Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 330: Giác ngộ



So với Diêm La mặt lạnh Tiểu Sơn và Boss Bạch Hi Cảnh mặt núi băng, thì Đại Sơn luôn mở miệng cười không nghi ngờ gì chính là Bồ Tát sống trong lòng mọi người. Đại Sơn gặp ai cũng cười mỉm, vì dù sao việc làm ăn của công ty đều chân chính, không cần dùng đến vẻ mặt hung ác còn lại của anh ta để trấn áp.

Nhưng khi vị Phật luôn cười như Di Lặc nóng tính lên thì lực uy hiếp phát ra tuyệt đối lớn hơn mười lần so với những người mặt lạnh trời sinh.

Phần lớn việc trong công ty đều do Đại Sơn xử lý, vì vậy, uy tín của anh trong công ty lớn hơn Tiểu Sơn rất nhiều. Trong giờ phút khuôn mặt âm trầm của Đại Sơn xuất hiện ở cửa nhà ăn, tất cả mọi người đều tự giác nín thở, không ai dám ho he một lời. Mặt Phó phòng Lạc ngay lập tức trắng bệch, cô ta nói: “Anh Đại Sơn, anh đừng tin lời nói xằng bậy của cô ta. Sáu năm trước… sáu năm trước tôi mới là học sinh cấp ba. Làm sao có khả năng chạy đến ngõ tối tấn công người khác.”

Một tia sáng lóe qua ánh mắt Đại Sơn. Anh ta sải bước đến, nói: “Cô ấy chỉ nói sáu năm trước bị người đánh lén, nhưng chưa bao giờ nói địa điểm là ngõ tối. Nếu như chuyện này không liên quan đến cô, sao cô lại biết cô ấy bị đánh lén trong ngõ tối. Lạc Vũ Đình, nhìn tôi giống tên ngốc lắm sao?”

Đại Sơn vừa hỏi ngược lại, những nhân viên hóng hớt đang giả vờ làm phông nền liền lập tức bừng tỉnh.

Phát hiện mình vừa lỡ lời, thân thể Phó phòng Lạc lảo đảo, mặt xám như tro.

Đại Sơn lạnh lùng liếc cô ta, vung tay về phía người khác, nói: “Đến giờ làm việc rồi, nên làm gì thì làm đi. Chuyện hôm nay tôi không hy vọng nghe được một từ nào từ trong miệng người khác. Các cô cậu biết phải làm thế nào rồi đấy.”

Mọi người vội vàng gật đầu. Đùa à, ở thành phố S, ở Trác Định, ai dám bằng mặt không bằng lòng chứ. Muốn chết sao!

Mọi người tản ra trong im lặng, lại không biết ai đó đột nhiên kêu lên, các nhân viên lập tức quay đầu lại. Họ liền thấy Phó phòng Lạc không biết đào đâu ra một khẩu súng. Nòng súng đen ngòm ngắm thẳng vào chính giữa trán Tiểu Tịnh Trần.

Hoa Hạ là quốc gia kiểm soát súng rất nghiêm ngặt. Ngay cả cảnh sát, muốn sử dụng súng khi chấp hành nhiệm vụ cũng đều phải xin phép, càng không nói đến những người dân bình thường.

Súng lục trên tay Phó phòng Lạc lập tức dọa các nhân viên khác trắng mặt, nhưng bản thân cô ta lại tỏ ra rất trấn định. Ngón tay cô ta đặt trên cò súng, mắt không chớp nhìn Đại Sơn, nói: “Tôi biết, một khi rơi vào tay Bạch Hi Cảnh thì tôi sẽ không còn mạng mà rời khỏi thành phố S. Nhưng hiện nay trên tay tôi có một con bài khá lớn. Không muốn cô ta chết thì hãy để tôi đi. Tôi đảm bảo, một sợi tóc của cô ta cũng sẽ không bị tổn hại.”

