Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 345: Tai họa trong rừng



Trên đồng bằng thấp được ngọn núi nham thạch nhỏ tạo thành chỉ có mấy cây đại thụ lẻ loi nên cho dù dưới cái nắng như đổ lửa của tháng bảy, cành lá của những cái cây kia cũng không coi là quá tươi tốt. Một con báo to đen tới mức dường như tỏa ánh sáng đen nhánh đang lười biếng nằm trên một cành cây to khỏe, bốn chân của nó duỗi xuống tự nhiên, cái đuôi thon dài chậm rãi đung đưa để xua đuổi đám muỗi vo ve bay xung quanh, một đôi mắt báo tinh anh thì lại đang cảnh giác quan sát xung quanh.

Con báo đen chắc vừa mới ăn no, dưới gốc cây còn có chút xương thịt thừa, nó lười biếng ngáp một cái thật to, cái miệng to như chậu máu khiến người ta nhìn thấy phải hoảng sợ.

Đám lính đánh thuê cẩn thận ẩn núp trong khu rừng bên rìa đồng bằng, trên tay mỗi người cầm một chiếc ống nhòm mini, quan sát tình hình của sinh vật nguy hiểm đằng xa.

“Ôi chào, con báo này thật là béo, nếu thật sự có thể tóm được nó, chúng ta nhất định có thể bán được một số tiền lớn... Oa!” Dung Hoa - chuyên gia rừng rậm có chút bệnh nghề nghiệp, chỉ cần nhìn thấy loại động vật quý hiếm nào đó, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là đổi thành tiền. Lúc này khi đã tìm thấy sinh vật mục tiêu, tâm trạng thả lỏng, anh ta không khỏi nói ra những ý nghĩ trong lòng mình, kết quả là đổi lấy được sự hầu hạ của một nắm đấm sắt.

Dung Hoa đau đớn che gáy, trợn mắt giận dữ nhìn kẻ đánh mình. Đáng tiếc, anh ta còn chưa kịp thể hiện sự tức giận của mình thì đối phương đã giơ một nắm đấm mập mạp lên trước, nghiêm túc nói: “Anh dám bán nó, tôi sẽ bán anh trước.”

Xét thấy em gái nào đó một đường đi tới đây tỏa ra khí khách uy vũ, Dung Hoa âm thầm, rưng rưng muốn khóc, nuốt xuống nỗi tức giận của mình.

Ân Quân quan sát rất lâu, sau đó mới buông ống nhòm, cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Đã tìm thấy con báo rồi, các người định làm thế nào?”

Bạch Hi Cảnh nhàn nhạt liếc anh ta một cái, chuyển ánh mắt đến nhìn Tiểu Tịnh Trần: “Tịnh Trần?”

Tiểu Tịnh Trần nằm trong bụi cây, đôi mắt to trợn tròn, yên lặng nhìn con báo đen to lớn ở phía xa. Dần dần, hàng lông mày đẹp đẽ bắt đầu xoắn xuýt lại với nhau: “Cha ơi... Cha nói xem Ngó Sen có khi nào không còn nhớ con nữa không??”

Bạch Hi Cảnh: “...” Anh đã hoàn toàn tuyệt vọng với khả năng đặt tên của con gái mình rồi.

Không có được câu trả lời của Bạch Hi Cảnh, Tiểu Tịnh Trần cũng không hề để bụng, cô bé lấy hết dũng khí đứng thẳng người dậy, muốn đi về phía con báo đen nhưng lại bị Anna ở bên cạnh dùng sức kéo lại. Anna nhỏ giọng hét lên: “Cô muốn làm gì thế, vội đi chịu chết sao, mau nằm xuống, nằm xuống.”

Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nhìn Anna trong lùm cây, nghiêm túc nói: “Ngó Sen sẽ không bao giờ ăn tôi đâu.”

Vừa nói, cô bé vừa vung tay Anna ra, tự mình đi về phía cái cây mà con báo đen đang nghỉ ngơi. Đám lính đánh thuê vô cùng lo lắng, nhưng lại không dám tùy tiện ra ngoài. Một con người xâm nhập vào lãnh địa của mình, có lẽ con báo đen đã ăn uống no say sẽ xem như không nhìn thấy. Nhưng nếu như mười người đồng thời xâm nhập vào lãnh địa của nó thì con báo đen dã tính khó thuần tuyệt đối sẽ tức giận mà tấn công người, biến tất cả những kẻ dám xâm nhập thành con mồi dưới móng vuốt của nó.

“Thành thật chờ ở đây, đừng hành động tùy tiện.” Bạch Hi Cảnh nhàn nhạt nói, anh không những bảo đám lính đánh thuê đừng có hành động tùy tiện mà đến cả bản thân anh cũng không ra khỏi lùm cây để đi theo Tiểu Tịnh Trần. Bởi vì Bạch Hi Cảnh biết, những mối nguy hiểm có thể làm Tiểu Tịnh Trần bị thương trước nay đều không phải là đám dã thú. Đám dã thú chỉ có bản năng này, ở trước mặt cô bé chỉ có phận cúi đầu xưng thần, chịu dạy dỗ mà thôi. Cho nên, Cha Ngốc tỏ ra không có chút áp lực nào.

