chọn đồ trong tủ lạnh, ôm đầy một đống những thực phẩm rác như mì ăn liền, bánh quy, xúc xích, snack vị cay năm hào vào lòng, sau đó xoay người ngồi xuống sofa, không chút khách khí xé vỏ nhai rồn rột.
Trong nháy mắt, gương mặt Dương Tĩnh chuyển sang màu xanh lét, trái tim co rút đau đớn. Đây là đồ ăn dành dụm cả một tuần đấy, chị Hai à! Cô có thể khách sáo chút không? Cậu ta tức đến mức muốn lật bàn rồi.
Kết quả là Dương Tĩnh - người bị dao bổ dưa chém, vết thương dài đến một tấc cũng không khóc, giờ đã nước mắt đầy mặt. Lương thực dự trữ của cậu! Hu, hu, hu...
Liêm Tử lấy hộp thuốc từ trong phòng ra. Ba người hiển nhiên là thường xuyên bị thương nên đồ trong hộp thuốc rất đầy đủ. Người bảo vệ đồ ăn là Dương Tĩnh đã bị kẻ ham ăn là Tịnh Trần đả kích nghiêm trọng. Thế là, nhiệm vụ đun nước quan trọng đã bị chuyển cho Bạch Trà. Cậu ta đun nước sôi rồi làm sạch vết thương. Bạch Trà chuyên nghiệp băng bó cho người bị thương nặng nhất là Dương Tĩnh. Khi không cẩn thận thấy được vẻ nước mắt nước mũi giàn giụa của Dương Tĩnh, Bạch Trà đành bất đắc dĩ, nói: “Mày nhịn một chút đi, không phải là chút vết dao sao, từ nhỏ đến lớn chúng ta chịu đòn đâu có ít, không đau đến mức này chứ!”
Dương Tĩnh gạt nước mắt, quay đầu nhìn Bạch Trà với ánh mắt ai oán, nghĩ thầm: “Ông đây khóc vì bị thương sao? Ông đây khóc là vì đau lòng!”
Nam nhân không dễ rơi lệ. Đó chỉ là vì chưa đau đến chỗ đau mà thôi! Hu, hu, hu...
Mặc dù nhìn là thấy rõ nguyên nhân khiến Dương Tĩnh khóc. Nhưng tốt xấu gì Tiểu Tịnh Trần cũng cứu bọn họ, cho nên Bạch Trà mới cố ý chọc cậu. Chỉ là chút đồ ăn vặt mà thôi, so với tính mạng của bọn họ, thực sự là chẳng to tát chút nào. Dương Tĩnh cũng hiểu được đạo lý này, nhưng cậu ta không thay đổi được bản tính ham ăn và giữ của của mình. Cậu cảm kích Tiểu Tịnh Trần cứu bọn cậu nên không thể mở miệng bảo cô bé ngừng ăn. Nhưng chẳng lẽ nhỏ hai giọt nước mắt vì chút đồ ăn “đã khuất” cũng không được sao?
Vết thương của Liêm Tử rất nhẹ, tự cậu ta cũng xử lý được. Sau đó, khi nhìn thấy người ăn đến mức miệng đầy vụn bánh là Tiểu Tịnh Trần, cậu không khỏi đứng lên lấy nước ép hoa quả đưa cho cô em gái đang nghẹn vì ăn mì tôm sống này.
Nhìn thấy nước ép quả, Dương Tĩnh đau lòng đến mức nứt cả vết thương. Đó chính là đồ đắt nhất trong tủ lạnh của bọn họ, mà lại chỉ có một bình thôi đó!
Dưới ánh mắt ai oán của Dương Tĩnh, Tiểu Tịnh Trần ăn sạch sành sanh đống đồ, đến cả vụn cũng không chừa lại. Cô bé vỗ bụng, nghĩ thầm: “Năng lượng mất đi do đánh nhau lúc nãy đã được lấp đầy“. Thế là, cô bé liền lấy điện thoại ra, gọi điện. Sau hai hồi chuông, đối phương đã nhận điện thoại. Tiểu Tịnh Trần lập tức mở miệng, thong dong trần thuật không sót một chữ những gì trải qua.
Bạch Hi Cảnh im lặng nghe, vệ sĩ đã sớm thông báo hành trình của con gái rượu cho anh. Chức trách của những vệ sĩ này chỉ là bảo vệ an toàn cho Tiểu Tịnh Trần, để tránh những chuyện đọ súng như năm đó xảy ra. Vệ sĩ tuyệt đối không can thiệp vào hành động của Tiểu Tịnh Trần. Chỉ cần không gây nguy hại cho cô bé, ngay cả cô bé có phóng hỏa giết người, bọn họ cũng chỉ đứng xem rồi báo cáo cho chủ nhân.
