Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 342: Đi vào rừng rậm



Hai chiếc xe Land Rover lắc lư, xóc nảy suốt cả đoạn đường. Mặc dù lúc đầu Ân Quân rất không muốn tiếp nhận ủy thác nhiệm vụ của Bạch Hi Cảnh đi đến nơi đây, nhưng khi thực sự bước chân lên đường, anh ta lại tích cực đến mức hận không thể mọc cánh lập tức bay thẳng đến rừng rậm Bologna. Cả quãng đường, mọi người đều không được nghỉ ngơi đàng hoàng, họ thay phiên nhau lái xe, đi thẳng một mạch đến địa điểm tiến hành nhiệm vụ mới dừng lại. Mười người tạm thời lưu lại ở một thôn nhỏ phía bìa rừng của rừng rậm Bologna.

Thôn nhỏ này được xây dựng bởi thổ dân ở rừng rậm Bologna, bởi vì luôn có những nhà thám hiểm, nhà sinh vật học, nhà tự nhiên học... chạy đến rừng rậm Bologna thám hiểm. Những nhà thám hiểm cần bổ sung vật liệu hoặc tài nguyên thường sẽ trao đổi trực tiếp với người bản địa, cứ thế, đi đi lại lại, qua thời gian, những thôn xóm nhỏ xinh xung quanh liền hình thành. Một vài thổ dân có mong muốn giao thiệp với người từ bên ngoài tới sẽ ở đây chờ dê béo mắc câu.

Sau khi dành một ngày để nghỉ ngơi thật tốt, cả đoàn mới cẩn thận từng tí tiến vào trong rừng rậm. Trước khi vào trong rừng rậm, những lính đánh thuê kinh nghiệm đầy mình đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Họ ném những đồ không cần thiết ở trên xe, xe thì gửi ở thôn làng nhỏ bên ngoài cánh rừng, chỉ mang theo bên mình thức ăn, nước uống và cả những công cụ cần thiết khi thám hiểm rừng rậm như dao quân dụng, thuốc thang, thuốc chống côn trùng có độc, súng ống lại trở thành vật có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nếu như không phải bất đắc dĩ thì không ai lại nổ súng trong rừng rậm nguyên thủy đầy rẫy nguy hiểm. Bởi vì sau khi nổ súng, không chỉ có đạn bắn mục tiêu, mà tiếng súng cũng sẽ làm kinh động đến các loài động vật trong rừng rậm. Đương nhiên, trong đó có những động vật vô hại như linh dương, bò dê, cũng có cá những động vật ăn thịt hung dữ. Gặp loài nào thì còn phải dựa vào ăn ở của người đó.

Trên thực tế, những người có nhu cầu tiến vào rừng rậm, đại khái ăn ở đều không được tốt lắm, thật đấy!

Rừng rậm Bologna là cánh rừng mưa nhiệt đới nổi tiếng thế giới với diện tích trải dài xấp xỉ trên dưới hai trăm hai mươi nghìn kilomet vuông.

Thời tiết tháng bảy rất đẹp, ánh sáng rực rỡ, bầu trời quang đãng, vạn dặm không mây. Tuy nhiên, khi đã bước chân tiến vào trong rừng rậm Bologna thì ngẩng đầu lên cũng gần như không thấy được bầu trời xanh thẳm đâu, mà cúi đầu thì khắp nơi đều là dương xỉ, địa y xám xịt. Dẫm lên thảm thực vật ẩm ướt, trơn trượt đó, con người tất nhiên là không thể bước đi hay di chuyển một cách ổn định được. Hơn nữa, rừng cây kín kẽ, không thông gió cũng khá oi bức, chỉ phút chốc đã khiến quần áo của mọi người ướt đẫm. Nhóm lính đánh thuê hiển nhiên đã chuẩn bị mọi thứ từ trước, họ mặc trên người là bộ quần áo có chất phải thoáng mát, thấm hút mồ hôi tốt.

