Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 341: Tiểu tăng đến đây



Anna cuối cùng vẫn chưa lao người lên trần nhà, lúc còn ở giữa không trung cô ta đã rơi xuống do lực ném lên trên đã hết. Cô ta đập thẳng người trên bàn trà, “răng rắc” một tiếng, bàn trà lập tức nứt thành từng mảnh. Anna liền mang theo vụn kính vỡ cùng ngã sõng soài trên mặt đất.

Lần ngã này có hơi tàn nhẫn, những thành viên đến tham dự hội nghị chưa kịp rời khỏi tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn Anna đang rên rỉ do đau đớn và người mặt đơ không chút biểu cảm đang ngồi bên cạnh Bạch Hi Cảnh là Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần không hề cho rằng có gì không đúng khi đang ở trong nhà người ta mà còn đánh người nhà người ta. Trái lại, cô bé mang vẻ mặt đầy chính nghĩa nhìn chằm chằm vào Anna - người đang bị các mảnh kính vỡ làm cho máu me be bét toàn thân, rồi nói: “Tôi đã nói rồi, nếu cô còn dám động đến người một lần nữa, tôi sẽ giết cô.”

Nói xong, bàn tay mũm mĩm của cô bé lật lại, một khẩu súng lục mini được nắm chặt, các khớp xương khẽ chuyển động, nòng súng chỉ thẳng vào chính giữa mặt Anna. Anna sửng sốt, mắt mở trừng trừng, hoàn toàn không thể tin cô nhóc này dám cả gan giết cô ta ngay tại đại bản doanh của đoàn lính đánh thuê bọn họ. Trên thực tế, Tiểu Tịnh Trần thật lòng không hề để ý đến thời gian, địa điểm, nhân vật, sự kiện gì cả, điều duy nhất cô bé để trong lòng chỉ có Bạch Hi Cảnh mà thôi.

Bởi vì không muốn đánh thức Tiểu Tịnh Trần đang ngủ say trong lòng, cho nên khi Anna tiến lại gần, bám dính lên người, Bạch Hi Cảnh không hề dùng bạo lực để từ chối cô ta. Anh đang suy xét làm cách nào để đá văng người đẹp này mà không quấy rầy đến Tiểu Tịnh Trần. Nhưng trong thời khắc đó, tâm trạng của anh quả thật hỏng bét đến mức gần chạm đáy. Vậy là, trong thời gian anh nghĩ cách đạp bay cô gái kia thì Tiểu Tịnh Trần đã tỉnh. Cảm nhận thấy tâm trạng vô cùng kém đến trước nay chưa từng có của cha, em gái quyết đoán lại một lần nữa nâng cao đẳng cấp hung bạo của mình lên.

Mũi súng của Tiểu Tịnh Trần nhắm thẳng vào Anna, những người khác lúc này mới phản ứng kịp. “Cạch, cạch” một loạt tiếng lên đạn vang lên, chỉ trong thời gian hai giây đồng hồ, ít nhất có bốn khẩu súng chỉ thẳng vào Tiểu Tịnh Trần, ngoài ra còn có hai khẩu súng chỉ thẳng vào Bạch Hi Cảnh. Cả căn phòng hội nghị, chỉ có hai người chưa rút súng, một người nghiêm chỉnh thong dong, thờ ơ lạnh nhạt nhìn con gái toát ra khí thế thô bạo - Bạch Hi Cảnh, một người còn lại mang vẻ mặt khó xử hết nhìn bên này rồi nhìn bên kia - Ân Quân.

Dựa trên nguyên tắc mà nói, Ân Quân không muốn chọc vào Bạch Hi Cảnh. Không chỉ vì Bạch Hi Cảnh là quân vương thế giới ngầm, nắm quyền điều khiển và khống chế, quyền sinh, quyền sát những nhân vật nhỏ bé vùng biên như bọn họ, mà hơn nữa còn vì danh tiếng nổi bật mang tên hung tàn máu lạnh của Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh có thể từ một quái vật nhỏ trong bản đồ nhỏ bước từng bước một lên địa vị trùm màn cuối cùng, trên con đường đi lên đó anh đã dẫm lên không biết bao nhiêu mạng sống và máu tươi, căn bản là không có từ nào có thể hình dung nổi. Đừng chỉ nhìn vào biểu hiện chuẩn người cha tốt nhị thập tứ hiếu mà anh dành cho Tiểu Tịnh Trần để đánh giá. Vừa cõng con gái, anh cũng tuyệt đối có thể tự tay đẩy kẻ địch vào hàm răng của cá mập rồi đứng thưởng thức.