Thế nhưng vệ sĩ báo cáo là một chuyện, Tiểu Tịnh Trần tự kể lại là chuyện khác. Cho nên, dù đã sớm biết câu chuyện từ đầu đến cuối, Bạch Hi Cảnh vẫn say sưa lắng nghe. Anh thích cảm giác tin cậy hoàn toàn mà con gái dành cho mình. Những lúc thế này, anh mới cảm thấy trái tim mình ấm nóng.
Từ lúc ăn xong cơm, nghe lời nghị luận của những người khách trong khách sạn mà quyết định kéo Tiểu Sơn ra ngoài mua quà, đến khi bản thân vào cửa hàng nào, xem cái gì, mua cái gì, mua bao nhiêu quà, cô bé đều nói rõ ràng không sót một chữ. Cuối cùng, cô bé còn không chút ngượng nhùng thừa nhận bản thân lại lạc đường. Sau đó là chuyện Màn Thầu bị vây xem, bị trộm điện thoại, đuổi theo tên trộm rồi lại gặp nhóm người cầm dao bổ dưa hấu...
Bạch Hi Cảnh chỉ lẳng lặng lắng nghe, độ cong nơi khóe miệng từ đầu đến cuối đều không thay đổi, mãi cho đến khi Tiểu Tịnh Trần nói hết, anh mới hỏi: “Bị người khác cầm dao bổ dưa chém, hình như con vui lắm thì phải?”
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt to, không chút do dự, gật đầu đáp: “Vâng, chỉ cần có đánh nhau là con vui.”
Bạch Hi Cảnh vô lực đỡ trán, quả nhiên... Anh bật cười, giọng đầy cưng chiều, nói: “Con phải cẩn thận một chút, đừng làm ba lo lắng, nhớ phải về trước khi trời tối. Nếu con lỡ bữa tối là con sẽ phải nhịn đói đến sáng hôm sau đấy.”
Đương nhiên, nếu không kịp trở về đúng bữa tối, Cha Ngốc đương nhiên sẽ chuẩn bị bữa ăn đêm thịnh soạn hơn. Thế nhưng, vừa nghe đã thấy đói bụng, ánh mắt Tiểu Tịnh Trần lập tức liền sáng xanh lên. Cô bé trịnh trọng, nghiêm túc, cẩn thận như hẹn thề, đáp: “Ba, con nhất định về trước bữa tối.”
“Ngoan lắm!”
Tiểu Tịnh Trần ngắt điện thoại, vừa ngước đầu lên thì thấy vẻ mặt dại ra của ba người, cô bé nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Ba người giật mình tỉnh táo lại, vội vàng lắc đầu, nói: “Không... không sao“. Không sao thế nào được!
Lại nói, dù là ai đi chăng nữa, khi tận mắt thấy một chị đại hung tàn lấy một địch trăm, chém giết tứ phương, bẻ gãy xương một đống người, đột nhiên lại biến mình thành em bé ngoan ngoãn báo cáo cho cha ruột mọi chuyện lớn nhỏ thì đều sẽ có một cảm giác shock đến mức chịu không nổi thôi.
Tiểu Tịnh Trần không phải là người giỏi giao tiếp. Sau khi ăn no uống say, cô bé bèn ngồi trên sofa ngây người. Hai tay cô bé gác lên đầu gối, lưng thẳng, dáng vẻ đàng hoàng đó giống hệt cô bé ngoan ngoãn của một gia đình có gia giáo. Màn Thầu nằm nhoài bên chân cô bé, cằm nó gối lên chân trước, mắt sói lẳng lặng đánh giá xung quanh.
Tiểu Tịnh Trần đang cẩn thận suy xét lát nữa tìm đường thế nào. Cô bé nhất định phải mai chóng trở về khách sạn trước khi trời tối để kịp ăn tối.
Tiểu Tịnh Trần lặng lẽ suy nghĩ, nhìn có vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt không cảm xúc. Trong lòng ba người Bạch Trà không khỏi giật thót. Họ đưa mắt nhìn nhau, không biết có phải lúc nào đó họ đã vô ý nói sai gì đó khiến cho chị đại này không vui không?
Ba người liếc nhìn nhau đều cảm thấy bất an. Cô gái này chỉ có một mình mà có thế xử sạch một đám tay sai cao to lực lưỡng của Anh Bạc. Bọn họ thật lòng chọc không nổi vị này đâu!
Bầu không khí bỗng chốc như bị đông lại. Ba người không biết mình sai ở đâu, ngồi trên ghế khẩn trương lo lắng. Ngay lúc Tiểu Tịnh Trần nghĩ ra lịch trình tiếp theo nên sắp xếp thế nào và chuẩn bị chào tạm biệt thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Đương nhiên, không phải là điện thoại của cô.