Ánh sáng ở đây rất u ám, vậy nên trong lúc con người đi đường rừng, không khỏi gặp phải các loại khó khăn trùng trùng mà còn cả những mối đe dọa hết sức nguy hiểm. Tuy nhiên, nơi đây lại là thiên đường của các loài sinh vật. Dù là động vật hay thực vật, độ phong phú của sinh vật nơi đây đều không phải là điều mà ở các vùng khác trên đất liền có thể so sánh được, càng không tính tới những loài lạ kỳ, quái dị ẩn mình trong rừng mưa.

Địa hình ở đây khá phức tạp, từ những núi nhỏ phân tán đầy nham thạch tới những bình nguyên có độ cao khá thấp, đến những con dốc hẹp trên cao nguyên chằng chịt sông suối. Quả thật là phong phú, muốn gì cũng có. Bề mặt địa hình đa dạng đã tạo nên cảnh quan rừng mưa với hàng nghìn hàng vạn trạng thái. Nơi nơi đều là hồ nước, yên tĩnh như mặt đá quý trong suốt, dòng suối chảy trong khe đá róc rách hoặc là thác nước cao ba nghìn thước đổ từ trên cao xuống... Những cây cổ thụ lâu năm cao chót vót đến tận trời, những dây leo quấn chặt thân cây và thảm hoa cỏ um tùm rậm rạp dệt nên từng tòa, từng tòa mê cung xanh mướt.

Vừa bước chân vào cung điện của thiên nhiên nơi đây, cả người Tiểu Tịnh Trần dường như tràn ngập sức sống trở lại. Cô bé yêu thích rừng rậm, yêu thích động vật và yêu tha thiết sự sống. Mặc dù rừng rập trên núi dù có thâm sâu rậm rạp cũng không thể phức tạp và biến đổi phong phú như rừng mưa nhiệt đới. Nhưng có thể nói, ở nơi đây cô bé như tìm được nơi thuộc về bản thân.

Địa thế của rừng rậm nhiệt đới rất phức tạp, trên cơ bản không tìm thấy được một con đường hoàn chỉnh nào ở đây. Trên mặt đất được phủ đầy những cành cây khô và lá rụng, tầng tầng lớp lớp lá mục nát che lấp những nguy hiểm vô hình phía dưới nó. Một bước dẫm lên thảm lá cây, bạn không thể biết mình có đang trêu chọc đến thứ gì đáng sợ như côn trùng, rắn rết hay không. Các dây thần kinh trong đầu mọi người đều căng thẳng đến mức cực hạn, chỉ sợ không cẩn thận một chút là bỏ mạng tại nơi đây.

Thế là, Tiểu Tịnh Trần đối lập hoàn toàn với vẻ cảnh giác đầy cẩn thận của nhóm lính đánh thuê lại tung tăng đầy hứng khởi như đi du xuân cũng với Bạch Hi Cảnh nhàn nhã dạo bước chậm rãi, thong thả, ung dung. Nhóm lính đánh thuê không khỏi lé lắt nhìn, những thiếu gia, tiểu thư không biết đến khói lửa nhân gian gì đó quả là con mẹ nó đáng ghét nhất rồi!

Cảm nhận được cảm xúc bài xích của những người trong đoàn, Ân Quân không khỏi cười khổ, lớn tiếng nói: “Tịnh Trần, bám sát đội ngũ, cẩn thận nguy hiểm.”

Tiểu Tịnh Trần quay đầu liếc anh ta một cái, không hé một lời nào. Sau đó, cô bé đi đến bên cạnh Bạch Hi Cảnh, dựa sát vào người cha, nhưng trên khuôn mặt không dấu được vẻ tươi cười đầy vui sướng.

