Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 343: Cha ngốc bị bé ngốc đùa giỡn???



Sau nửa tiếng ăn uống no nê, nghỉ ngơi đầy đủ, mọi người tiếp tục gấp rút lên đường. Họ bắt buộc phải đến địa điểm nghỉ ngơi tiếp theo trước khi trời tối. Nếu không, ngủ ngoài trời giữa rừng rậm nguy hiểm này, rất có thể họ sẽ mãi mãi không có khả năng nhìn thấy mặt trời của ngày hôm sau được nữa.

Diêu Tân là một chàng trai rất hoạt bát, khó khăn lắm cậu ta mới gặp được một em gái tuổi còn trẻ, lại đáng yêu, dễ nói chuyện như Tiểu Tịnh Trần. Vậy là cậu ta đã bỏ qua khúc mắc trong lòng trước đây để làm quen với Tiểu Tịnh Trần. Mặc dù chỉ có mình cậu ta luôn miệng nói, Tiểu Tịnh Trần im lặng nghe, thế nhưng ít ra bầu không khí trong đoàn cũng thư thái hơn nhiều so với trước đây.

Hành trình của buổi chiều dường như rất thuận lợi, cả đoàn không gặp phải nguy hiểm gì. Bộ não chứa đầy dây thần kinh căng thẳng của họ cũng dần dần thả lỏng, họ dường như đã thấy điểm nghỉ chân tiếp theo ở phía xa xa. Mọi người đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cũng ngay trong lúc mấu chốt, khi sự cảnh giác của mọi người bắt đầu rời rạc, Tiểu Tịnh Trần đang chăm chú, nghiêm túc nghe Diêu Tân kể lại những chuyện cũ năm xưa của cậu ta thì cô bé lại đột nhiên cử động. Ngón tay cô bé thủ sẵn dao găm ở eo, con dao mà Ân Quân viện trợ dựa trên tình hữu nghị, các khớp tay cô bé chuyển động, lưỡi dao theo đó rời khỏi tay, vút một tiếng bay ra ngoài.

Lưỡi dao nguy hiểm sượt qua vị trí phía dưới vành tai của Diêu Tân một centimet, phập một tiếng, ghim chặt trên cành cây.

Bầu không khí bỗng nhiên an tĩnh, mọi người vô cùng ngạc nhiên, tất cả đều hướng mắt về phía Diêu Tân. Diêu Tân cứ đứng đơ tại chỗ như bị ai đó bóp chặt lấy cổ họng. Ánh mắt cậu ta trợn trừng, vẻ ngơ ngác nơi đáy mắt cũng lộ ra không chút che đậy. Rất lâu sau, cậu ta mới run lẩy bẩy, sờ soạng cổ của bản thân, khuôn mặt trắng bệch nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, nói một cách đầy ẩn ý, tối nghĩa: “Nếu như cô ngại tôi lắm miệng thì cứ nói thẳng ra, không cần phải lấy dao dọa tôi đâu, người dọa người là có thể dọa chết người đó.”

Tiểu Tịnh Trần mơ hồ không hiểu nhìn cậu ta, nói: “Tôi không hề ngại việc anh nói nhiều, cũng không muốn dọa người khác.”

“Vậy thì tại sao lại vung dao với tôi chứ?” Diêu Tân tức giận, dù cho ai đột nhiên tiếp cận sát sàn sạt với tử vong như thế, tâm trạng không thể ổn định như bình thường cũng là dễ hiểu thôi.

Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác, ngơ ngác rồi tiếp tục ngơ ngác. Sau đó, cô bé chỉ vào phía sau cậu ta rồi nói: “Thứ tôi muốn dọa là nó mà.”

Diêu Tân nghi ngờ quay đầu lại phía sau nhìn, cậu ta liền lập tức bị dọa đến mức nhảy dựng lên: “Ai da, mẹ ơi!”

Cậu ta nhìn thấy trên thân cây loang lổ kia là một con rắn hổ mang Bothrops ba màu, con rắn độc âm u, lưỡi phun ra rồi rụt vào, cảnh giác nhìn chằm chằm mọi người. Mà mũi dao của Tiểu Tịnh Trần liền ghim ngay phía trước, cách đầu rắn khoảng chừng năm centimet. Mọi người không hề nghi ngờ rằng nếu như Tiểu Tịnh Trần không ra tay bất ngờ, thì bọn họ ít nhất cũng có một người bị rắn độc cắn trúng. Dù sau đó có giết được nó, nhưng họ cũng không có cách nào cứu được mạng sống của một người nào đó trong đoàn.