Vậy là, khi nhìn thấy người phe mình dùng súng ngắm thẳng vào Bạch Hi Cảnh, phản ứng đầu tiên của Ân Quân chính là ngăn cản bọn họ. Tuy nhiên, có người hành động còn nhanh hơn anh ta.

Bạch Hi Cảnh từ từ nâng tay đặt lên bàn tay đang nắm súng của Tiểu Tịnh Trần, nhẹ nhàng kéo cổ tay cô bé xuống dưới. Tiểu Tịnh Trần cũng buông súng xuống theo động tác của anh. Cô bé quay đầu vô tội nhìn Bạch Hi Cảnh. Khóe miệng Bạch Hi Cảnh hơi co rút vài lần, anh nói với cô bé: “Chúng ta đến đây để làm khách, dù sao cũng phải nể mặt chủ nhà một chút... Anh nói có đúng không, Ân lão đại?”

Đương nhiên, anh khiến Tiểu Tịnh Trần thu súng lại, không phải là để cho con gái nuốt giận, bấm bụng chịu đựng. Những người hiểu Tiểu Tịnh Trần đều biết rằng, lúc cô bé tay không tấc sắt, không có vũ khí mới là lúc hệ số nguy hiểm của cô bé lên đến mức cao nhất. Lúc cầm súng, sức chiến đấu của cô bé tương đương với tay súng thần, nhưng nếu không sử dụng vũ khí thì chỉ số vũ lực của cô bé sẽ tăng mạnh, ép thẳng đến đẳng cấp của Đông phương Bất Bại.

Một khẩu súng không thể đấu lại sáu khẩu súng, nhưng em gái dịu hiền tay không tấc sắt tuyệt đối có thể đẩy ngã bảy ngưởi ở hiện trường, bao gồm cả Ân Quân trong đó. Bạch Hi Cảnh đã hỏi Ân Quân như vậy vì anh muốn để lại cho Ân Quân một đường lui an toàn. Đừng ép em gái Tịnh Trần quá đáng, nếu không đến lúc đó ngay cả cha của cô bé là Bạch Hi Cảnh cũng không cứu nổi bọn họ.

Mặc dù Ân Quân không thật sự hiểu sâu về giá trị vũ lực của Tiểu Tịnh Trần, nhưng anh ta hiểu rõ cách làm người của Bạch Hi Cảnh… đại khái. Vậy là, anh ta đẩy mắt kính một chút, rồi lên tiếng với vẻ mặt nghiêm túc: “Bỏ súng xuống đi. Nhìn bộ dạng của mọi người giờ giống cái gì đây. Anna, lần sau có dụ dỗ đàn ông thì phiền cô hiểu rõ tình huống trước, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng đúng không? Đừng có chọc vào người mình không chọc được, để rồi đến chết cũng không biết vì sao mình lại chết.”

Ân Quân là một lão đại có tính khí khá tốt, quan hệ giữa anh ta và các thành viên trong đoàn lính đánh thuê cũng rất hòa hợp. Nhưng một khi anh ta kéo mặt nạ tươi cười ra khỏi mặt, thì không có ai dám nói một chữ “không” với anh ta. Vậy là sáu người mặt đối mặt, nhìn nhau, cuối cùng đều hạ súng xuống trước ánh mắt lạnh lẽo của Ân Quân. Anna cuối cùng cũng lấy lại được sức lực, giãy giụa bò từ dưới lên, được người trong đoàn dìu. Sau khi dùng ánh mắt âm trầm trừng Tiểu Tịnh Trần một cái, cô ta cùng với vài người khác lảo đảo rời khỏi.