Đi sát ngay phía sau người mở đường Thạch Đầu là anh chàng cơ bắp đầu trọc. Anh ta cất giọng ồm ồm hỏi: “Lão đại, lần trước chúng ta đến rừng rậm Bologna đã bị tổn thất bao nhiêu người như thế, vì sao lần này vẫn còn muốn đến đây làm nhiệm vụ? Bọn họ muốn đến rừng rậm nhiệt đới để tìm chết thì cứ để bọn họ tự mình đi thôi, sao còn phải kéo theo chúng ta nữa?”

Có tâm trạng này không chỉ mình anh ta, sáu người lính đánh thuê còn lại trong đoàn cũng nghĩ như vậy. Chỉ là Ân Quân bị Bạch Hi Cảnh tạo áp lực, ép bức không thể không đến. Mà sự tin cậy và ỷ lại của đoàn lính khiến cho bọn họ không thể trơ mắt nhìn Ân Quân một mình lao đầu vào nơi nguy hiểm, cho nên, mọi người mới cùng nhau đến. Nhưng dù có như thế, bọn họ cũng không có cách nào loại bỏ sự kháng cự nhỏ bé và cảm giác không thoải mái trong lòng mình.

Đối với câu hỏi này, Ân Quân cũng không biết nên trả lời thế nào. Anh ta chỉ có thể ngậm chặt môi, không hé một lời. Ngược lại, Bạch Hi Cảnh có chút ngoài ý muốn mà nhìn bọn họ, nói: “Lần trước các anh đã mất rất nhiều người ở đây sao? Tôi còn cho rằng nhiệm vụ của các anh diễn ra rất suôn sẻ đấy. Lúc chụp ảnh ai cũng cười tươi đầy vui vẻ như thế mà.”

Lời này vừa mới thốt ra, cả bầu không khí liền tĩnh lặng, dường như Bạch Hi Cảnh đã chạm vào một điều cấm kỵ nào đó không thể nói ra được bằng lời của họ. Tất cả mọi người đều trầm mặc, cúi đầu gấp rút lên đường. Rất lâu sau, bất ngờ là Anna đã đứng ra giải thích nỗi hoài nghi cho Bạch Hi Cảnh. Thời khắc đó, cô ta đã điều chỉnh bộ dạng bản thân sang trạng thái lính đánh thuê hoàn hảo nhất của mình. Những hành động của cô ta cũng không còn để lộ vẻ mê hoặc yểu điệu, quyến rũ nữa, mà từng cử chỉ, từng động tác đều bộc lộ khí chất cool ngầu lão luyện, cô ta nói: “Những người trên ảnh đó đã không còn nữa. Nhiệm vụ trong rừng rậm Bologna lần trước chúng tôi có tổng cộng sáu mươi ba người tiến vào trong khu rừng này. Nhưng đến cuối cùng, sống sót đi ra ngoài chỉ có ba người là Lão đại, tôi, còn cả Thạch Đầu nữa.”

Bạch Hi Cảnh có chút sững người, anh nhìn về Thạch Đầu đang thăm dò đường phía trước mặt, như hiểu rõ gì đó mà gật đầu. Thảo nào lại để anh ta làm tiên phong mở đường, hóa ra là vì có kinh nghiệm.

Tầm nhìn trong rừng rậm không được rộng rãi lắm, bởi vì thực vật quá rậm rạp, tươi tốt, nước mưa lại nhiều, cho nên cả khu rừng đều khiến người ta cảm thấy rất oi bức. Dần dần mọi người không còn nói chuyện qua lại nữa, bọn họ chỉ chăm chăm tiến vào sâu trong khu rừng.

Xung quanh rừng cây thường xuyên có dấu vết của con người xuất hiện, đó là của những nhà thám hiểm hoặc những thổ dân đi tìm thức ăn. Cho nên, ở vòng ngoài của rừng rậm cứ cách một đoạn là lại có một chỗ nghỉ ngơi đơn sơ. Đó thực ra chỉ là một khoảng đất trống khá bằng phẳng và rộng rãi, thích hợp cho việc nhóm lửa nấu cơm, dựng lều bạt.