Con rắn hổ mang Bothrops ba màu rất nổi tiếng trong các khu rừng mưa nhiệt đới. Nọc độc của chúng mang theo độc tố rất mạnh từ huyết dịch. Những người bị nó cắn phải sẽ bị hoại tử và lở loét nghiêm trọng ở miệng vết thương, giống như xác chết trong quá trình phân hủy. Nếu như không được cứu chữa kịp thời, vùng hoại tử, lở loét sẽ lan ra nhanh chóng, vài ngày sau đó người đó sẽ đau đớn mà chết đi. Dù cho có dùng huyết thanh kháng nọc độc của rắn để cứu chữa thì vết sẹo cũng vĩnh viễn lưu lại trên người họ.

Dựa vào tình hình và hoàn cảnh trước mắt của bọn họ mà nói, muốn cứu chữa kịp thời trong thời gian hữu hiệu của thuốc thì không quá thiết thực. Mặc dù bọn họ có mang theo huyết thanh kháng nọc độc của rắn nhưng có trời mới biết loại thuốc đó có hữu hiệu với nọc độc của rắn hổ mang Bothrops ba màu hay không.

Dù nói thế nào đi nữa, Tiểu Tịnh Trần cũng đã cứu bọn họ một lần.

Lần này, tất cả mọi người đều không nói chuyện. Nhóm lính đánh thuê mang tâm trạng bối rối khó hiểu vừa có chút nặng nề, vừa có chút phức tạp. Bọn họ cuối cùng đã hiểu câu của Bạch Hi Cảnh lúc trước đã nói: “Con gái của tôi tuyệt đối có kinh, nghiệm, phong phú hơn tất cả mọi người” rốt cục là cái ý quái quỷ gì.

Lại nói, bọn họ có thật là được thuê để dẫn đường và bảo vệ cho hai cha con này không? Chủ ngữ, vị ngữ và tân ngữ có phải đảo lộn rồi không hả?

Khi màn đêm buông xuống, nhóm lính đánh thuê mang tâm trạng nặng nề cuối cùng cũng đến địa điểm nghỉ ngơi thứ hai. Gấp rút lên đường trong bóng tối nơi rừng rậm là một quyết định không sáng suốt. Vì vậy, mọi người không có ý kiến gì mà bắt đầu dựng lều bạt, chuẩn bị các trang bị để qua đêm. Bữa tối như cũ vẫn do Triệu Thinh và Diêu Tân phụ trách.

Mọi người bận rộn nhưng không hề hỗn loạn mà thực hiện tất cả công việc. Tiểu Tịnh Trần đương nhiên sẽ đến giúp cha dựng lều. Lều bạt là lều trại quân dụng đã được gia cố cho dày lên do Đại Sơn chuẩn bị, có thể chống mưa, chống sét, chống mưa đá, lại còn chống chuột bọ, côn trùng, rắn rết. Có thể nói, chỉ cần không gặp phải dã thú thể trạng to lớn hoặc một tổ kiến hành quân đi kiếm mồi, thì tránh ở bên trong lều hai cho con cũng tuyệt đối không phải lo nghĩ gì.

Dựa theo năng lực vác nặng đến kỳ quái của hai cha con Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần, bọn họ có thể mang theo những vật phiền toái như hai tấm thảm lông lót giường êm ái dễ chịu. Điều này khiến cho đám lính đánh thuê chỉ có mỗi bộ đồ ngủ dính trên người làm sao chịu được, làm sao chịu được đây. Chỉ nhìn thấy lều bạt dày dặn đẹp đẽ kia là bọn họ đã ghen tị và đố kỵ lắm rồi.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ suy xét mời thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê như Ân Quân hoặc là cô gái yếu mềm như Anna đến ở cùng một lều bạt với mình để đổi lấy sự bảo vệ chặt chẽ và tận tâm hơn, vì dù sao thì rừng mưa nhiệt đới như thế này vốn là nơi khá nguy hiểm với bất kỳ ai.