Liêm Tử và Bạch Trà cùng nhau quay đầu lại, nhìn Dương Tĩnh. Dương Tĩnh vội vàng, lấy điện thoại di động ra nghe: “Alo!”
Cũng không biết đối phương nói gì mà sắc mặt Dương Tĩnh đột nhiên thay đổi, vội đáp: “Mày coi trừng nó nhé, tao lập tức đến ngay.”
Điện thoại vừa ngắt, Dương Tĩnh liền vội vàng đứng lên, nói: “Ni Tử lại phát bệnh rồi, chúng ta phải nhanh chóng qua đó.”
Sắc mặt của Liêm Tử và Bạch Trà cũng thay đổi, sau đó họ nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, do dự, nói: “Cô... có muốn đi với chúng tôi không?”
Dương Tĩnh, Liêm Tử, Bạch Trà: “...” Bọn họ chỉ hỏi một câu khách sáo, thật sự là lời khách sáo thôi mà!
Cách nghĩ của Tiểu Tịnh Trần rất giản đơn. Cô bé đã lạc đường, hoàn toàn không biết mình ở nơi nào, không bằng đi theo ba người tốt bụng này. Đợi bọn họ xong việc lại bảo bọn họ đưa cô bé về khách sạn. Cha nói, người Thượng Kinh không có ai không biết khách sạn Carloria. Đúng, cứ làm thế đi!
Nếu Tiểu Tịnh Trần đã muốn đi, ba người họ cũng không có lý do để cự tuyệt “lời thỉnh cầu” của ân nhân cứu mạng. Họ chỉ có thể tùy tiện thu dọn một chút rồi lại đi ra ngoài. Tiểu Tịnh Trần vẫn mang Màn Thầu thong dong đi phía sau.
Ba người đi rất nhanh, xem ra đang rất sốt ruột. Mới đầu họ còn băn khoăn về tốc độ của Tiểu Tịnh Trần. Nhưng khi thấy cô vẫn thong thả theo sau giữ nguyên khoảng cách không gần không xa với họ. Ba người liền sải bước chạy, rất nhanh, liền đến một khu phòng ở cũ kỹ.
Hơi thở của tháng năm lắng đọng ập đến bao phủ lấy họ. Xung quanh là những bức tường bong tróc, những con đường lát đá xanh, những chiếc xe đạp qua lại, những người phụ nữ ăn mặc giản dị ngồi trước cửa nhà xát quần áo và cả những đứa trẻ người đầy vết bẩn, líu ríu chạy đi chạy lại.
Đời này Tiểu Tịnh Trần vẫn chưa có cơ hội thấy khu nhà cũ. Cuộc sống trên núi dù có kham khổ, nhưng những người ở đó đều là tăng nhân nhìn thấu hồng trần đã buông bỏ đồ đao để lập địa thành Phật. Khí chất, dung mạo hay tinh thần của họ là điều mà những người ở tầng thấp xã hội đang cố vật lộn với cuộc sống không thể so được.
Nhà ở đây đều không cao, thường chỉ có bốn tầng, cao nhất là năm tầng. Khoảng cách mỗi nhà thậm chí chỉ gần đủ cho hai chiếc xe nhỏ cẩn thận tránh nhau đi. Nhìn lên phía trên là có thể thấy quần áo đang phơi che kín khoảng trời, vài cơn gió thi thoảng thổi qua sẽ khiến dây phơi phát ra tiếng leng keng.
Mọi thứ ở đây như dừng lại ở thập niên tám mươi của thế kỷ trước, không hề có sự phồn hoa và hiện đại của thế kỷ hai mốt chút nào.
Vừa bước vào trong khu dân cư cũ, Tiểu Tịnh Trần đã thu hút được vô số ánh nhìn. Người ở đây đều là quần chúng lao động tầng lớp thấp đang đấu tranh vì cuộc sống mưu sinh. Đường ở đây thậm chí không đủ cho một chiếc xe to một chút di chuyển. Trẻ em ở đây có lẽ cũng không biết thế giới này có loại đồ ăn gọi là KFC. Nơi này... Bỗng nhiên có một ngày, có một thiên kim tiểu thư trắng trẻo đáng yêu như búp bê mang theo một vật nuôi còn to hơn cả chó săn xuất hiện, thì làm sao không khơi gợi sự hiếu kỳ và tò mò của mọi người cho được.
Tiểu Tịnh Trần trước nay luôn là kẻ ngốc không để tâm đến người lạ. Thế nhưng lần này, khi nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của những người xung quanh, không hiểu sao, cô bé lại có cảm giác đè nén khó chịu. Cô bé xoay tại chỗ hai vòng, không nhịn được mà tăng nhanh bước chân đuổi theo ba người trước mặt.