Xuyên qua một loại thực vật dạng bụi cây gai, bọn họ rất nhanh đã đến điểm nghỉ ngơi đầu tiên. Tiểu Tịnh Trần đang đi giữa đội ngũ đột nhiên dừng bước chân. Cô bé vừa đứng lại, Bạch Hi Cảnh đi cạnh cô bé cũng dứt khoát đứng nguyên tại chỗ, Anna đi phía sau đội ngũ không để ý, suýt chút nữa đâm vào lưng hai người. Cô ta nhẹ nhàng nhăn mày, cho rằng hai vị tiểu thư, thiếu gia đây muốn hái hoa ngắt cỏ các loại gì đó, nên nói: “Hai người làm gì đấy, mau theo kịp đội ngũ kìa. Đừng có tự tìm việc không đâu.”

Nghe thấy giọng nói của cô ta, mấy người lính đánh thuê đi trước đồng loạt dừng lại, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần.

Ân Quân dùng ánh mắt đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh nhún vai, cúi cầu nhìn Tiểu Tịnh Trần, ấm giọng hỏi: “Sao vậy con?”

Tiểu Tịnh Trần giơ tay chỉ vào chàng trai trẻ ở vị trí thứ ba đi sau Đầu Trọc, nói: “Có con sâu rơi vào cổ anh ta rồi.”

Quần chúng đều đồng loạt sững sờ, đồng loạt nhìn về phía chàng trai trẻ tuổi đó. Anh ta hoang mang lắc đầu, nói: “Không có, tôi không cảm nhận được sâu trên người.”

Đối lập với cô gái bé nhỏ vô tri Tiểu Tịnh Trần, mọi người tự nhiên càng tin tưởng người trong đoàn có kinh nghiệm phong phú hơn. Thế là tất cả mọi người đều cho rằng Tiểu Tịnh Trần ăn no dửng mỡ, không có việc để làm nên căn bản không coi lời nói của cô bé là thật. Chỉ có Bạch Hi Cảnh ý tứ sâu xa nhìn Ân Quân, nói: “Với thân phận là người đồng hành, tôi khuyên anh một câu này. Tốt nhất anh nên kiểm tra người cùng trong đoàn của mình một chút đi. Hãy tin tôi, con gái tôi ở đây vốn có kinh, nghiệm, phong, phú hơn bọn họ rất nhiều đấy!”

Ân Quân ngẩn người, anh ta mặc dù không dám gật bừa với cái kinh nghiệm phong phú của cô bé Tịnh Trần kia, nhưng anh ta biết được thân phận thực sự của Bạch Hi Cảnh. Những người đứng trên đỉnh của tháp thức ăn như sếp lớn đây căn bản sẽ không nói bậy bao giờ.

Vậy là, Ân Quân bước lên phía trước, nhìn về chàng trai trẻ kia nói: “Cởi quần áo ra, quay người lại đây.”

Cậu thanh niên sững người, nghe lời cởi quần áo, vẫn còn chưa kịp xoay người thì đã nghe thấy tiếng hít lạnh của hai người Thạch Đầu và Đầu Trọc phía sau lưng mình. Đợi đến lúc cậu thanh niên quay người lại, nhóm người Anna cũng sợ nhảy dựng lên. Họ nhìn thấy một con đỉa mập múp người, mềm nhũn đang bám dính trên chiếc cổ màu đồng của anh ta, trông thật rợn người.

Đầu con đỉa đã dán vào trong lớp da thịt cậu thanh niên. Do hút máu no mà thân mình nó căng lên, to hơn vài lần so với lúc đầu. Ân Quân lập tức bước lên trước, dùng sức phủi mạnh. Anh ta phủi vài lần mà con đỉa mới không cam tâm không tình nguyện rơi xuống đất. Bên này vừa mới thở phào nhẹ nhõm được một hơi thì đã nghe thấy tiếng Tiểu Tịnh Trần vang lên lần nữa. Cô bé chỉ vào Đầu Trọc nói: “Trên người anh ta vẫn còn sâu, nó vừa mới rơi từ trên cây xuống xong.”