Thế nhưng mà, Bạch Hi Cảnh cần được bảo vệ sao? Rõ ràng anh còn thoải mái như cá gặp nước hơn cả Tiểu Tịnh Trần.

Hơn nữa Boss Bạch còn có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, đặc biệt là cả tinh thần cũng phải sạch sẽ mới được. Trong khu vực của anh, ngoài anh ra, sinh vật được phép tồn tại duy nhất chỉ có thể là con gái Bạch Tịnh Trần. Ngay cả Đại Sơn, Tiểu Sơn cũng đều phải lựa chọn thời gian lưu lại một cách hạn chế và có định mức.

Vậy là, sau khi ăn bữa tối phong phú hơn nhiều so với bữa trưa xong, trước ánh mắt nhiệt tình của nhóm lính đánh thuê, Bạch Hi Cảnh ung dung thản nhiên chui vào lều. Thời gian vẫn còn khá sớm, Bạch Hi Cảnh chưa ngủ được. Anh liền dựa nửa người vào Tiểu Tịnh Trần đang chơi game trên thảm, người Tiểu Tịnh Trần cũng dựa vào lòng Bạch Hi Cảnh. Trên tay cô bé là máy PSP, là tài trợ thân tình của anh trai thứ tư Bạch Trạch Thần. Máy chơi game PSP này đã được thiên tài máy tính Bạch Trạch Thần cải tiến, chắc chắn rất dễ cầm, dễ thao tác, là thiết kế được nghiên cứu và phát triển chuyên dành riêng cho những người có trí năng ngô nghê như Tiểu Tịnh Trần. Toàn thế giới chỉ có một chiếc duy nhất, tuyệt đối không có chiếc thứ hai.

Năng khiếu chơi game của Tiểu Tịnh Trần là không thể nghi ngờ được. Đương nhiên, năng khiếu này chỉ giới hạn trong các trò chơi chiến đấu. Chơi game một mạch đến gần mười giờ, cô bé mới day day đôi mắt không thể nào mở to của mình, ném máy chơi game sang một bên, dứt khoát ôm Bạch Hi Cảnh, chìm vào giấc ngủ.

Lượng thức ăn của Tiểu Tịnh Trần cũng là điều không thể nghi ngờ được. Buổi tối cô bé uống hơi nhiều canh rau, lúc sắp sửa đi ngủ lại do quá buồn ngủ mà không đi vệ sinh. Vậy là, nửa đêm cô bé bị cảm giác buồn đi tiểu đánh thức. Mở đôi mắt mơ màng như có một lớp sương phủ đầy vì ngái ngủ ra. Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác nhìn phần đỉnh của lều bạt, trong lều bật đèn huỳnh quang. Ánh đèn rất mờ, không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, nhưng vẫn đủ để có thể nhìn được mọi vật xung quanh.

Tiểu Tịnh Trần chần chừ, do dự đủ loại rồi mới lăn đi lăn lại trên thảm như bánh áp chảo. Cô bé không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp ra ngoài đi tiểu đâu!

Thật là thần kỳ, khi cô bé giày vò lăn đi lăn lại như vậy mà Bạch Hi Cảnh nằm ngay cạnh cô lại không có chút biểu hiện tỉnh giấc nào hết. Được thôi, em gái này trước nay ngủ luôn không hề thành thật. Lăn lộn lúc này cũng chỉ nhỏ bé không đáng kể, là chuyện nhỏ so với nết ngủ của cô bé, Boss Bạch tỏ ra đã quá quen và thích ứng rất tự nhiên rồi.

Cuối cùng, Tiểu Tịnh Trần vẫn phải hy sinh trước nỗi buồn đi tiểu của mình. Cô bé không cam tâm, không tình nguyện mà ngồi dậy, mở khóa kéo cửa lều và đi ra ngoài.

Đêm tối trong rừng rậm chính là nỗi nguy hiểm không thể nghi ngờ, nhưng cảnh đêm lại khá đẹp và yên tĩnh. Mọi người đều đã ngủ say. Mặc dù chất lượng lều bạt của những người khác không thể so sánh với Boss Bạch, những cũng đủ để họ tránh gió che mưa. Ở vòng lều bạt ngoài cũng có thiết kế máy thăm dò hồng ngoại, có thể cảm ứng được tất cả các sinh vật tiến vào phạm vi của họ, đồng thời phát tiếng cảnh báo, khiến những lính đánh thuê có thể tỉnh dậy khi có đột nhập từ bên ngoài.