Mặt Đại Sơn đã đen như đít nồi. Một nhà ăn đang yên lành, một Phó phòng Lạc đang yên lành, một ngày làm việc yên lành, sao con mẹ nó lại trở thành cục diện không thể khống chế, không thể dự đoán thế này chứ!!

Đại Sơn hoàn toàn không để ý tới Lạc Vũ Đình, mà ánh mắt luôn hướng tới Tiểu Tịnh Trần. Anh biết Tiểu Tịnh Trần có bóng ma trong lòng đối với súng. Chỉ cần bị người khác cầm súng chỉ vào người, thì cô bé sẽ như phát điên đâm thủng cổ tay người ta. Lúc này bị người khác lấy súng ngắm vào giữa trán, cô bé...

Ánh mắt Tiểu Tịnh Trần mở to, không hề chớp nhìn Lạc Vũ Đình đang đứng gần trong gang tấc, bàn tay bé nhỏ buông bên người nắm chặt lại. Toàn thân cứng lại như tảng đá, vầng trán trơn bóng thấm mồ hôi, hô hấp dần dần càng trở nên dồn dập. Từng nhịp hít thở đều mang theo luồng khí nóng rực.

Con ngươi tĩnh mịch của cô bé từ từ di chuyển, chầm chậm, từng chút một tụ lại. Đáy mắt đen xì như động tối có gì đó lưu chuyển.

Đại Sơn thót tim, thầm kêu không tốt. Nhưng không đợi anh phản ứng, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên cử động. Cô bé thay đổi phong cách dùng nắm đấm phá bỏ mọi trở ngại ngày thường, không hề ra tay với Lạc Vũ Đình, mà hai tay nhanh như chớp móc lấy khẩu súng trên tay cô ta. Sau đó mười ngón tay linh hoạt như bướm vờn hoa, chuyển động nhanh đến mức chỉ nhìn thấy bóng mờ.

Lạc Vũ Đình căn bản không có thời gian phản ứng. Vừa nghe thấy tiếng kim loại va vào gạch lát nền, cô ta đã bóp cò súng theo bản năng. Đáng tiếc, súng không kêu, chỉ có tiếng da thịt va vào nhau “Bộp“. Lạc Vũ Đình trợn trừng mắt không thể tin nổi, từ từ quay đầu nhìn đống linh kiện kim loại rơi trên mặt đất. Trên tay cô ta chỉ còn mỗi báng súng cô đơn.

Cả một khẩu súng lục lại bị Tiểu Tịnh Trần tháo gỡ hoàn toàn chỉ trong nháy mắt!

Gương mặt Lạc Vũ Đình dần lộ vẻ đau đớn, ngực cô ta bỗng bị một nòng súng đen ngòm cắm vào. Máu phun ra ngoài men theo nòng súng rỗng ruột, trong chớp mắt nhuộm đỏ đồng phục trắng phau của Tiểu Tịnh Trần.

“Á!!!” Một tiếng hét kinh hãi nhức óc vang lên. Tiếng hét này phát ra từ những nhân viên chưa kịp rời khỏi nhà ăn.

Lạc Vũ Đình đổ ầm trên mặt đất. Cô ta bất giác co giật, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà. Tiểu Tịnh Trần lặng yên đứng trước mặt, vô cảm nhìn cô ta. Đôi mắt đen láy trong suốt không gợn sóng, như bức tượng đá hờ hững nhìn thế gian, không vui, không buồn, không giận, không hờn.

Mi mắt Đại Sơn không khỏi co giật. Anh vội vàng tiến lên kiểm tra vết thương của Lạc Vũ Đình, dựa vào mấy kỹ năng mèo cào học từ Bạch Hi Cảnh mà điểm huyệt cầm máu cho Lạc Vũ Đình. Sau đó, anh ta quay đầu nhìn những nhân viên đang thất kinh, gào lên: “Hét cái gì mà hét, nhanh chóng gọi xe cứu thương cho tôi!”