Ân Quân ngượng ngùng, lúng túng túm đầu túm tóc, nhìn Bạch Hi Cảnh đang cười mà như không cười, nói: “Xin lỗi, xin lỗi, là vì tự do quen rồi, bọn họ không có ý xấu đâu.”

“Bọn họ có ý xấu hay không, tôi không hề hứng thú. Chỉ cần đừng chọc tức chúng tôi, tất cả mọi thứ đều dễ nói.”

Đây cũng là câu nhắc nhở Ân Quân: chỉ cần Anna và mấy người kia yên tĩnh, Bạch Hi Cảnh cũng sẽ không nắm mãi chút mâu thuẫn này không tha. Có lời đảm bảo ngầm của Bạch Hi Cảnh, Ân Quân lặng thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh ta còn nghĩ Bạch Hi Cảnh sẽ ghi sổ trong lòng trước hành động dụ dỗ của Anna, nếu vậy thì đó tuyệt đối là một bất lợi lớn cho đoàn lính đánh thuê bọn họ.

Một trận bão táp đã bị đánh tan trong vô hình như thế. Tiểu Tịnh Trần là đệ tử nhà Phật, mặt dù tức giận việc Anna làm cho cha mình không vui, nhưng cô bé cũng sẽ không đuổi theo đòi chém đòi giết người ta. Việc đã qua thì cứ để nó qua đi, chỉ cần đừng chọc cô bé nữa là được rồi.

Đoàn lính đánh thuê còn có nhiệm vụ mới vào vài ngày sau đó, Ân Quân cũng không có thời gian để tiếp đãi hai cha con, những người khác càng không chủ động đến gần hai mũi nhọn này. Đại khái là do bị đánh quá thảm nên Anna cũng tạm thời ngừng phát động chiến tranh. Hai cha con Bạch Hi Cảnh trải qua vài ngày ung dung tự tại, tiện thể đi xem cho đã mắt phong cảnh vùng rừng núi này.

Đợi đến lúc Ân Quân hoàn thành nhiệm vụ quay trở lại đại bản doanh đã là việc của nửa tháng sau rồi. Nhiệm vụ rất thuận lợi, đối phương mặc dù người đông, năng lực cũng rất lợi hại, nhưng dù sao cũng là những người cầm tiền làm việc, sẽ không vì một đồ vật không thuộc về mình mà bán mạng. Dù cho đồ vật có đáng giá hay không, thì cái giá đó cũng không thể quý trọng bằng mạng sống của bản thân.

Nhiệm vụ hoàn thành một cách hoàn hảo, đám trai tráng của đoàn lính đánh thuê đã kiếm đầy bát cơm của mình. Đêm hôm đó, cả khu trung tâm đều náo nhiệt hẳn lên, lại có người mở tiệc lửa trại. Hương rượu thơm nồng nàn tràn ngập trong không khí, còn việc hương rượu che lấp bao nhiêu âm thanh mua vui hưởng lạc thì chỉ có mặt đất biết mà thôi.

Hai tối này Ân Quân cũng say sưa vui vẻ. Sáng sớm ngày hôm sau, đầu của anh ta vẫn còn đau âm ỉ. Anh ta ngồi trên giường thả lỏng một chút rồi mới chầm chậm từ trên giường trèo xuống. Sau đó, cửa phòng của anh ta liền bị gõ vang.

Ân Quân ngơ ngác một lúc mới lấy tay day day huyệt thái dương, nhìn người đứng ngoài cửa, sững người một chút, thốt lên: “Anh Bạch?”

Bạch Hi Cảnh hoàn toàn làm lơ trước đầu tóc rối bời như tổ quạ và quần áo nhăn nhúm lộn xộn của anh ta. Anh tự mình đi vào trong phỏng của Ân Quân, tìm một chiếc ghế sô pha sạch sẽ rồi ngồi xuống, Tiểu Tịnh Trần thành thật ngồi yên tĩnh bên người anh. Bạch Hi Cảnh lấy một tờ chi phiếu từ trong túi áo ra, nói thẳng vào chủ đề: “Tôi muốn thuê đoàn lính đánh thuê của các anh làm một nhiệm vụ, đây là tiền đặt cọc. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ cho anh nốt hai phần ba số tiền còn lại.”