Thám hiểm trong rừng nhiệt đới nguyên thủy là một kỹ thuật sống phải vận dụng cả thể lực và trí lực. Nếu như buổi tối ngủ nghỉ mà còn sắp xếp trực ban, vậy thì tinh thần của người trực đêm vào ngày hôm sau sẽ không được tốt lắm. Ở nơi nguy hiểm như thế này, bất cứ sự sơ xảy nào cũng có thể gây chết người. Vì vậy, các máy móc trang bị cảnh báo đã trở thành vật không thể thiếu của những người thám hiểm. Ân Quân là một thủ lĩnh biết yêu quý cấp dưới của mình, anh ta sẽ không ki bo mà tiết kiệm chút tiền này.

Tiểu Tịnh Trần núp mình sau gốc cây chỗ không người để giải quyết nỗi buồn của bản thân, sau đó, cô bé dụi mắt lảo đảo chầm chậm đi về. Đi mãi, đi mãi, khi lều bạt ấm áp đang ở gần trong gang tấc, cô bé lại đột nhiên dừng bước, rung đôi tai quý báu của mình vài lần, khó khăn bắt được tiếng rên rỉ phiêu lãng như gió tản ra trong không khí.

Tiếng rên rỉ đến từ một cô gái, hơn nữa âm sắc này có vẻ quen thuộc. Trong cả đoàn mười người, ngoài Tiểu Tịnh Trần thì chỉ có một người con gái, đó là Anna. Mặc dù do sự việc dụ dỗ Bạch Hi Cảnh nên Tiểu Tịnh Trần không thích Anna lắm, nhưng dù sao cũng là đồng bọn cùng nhau xông vào rừng mưa nhiệt đới. Ít ra trước khi ra khỏi rừng rậm, bọn họ cũng là người cùng đội ngũ với nhau, nếu như đồng đội có khó khăn, cô bé cũng không thể làm lơ, mắt điếc tai ngơ được.

Vậy là Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ hai giây rồi chuyển hướng đi, dứt khoát đi về phía lều bạt của Anna.

Nguy hiểm trong rừng rậm rất nhiều, đỉa và rắn độc chỉ là ca dễ, nghe tiếng rên rỉ của Anna thì có vẻ như cô ta đang rất kích động. Tiểu Tịnh Trần lo lắng có phải là lúc ngủ, lều của cô ta bị con rắn độc nào đó lén chui vào rồi cắn không. Nếu như không cứu trị kịp thời thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nói đi nói lại, Tiểu Tịnh Trần vẫn còn là một đệ tử nhà Phật có tấm lòng từ bi lương thiện. Đáng tiếc, thực tế và tưởng tượng của cô bé lúc này cách nhau một khoảng dài mười vạn tám nhìn dặm.

Càng tiến lại gần tiếng rên rỉ càng to và rõ hơn. Đợi đến lúc Tiểu Tịnh Trần đi đến cửa lều bạt của Anna, tiếng động bên trong đã rõ ràng đến mức khiến người khác không thể làm lơ được. Tiểu Tịnh Trần cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Anna thật sự đang đau đớn đến mức rất khó chịu. Cô bé dứt khoát không nói một lời, không lên tiếng mà soạt một tiếng kéo cửa lều bạt của Anna ra, sau đó...

Hai thân thể trần trụi trơn nhẵn quấn chặt lấy nhau không tách rời, không hề báo trước mà xông thẳng vào mi mắt cô bé.

Ngoài lều vẫn còn đống lửa đầy tro tàn chưa tắt hẳn, lửa trại chiếu lên ánh sáng đầy xuân sắc trong lều. Có thể thấy đầu trọc Bành Mãnh đang đè lên người Anna, hai người đều lõa thể, không có lấy một sợi vải che thân. Nghe thấy tiếng cửa lều bị mở ra, cả hai quay đầu lại và nhìn ngay thấy cô bé vị thành niên với khuôn mặt thuần khiết ngây ngô đang đứng ngay chính giữa cửa.