Tiếng quát của Đại Sơn đã làm không ít người bình tĩnh lại, họ nhanh chóng gọi điện thoại. Những người khác nhìn Tiểu Tịnh Trần với ánh mắt hoảng sợ và kiêng kị. Tiểu Tịnh Trẫn vẫn không hề hé răng, đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào người đang thoi thóp - Lạc Vũ Đình. Ngón tay cô bé từ từ nắm chặt, các khớp trắng bệch do dùng lực quá mạnh. Thế nhưng, bóng tối trong mắt cô bé ngày càng tĩnh mịch.

Dù sao cũng sống cùng nhau mười mấy năm, Đại Sơn lập tức phát hiện tình hình của Tiểu Tịnh Trần có chút không đúng. Anh không để ý tới Lạc Vũ Đình nữa mà nhanh chóng đứng dậy, đi đến chỗ của Tiểu Tịnh Trần, nói: “Tịnh Trần, cháu bình tĩnh một chút...”

Lời còn chưa nói hết, khi Đại Sơn tiến vào phạm vi ba mét xung quanh Tiểu Tịnh Trần, cô bé đột nhiên cử động, một chân quét thẳng về phía Đại Sơn. Tốc độ nhanh đến nỗi quần tây phát ra tiếng xé gió. Đại Sơn nhảy dựng lên, thấp người khó khăn tránh được. Kết quả là, chân này còn chưa chạm đất, Tiểu Tịnh Trần trực tiếp nhảy lên, một chân khác tiếp tục quét qua. Đại Sơn không thể không ra tay túm lấy mắt cá chân đoạt mệnh đó.

Lực chấn động lớn đến mức làm cho cả cánh tay của anh ta tê rần. Đại Sơn không khỏi nhếch miệng, sức lực quái dị của Đại tiểu thư thực sự hố người quá mà!

Kết quả là việc oán thầm chưa kết thúc, Tiểu Tịnh Trần đội nhiên nhún người, cánh tay dùng sức vung một cái, bàn tay năm ngón mạnh mẽ hướng đến cổ anh ta. Móng tay được cắt tỉa chỉnh tề sắc nhọn trực tiếp muốn cắt vào động mạch cổ. Đại Sơn lạnh cả người. Không hề nghi ngờ độ sắc bén của móng tay Tiểu Tịnh Trần, anh ta vội vàng thả cổ chân Tiểu Tịnh Trần ra, cả người nhanh chóng lật người về phía sau tránh thoát.

Công kích không đắc thủ, Tiểu Tịnh Trần lập tức đuổi đánh. Vừa mới bước một bước, eo liền bị nắm chặt, cô bé bị một luồng sức mạnh kéo đi. Lưng chạm vào một bờ ngực kiên cố ấm áp, cô bé vô thức xoay người đấm một đấm. Cánh tay đang vung thì bị nắm lấy, lực nắm như còng sắt khiến cô bé không thể cử động. Không chỉ có cổ tay, cả người cô bé đều bị khóa lại.

Tiểu Tịnh Trần há mồm không phát ra tiếng, giãy giụa vùng vẫy như con thú dữ điên cuồng. Người đối diện với cô bé phía xa vừa may có thể thấy ánh mắt cô bé. Đôi mắt to, trắng đen rõ ràng thế mà lại có những ánh sáng hung ác như dã thú đang chuyển động. Đại Sơn không khỏi run rẩy, anh ta dường như thấy thứ mình đang nhìn không phải là người, mà là một con thú hung ác điên cuồng.

Trên thế giới này, người đủ khả năng dùng tay không giam cầm Tiểu Tịnh Trần đang điên cuồng, ngoài Bạch Hi Cảnh ra thì không còn ai khác.

Trong ngoài nhà ăn đều có camera theo dõi, cho nên sự việc từ đâu đến cuối Bạch Hi Cảnh đều xem rõ. Chỉ là trong lúc chạy đến thì bỏ lỡ quá trình Tiểu Tịnh Trần tập kích Đại Sơn, nhưng nhìn thấy vẻ kinh hồn bạt vía của Đại Sơn thì cũng biết quá trình đó không tốt đẹp gì.