Ân Quân có chút ngơ ngác, anh ta liếc Bạch Hi Cảnh ngồi ở ghế đối diện, cầm tờ chi phiếu lên nhìn. Cả dãy số không dài dằng dặc đó đã đạp anh ta bay ra ngoài vũ trụ xa xăm. Ân Quân hít sâu, hít sâu, hít sâu lại hít sâu, anh ta có chút không nỡ đặt tấm chi phiếu này lại trên bàn trà rồi nghiêm túc hỏi: “Tôi có thể hỏi trước là nhiệm vụ gì không?”

“Đương nhiên rồi. Mang chúng tôi đi đến thảo nguyên hoang dã bên cạnh rừng rậm Bologna tìm con báo ở trên ảnh.”

Theo lý thuyết thì các thành viên trong đoàn lính đánh thuê thường phải đi làm nhiệm vụ ở các khu rừng rậm, hơn nữa địa điểm làm nhiệm vụ còn là rừng rậm mà bọn họ đã từng đi qua. Về tình về lý về tiền, Ân Quân đều không nên từ chối, nhưng ngoài ý muốn, anh ta lại như con mèo dẫm phải đuôi bị kích thích mà xù lông, nổi giận nói: “Anh đùa quái gì thế, không đi!”

Bạch Hi Cảnh ngoài ý muốn nhăn mày mấy lần, như có điều gì suy nghĩ mà híp mắt lại, nói: “Anh không đi tôi cũng không miễn cưỡng. Chỉ là nói trước cho đỡ mất lòng nhau, tôi và con gái tôi nhất định đi. Nếu như chúng tôi gặp bất trắc ngoài ý muốn gì, anh có biết hậu quả sẽ thế nào không?”

Ân Quân cứng người, khí lạnh từ xương sống len lỏi lên toàn thân. Anh ta vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ nhìn chằm chằm Bạch Hi Cảnh, nói: “Ngay từ đầu anh đã lợi dụng tôi rồi, có đúng hay không?”

Bạch Hi Cảnh nhún vai, không phủ nhận, mà chỉ đáp: “Chẳng lẽ anh không lợi dụng tôi?”

Ân Quân há miệng muốn nói, lại bị ánh mắt dường như tỏ vẻ hiểu rõ của Bạch Hi Cảnh nhìn chăm chú, thế là anh ta từ từ héo rồi. Xác thực đúng là thế, nếu như không có Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần theo sau thì anh ta sẽ không thể rời khỏi Hoa Hạ thuận lợi như thế này. Dường như đi ngang cả một nửa lãnh thổ Hoa Hạ, từ thành phố S đến quốc gia Eden, bởi vì có cái biển hiệu to đùng mang tên Bạch Hi Cảnh này, anh ta mới thuận lợi, không chút trở ngại nào ngồi máy bay hàng không dân dụng, chỉ mất chín tiếng đồng hồ mà hoàn thành được quãng đường vốn mất thời gian hơn nửa tháng bôn ba điên đảo trước kia.

Hết cách rồi, tất cả máy bay, tàu hỏa, xe khách chính thống trên đất nước Hoa Hạ đều cần kiểm tra thẻ căn cước mới được đi, lính đánh thuê không quốc tịch không chịu nổi thương tổn này!

Dường như không nhìn thấy vẻ do dự của Ân Quân, Bạch Hi Cảnh tự mình nói trước: “Anh lợi dụng tôi từ thành phố S để có thể thuận lợi về Eden, tôi cũng không hề hỏi anh đến Hoa Hạ làm gì. Tôi chỉ tìm anh đi cùng tôi đến thảo nguyên hoang dã bên cạnh rừng rậm Bologna, điều này không quá đáng chứ!”

Ân Quân câm nín. Anh ta có thể nói quá đáng không? Có thể không?