Tiểu Tịnh Trần là một cô bé ngốc ngếch đặc biệt thiếu kiến thức thường thức thông thường. Đừng nói đến việc trai gái xxoo, ngay cả yêu là gì cô bé còn không biết nữa là. Khi bắt gặp gian tình giữa Anna và Bành Mãnh, cô bé không chút lúng túng, ngại ngùng hoặc lo lắng bất an. Thứ cô bé nhìn thấy chẳng qua chỉ là hai túi da mà thôi.

Nghe đâu, em gái hồi năm tuổi rưỡi đã tận mắt nhìn thấy con cúc cu lớn của Bạch Hi Cảnh ở khoảng cách gần. Vậy nên, cô bé sẽ xấu hổ khi nhìn thấy người lạ lõa thể sao?

Ngây thơ quá đấy!

Tiểu Tịnh Trần chớp chớp đôi mắt to, đầu nghiêng về một bên, nghi hoặc hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”

So sánh với sự dũng mãnh của Tiểu Tịnh Trần, hai đương sự cũng không kém bao nhiêu. Anna là người da trắng, cô ta đến từ đất nước mà người ta có đời sống riêng tư khá phóng khoáng. Còn Bành Mãnh đã làm lính đánh thuê nhiều năm, anh ta sớm đã hình thành thói quen tự do hưởng lạc mọi lúcmọi nơi. Hai người bị Tiểu Tịnh Trần vạch trần gian tình, không những không ngại ngùng mà còn càng hưng phấn hơn nữa.

Bành Mãnh liếc nhìn Tiểu Tịnh Trần một cái rồi ôm chặt eo thon của Anna, dùng sức tiến thẳng vào bên trong. Anna bị anh ta đâm mạnh vào khiến cho thở dốc liên tục, ánh mắt cô ta quyến rũ như những sợi tơ mỏng, cuốn quanh người Tiểu Tịnh Trần. Cô ta ưỡn nửa người trên rồi ôm lấy cổ Bành Mãnh, hôn anh ta một nụ hôn tiêu chuẩn kiểu Pháp. Nụ hôn nhiệt tình kéo từ môi anh ta xuống cằm, rồi xuống đến vùng cổ. Anna vừa ngâm nga với giọng dâm đãng, mê hoặc, vừa nhẹ nhàng gặm cắn hầu kết của Bành Mãnh khiến anh ta gầm lên những tiếng trầm thấp đầy thô lỗ.

Anna hiển nhiên rất hài lòng với phản ứng của Bành Mãnh, cô ta hổn hển, rên rỉ, nói: “Tất nhiên là làm tình rồi, cô chưa từng làm việc này với người đàn ông của cô sao?”

Hằng đẳng thức trong mắt Anna là như này: đàn ông = Bạch Hi Cảnh. Hằng đẳng thức trong mắt Tiểu Tịnh Trần lại là: đàn ông = cha!

Vậy là, Tiểu Tịnh Trần mang đôi mắt ngơ ngác, mơ hồ đầy nghi ngờ hỏi lại cô ta: “Cần phải làm cái này sao?”

Sắc mặt Anna đột nhiên đơ lại, trố mắt ngoác mồm, hỏi: “Cô thật sự chưa từng làm chuyện này với người đàn ông của cô?”

Đều đã ôm nhau ngủ trên cùng một chiếc giường mà anh ta chưa hề chạm vào cô ta sao?

Chưa có được thân thể mà đã đối xử với cô ta tốt như thế này ư?

Người đàn ông đó không phải có bệnh khó nói thì chính là đã yêu say đắm cô nhóc ngốc ngếch này rồi!

Nhưng, chỉ dựa vào khí thế bá đạo mạnh mẽ ung dung của Boss Bạch Hi Cảnh, thì nhìn thế nào cũng không giống người đàn ông có bệnh khó nói.

Anna không khỏi mạnh mẽ thở dài một hơi. Không phải người người đều nói đàn ông chất lượng, si tình trên thế giới này chết hết cả rồi hay sao, sao giờ lại xuất hiện một đóa hoa lạ thế này?

Anna lặng lẽ rơi lệ hai giây, Bành Mãnh hiển nhiên không muốn cô ta phân tâm ngay giờ phút này. Vậy là anh ta đột nhiên tăng mạnh cường độ hoạt động, tần suất theo đó cũng càng ngày càng nhanh.