Cảm nhận sự chống chọi giằng co của con gái trong ngực, Bạch Hi Cảnh bỗng thấy đau lòng. Anh rất hiểu tính cách của con gái, cô bé tuyệt đối là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thành thật nhất trong những người mà anh đã gặp. Ngày thường ngay cả chữ “không” cũng không dám nói với cha, càng không nói đến chuyện phản kháng, giằng co khi được cha ôm.

Bạch Hi Cảnh biết, lần này Tiểu Tịnh Trần chắc chắn đã bị khẩu súng đó kích thích đến mất đi lý trí.

Bạch Hi Cảnh chỉ có thể ôm chặt, ôm thật chặt cô bé trong ngực, dùng sức mạnh của bản thân trấn áp sự phản kháng của cô bé. Cằm để lên vai cô bé, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, ba ở đây rồi. Tịnh Trần, đừng sợ, ba ở đây...”

Một lượt, một lượt, lại một lượt, những tiếng thủ thỉ an ủi như chú ngữ, từng chút một áp xuống hung tính đang dâng lên trong lòng Tiểu Tịnh Trần. Sự giằng co của Tiểu Tịnh Trần ngày càng yếu đi, Bạch Hi Cảnh nhẹ hôn tai cô bé, nhẹ giọng thầm thì an ủi. Cuối cùng con dã thú phát cuồng đã yên tĩnh trở lại. Khi đôi mắt trắng đen rõ ràng khôi phục tỉnh táo, cô bé quay người ôm lấy thân hình khỏe mạnh của Bạch Hi Cảnh, cả người run rẩy nhưng từ đầu đến cuối không hề hé răng.

Các nhân viên trong nhà ăn bị đuổi đi, Lạc Vũ Đình được đưa đến bệnh viện. Những công việc còn lại do Đại Sơn, Tiểu Sơn phối hợp hoàn thành, căn bản không cần Bạch Hi Cảnh phải nhọc lòng.

Trong văn phòng Tổng Giám đốc, Tiểu Tịnh Trần ngồi trên sô pha, hai tay ôm cốc trà nóng, nhưng ngón tay vẫn lạnh đến mức run lẩy bẩy.

Bạch Hi Cảnh thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ôm cô bé vào lòng. Tiểu Tịnh Trần nghiêng người dựa vào lồng ngực ấm áp của cha, cúi đầu nhìn mặt đất. Rất lâu sau, cô bé mới chậm chạp mở miệng, âm thanh ngọt ngào khàn khàn lo lắng, nói: “Ba ơi, con suýt nữa thì giết người rồi.”

“Ba biết, không phải con cố ý.”

Tiểu Tịnh Trần chầm chậm lắc đầu: “Là con cố ý. Lúc đó con chỉ nghĩ muốn giết cô ta, con đã quên lời dạy của sự phụ, con...”

“Con không cố ý.” Bạch Hi cảnh ngắt lời cô bé, kéo cô bé ra khỏi ngực mình, nhìn thẳng vào mắt cô bé, nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ: “Con, không, cố, ý.”

Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác nhìn Bạch Hi Cảnh, ánh mắt có chút rệu rã, nhưng rất nhanh liền khôi phục sáng suốt. Cô bé không khỏi nhíu mày, cúi đầu nhấp một ngụm trà, lông mày vẫn chưa giãn ra. Cô bé lấy tay xoa trán, nói: “Ba ơi, đầu con đau quá.”

“Đau đầu thì nghỉ một chút. Đừng lo lắng, dù chuyện gì xảy ra thì vẫn có ba bên cạnh con.”

“Dạ.” Đặt cốc trà lên bàn trà, Tiểu Tịnh Trần nằm xuống sô pha, gối đầu lên chân Bạch Hi Cảnh, nhắm mắt. Nhưng lông mày cô bé vẫn nhíu lại, dù trong mộng dường như cũng không an lòng.