Đầu trọc không nói hai lời, lập tức cởi quần áo. Quả nhiên, trên lưng anh ta đang có một con đỉa dính chặt, chỉ là con đỉa vừa mới định đâm đầu vào da thịt anh ta thì đã bị Thạch Đầu cho một bàn tay đánh bay đi. Ân Quân ngẩng đầu nhìn cây cối phía trên, khuôn mặt biến sắc, nói: “Chạy mau, nhanh chóng đến chỗ nghỉ ngơi đi.”

Mọi người không hề phản bác, sải bước chạy như điên. Đồng thời, một trận mưa đỉa từ trên cao ào ào rơi xuống, làm cho mọi người sợ đến mức người đàn ông cao to nào đó có lá gan nhỏ thất thanh hét chói tai. Khó khăn lắm mới chạy đến nơi, vứt bỏ nguy hiểm lại phía sau, mọi người đều chống đầu gối thở dốc. Đợi đến lúc hồi sức, bọn họ từng người, từng người một đều cởi quần áo. Mặc dù mọi người chạy nhanh nhưng đám đỉa lúc nhúc, chi chít đó vẫn có thể dính vài con trên người. Họ vẫn nên nhanh chóng quét sạch cơ thể mình thì hơn. Nếu để muộn thì không biết bản thân họ sẽ chết như thế nào nữa.

Đối lập với đám lính đánh thuê kinh nghiệm phong phú đầy mình, hai cha con Bạch Hi Cảnh, Tiểu Tịnh Trần lần đầu tiên vào rừng mưa nhiệt đới, nhưng họ không bị con đỉa nào bám lên người. Không thể không nói, điều này thực ra không có gì kỳ lạ cả, với trình độ của hai người, tránh thoát Bạo vũ lê hoa châm* trong truyền thuyết còn được nữa là, mưa đỉa, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!

(*Tên một chiêu thức võ công)

“Mẹ nó, nhiều đỉa thế này, muốn hút chúng ta thành xác khô sao hả?” Mọi người vẫn còn sợ hãi.

Nghỉ ngơi một lúc, người có chiều cao khiêm tốn tên Triệu Thinh và cậu thanh niên tên Diêu Tân bắt đầu nhóm lửa thổi cơm. Bởi vì vội vàng lên đường, cơm trưa làm cũng rất đơn giản, chỉ có bát canh rau ngâm bằng nước sôi và bánh lương khô đặt trong túi chân không. Rau trong bát canh rau là đồ ăn liền được nấu sẵn trong túi, dù sao thì với hoàn cảnh trước mắt, cũng không thể đưa ra yêu cầu gì quá cao được.

Do trước đó Tiểu Tịnh Trần nhắc nhở mà mọi người mới tránh được lũ đỉa đánh cướp. Cho nên, thái độ của mọi người dành cho hai cha con đều trở nên tốt hơn rất nhiều. Diêu Tân húp một ngụm canh đặc rồi cắn một miếng lương khô, hiếu kỳ nhìn Tiểu Tịnh Trần, nói: “Cô làm sao lại biết có đỉa rơi trên người chúng tôi. Ngay cả bản thân chúng tôi đều không nhận ra.”

Tiểu Tịnh Trần miệng do bị lương khô nhét đầy mà phình hẳn lên, đôi mắt cô bé tròn lay láy, nhìn như con ếch lớn kiểu chibi, đáp lời: “Tôi nhìn thấy mà.”

Diêu Tân im lặng hai giây, tự đáy lòng thốt lên: “Mắt cô tinh thật đấy!”

Quai hàm Tiểu Tịnh Trần cứ phồng lên, chuyển động lên xuống, ánh mắt trông vô cùng ngây thơ vô tội.