Anna cuối cùng vẫn bị lớp hải triều Bành Mãnh đem đến nhấn chìm, khiến cho khoái cảm lan tràn. Cả người cô ta mềm nhũn như bị tan ra thành một vũng nước. Cô ta vừa thở hổn hển vừa nói: “Khuyên cô một câu... Ưm... Nếu như thích anh ta... Ừ... Thì hãy làm những việc anh ta thích làm... Á... Á... Gặp được một người đàn ông sắp tuyệt chủng như thế này... A... Phải nắm cho thật chắc... Ư... Ư... Nếu anh ta không nhắc đến... A... Cô... A... Liền chủ động một chút đi!”

Mắt thấy hai người dường như đang rất bận rộn, Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc gật đầu, nói: “Tôi hiểu rõ rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở.”

Nói xong, cô bé nghiêm túc kéo khóa lều giúp bọn họ, sau đó chậm rãi trở lại con đường quay về lều của mình và khóa kỹ lều. Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác nhìn chằm chằm gương mặt trầm tĩnh của Bạch Hi Cảnh, trong đầu không khỏi lóe lên lời nói của Anna lúc trước.

Cô bé nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi chầm chậm đi đến bên cạnh người Bạch Hi Cảnh rồi ngồi xuống, lẳng lặng ngắm Bạch Hi cảnh đang say ngủ từ lâu. Bạch Hi Cảnh vốn rất tuấn tú, hơn nữa lại chăm sóc, giữ gìn rất tốt, dù đã chạm đến ngưỡng tuổi trung niên nhưng vẫn có vẻ phấn chấn như thanh niên. Ánh đèn huỳnh quang dịu mắt bao phủ lên người anh một vầng sáng đầy ấm áp, khiến cả người anh tỏa ra ánh sáng hết sức ôn hòa như ngọc ấm dịu dàng.

Tiểu Tịnh Trần từ từ cúi cả người xuống, mang tính thử thăm dò mà hôn nhẹ đôi môi mỏng của Bạch Hi Cảnh. Đương nhiên, em gái ngốc thuần khiết không hiểu được kỹ thuật hôn là thế nào. Cô bé chỉ đơn thuần chỉ lấy đôi môi của mình chạm vào miệng của cha mà thôi. Đây thực ra là một kiểu hôn thân thiết đầy thân tình, không mang chút ý nghĩ kiều diễm, mê hoặc nào. Sau khi hôn xong, Tiểu Tịnh Trần chau mày tỏ vẻ nghi hoặc, đầu lưỡi nhỏ liếm một chút miệng của mình rồi nghĩ: không có vị gì cả?

Tiểu Tịnh Trần có chút không dám tin tưởng vào những gì mình nếm được. Lúc Anna hôn Bành Mãnh, rõ ràng cô ta đã say mê, chìm đắm như vậy kia mà, làm sao có thể không có chút hương vị gì được chứ?

Tiểu Tịnh Trần với vẻ không tin mà ép người xuống, vùi đầu nhỏ bé vào cổ của Bạch Hi Cảnh, hô hấp nhẹ nhàng của cô bé phun lên hầu kết của anh. Cô bé lè lưỡi cẩn thận liếm nhẹ hầu kết của Bạch Hi Cảnh rồi lại nhấm nhấm lưỡi của bản thân, băn khoăn vì sao vẫn không nếm ra được mùi gì???

Tiểu Tịnh Trần không khỏi phụng phịu, phồng quai hàm, lông mày xoắn vào nhau, trừng mắt ra. Cuối cùng cô bé dứt khoát há miệng cắn lấy hầu kết của Bạch Hi Cảnh, day rồi lại day một chút. Sau đó đứng thẳng người dậy, chèm chẹp miệng nhấm nháp, ánh mắt lóe sáng. Ừm, quả nhiên là có vị rồi!

Có chút mặn! (Vị mồ hôi)

Vậy là, nếm được vị mặn trên đầu lưỡi, Tiểu Tịnh Trần cười cong cả mắt, vui vẻ cúi đầu cắn lấy hầu kết của Bạch Hi Cảnh tiếp tục mài răng!