Bạch Hi Cảnh đứng thẳng người, nắm tay Tiểu Tịnh Trần không nói một lời đi ra ngoài, chỉ để lại cho Ân Quân một câu: “Anh chuẩn bị một chút đi, đừng mang nhiều người quá, nếu anh không đồng ý dẫn đường thì...” Nói đến đây, anh quay lại nhìn Ân Quân, khóe miệng khẽ cong lên, để lộ một nụ cười sâu xa tà ác như sói rừng rậm, rồi tiếp tục: “Hãy tin tôi, tôi sẽ không muốn biết hậu quả phía sau đâu.”

Ân Quân: “...”

Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần theo Ân Quân mà đến, nếu như hai cha con họ có gặp bất trắc gì, Đại Sơn, Tiểu Sơn sẽ tiếp nối Bạch Hi Cảnh mà làm boss của thế giới ngầm. Dựa vào trình độ trung thành của hai vị lão đại này, hủy diệt cả đoàn lính đánh thuê của Ân Quân còn là lương thiện đấy. Cho nên, dù cho có cảm thấy thế nào đi chăng nữa, Ân Quân đều không có lựa chọn nào khác. Anh ta tất nhiên phải đồng hành với hai cha con, có khả năng mất mạng ở rừng rậm Bologna, cũng có khả năng cùng nhau sống mà quay về, căn bản không có con đường thứ ba để đi.

Vậy là, sau khi Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần rời khỏi, Ân Quân cúi đầu ủ rũ đi sắp xếp công việc thám hiểm sắp tới.

Không biết trong rừng rậm Bologna có gì khiến Ân Quân kiêng kỵ như thế, anh ta thuận theo lời của Bạch Hi Cảnh mà không mang theo nhiều người, thêm cả anh ta vào chỉ mới có tám người. Mà vừa may là những người đó cũng chính là bảy người tham gia vào bàn bạc các tiến trình của nhiệm vụ hôm trước. Có thể nói trong nhiệm vụ lần này, Ân Quân đã phái đi tất cả chủ lực của đoàn lính đánh thuê. Một khi bọn họ gặp bất trắc gì, binh đoàn lính đánh thuê này sẽ tự động tan rã. Có thể thấy được, Ân Quân đã liều mình với bất cứ giá nào, không thành công cũng thành nhân.

Đối với nhiệm vụ ở trong rừng rậm Bologna, bảy người còn lại dường như không có phản ứng bài xích mạnh mẽ như Ân Quân. Chỉ là khi đối mặt với Tiểu Tịnh Trần, bọn họ đều không hẹn mà cùng tỏ ra kiêng dè, ánh mắt Anna cũng không liếc về phía Bạch Hi Cảnh nữa. Cô ta dường như đã hiểu rõ rồi. Người ta căn bản không có ý tứ gì với cô ta. Tốt xấu gì cô ta cũng là bông hoa xinh tươi của của đoàn, vừa quyến rũ vừa nóng bỏng, bao nhiêu gã đàn ông chờ đợi cô ta lâm hạnh, hà tất gì phải lãng phí tình cảm trên người một người không biết thưởng thức vẻ đẹp của bản thân chứ.

Cái gì mà “không đạt được mới là tốt nhất”, quả thực là như rắm thối, phụ nữ nên hiểu được yêu thương bản thân mình. Đương nhiên “yêu thương” này phải từ hai chiều, như câu nói nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí (tức là mỗi người có một suy nghĩ riêng), mà không phải là lấy gương mặt nhiệt tình của mình dán lên cái mông lạnh lẽo của người ta. Trên thế giới này không có một người đàn ông nào xứng đáng để phụ nữ phải tự khiến bản thân chịu thiệt thòi, uất ức cả.

Từ bỏ dụ dỗ Bạch Hi Cảnh, Anna vẫn bơi lội xung quanh đám đàn ông như cá tung tăng trong nước.

Bảy giờ sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tiểu Tịnh Trần tự đeo ba lô nhỏ của mình lên vai, đi lên xe cùng Bạch Hi Cảnh. Mười người trên hai chiếc Land Rover, phóng về hướng rừng rậm mù mịt không biết phía trước có gì đang chờ đợi mà đi.

A di đà phật, bé cưng Ngó Sen, tiểu tăng sắp đến đây, em đã chuẩn bị xong chưa?