Bước chân của Tiểu Tịnh Trần cũng không nhanh mà chậm rãi như đang đi tản bộ. Lúc mới bắt đầu, con báo đen căn bản không thèm để ý tới nhóc con còn không đủ để nó nhét kẽ răng này. Nó chỉ lười biếng ngáp một cái như ngủ như không. Nhưng, khi Tiểu Tịnh Trần tiến đến ngày càng gần thì nó liền trở nên cảnh giác.

Khi Tiểu Tịnh Trần tiến vào trong phạm vi bán kính hai mươi mét quanh gốc cây, cơn buồn ngủ của con báo đen lập tức biến mất không thấy dấu vết. Nó chậm rãi ngẩng đầu lên, vươn dài cổ, cơ bắp toàn thân căng cứng, một đôi mắt thú sáng long lanh nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần không hề chớp. Hiển nhiên là nó đã cảm nhận được sự uy hiếp trên người nhóc con này.

Bước chân của Tiểu Tịnh Trần không hề dừng lại, đôi mắt lại từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú vào con ngươi của con báo, bất luận nó đang lười biếng hay là đang cảnh giác, phòng bị, vẻ mặt của Tiểu Tịnh Trần đều không hề thay đổi. Cả người cô bé thả lỏng đến cực hạn, dường như thứ mà cô bé đang đối mặt không phải là một con dã thú nguy hiểm mà chính là người cha mãi mãi sẽ không tổn thương đến cô bé. Loại thả lỏng toàn thân đầy tín nhiệm này lại khiến cho lông tơ toàn thân của con báo đen dựng thẳng lên, lo lắng bất an.

Trực giác của dã thú luôn rất mẫn cảm, đặc biệt là loại dã thú phải học cách sinh tồn trong tự nhiên này. Kinh nghiệm rừng rậm khiến bọn chúng có thể cảm thấy nguy hiểm ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc, bản chất tránh dữ tìm lành đã khắc sâu vào tận xương tủy. Thế là, khi Tiểu Tịnh Trần đi tới dưới gốc cây, con báo đen đột nhiên thả người nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất, yên lặng không một tiếng động, tựa như một con mèo lớn không nặng bao nhiêu.

Bốn chân của con báo đen bất an cào đất, sau khi đi vòng quanh chỗ cũ hai vòng, nó đột nhiên co giò chạy tới bên khác của rừng cây. Chạy được một đoạn, nó mới quay đầu cảnh giác nhìn kẻ xâm lược. Nhưng vừa quay đầu, nó bị dọa đến mức kêu lên một tiếng “gào” sợ hãi, lập tức vắt chân lên cổ, nhanh chóng chạy đi.

Không còn cách nào hết, Tiểu Tịnh Trần vốn dĩ là vì nó mà tới, khó khăn lắm mới tiếp cận được nó, nhưng thấy đồng chí Ngó Sen muốn chạy trốn, em gái có thể đồng ý sao? Quá ngây thơ rồi! Thế là, nhìn thấy con báo đen co giò bỏ chạy, cô bé cũng đuổi theo. Sau đó con báo đen quay đầu lại nhìn thấy “Vua thú” đã đuổi đến cửa, lập tức chạy càng liều mạng hơn. Sau đó, Tiểu Tịnh Trần cũng đuổi theo càng thêm vui mừng. Thế là, một người một thú, một trước một sau, một đuổi một chạy, tạo thành một kỳ quan trong rừng rậm.

Đám lính đánh thuê trốn trong bụi cây trợn mắt há mồm nhìn hai hình bóng ở phía xa, hóa đá đến mức hoàn toàn không phản ứng lại được. Thật lâu sau, Diêu Tân mới líu lưỡi nói: “Tôi thế mà lại nhìn thấy một con báo đen hoang dã hung tàn bị một cô bé dễ thương tay không tấc sắt đuổi đến mức chạy vòng khắp nơi, con bà nó chứ, ảo giác này quả thật là quá đáng sợ rồi.”

Đám lính đánh thuê: “...”

Bạch Hi Cảnh nhếch khóe miệng lên dường như khó có thể phát hiện ra, chậm rãi đứng dậy, thản nhiên đi theo hướng mà Tiểu Tịnh Trần đang đuổi theo con báo. Không còn cách nào, nếu không theo sát em gái, thì cô bé nhất định sẽ lạc trong khu vừng rậm nhiệt đới nguyên thủy rộng lớn này mất.

Tiểu Tịnh Trần đuổi theo con báo, chạy vào trong khu rừng rậm. Con báo đen giống như một con chuột nhìn thấy mèo, liều mạng chạy điên cuồng. Tốc độ của báo đen mặc dù không bằng được báo săn, nhưng cũng không phải tốc độ mà đám dã thú bình thường có thể sánh được. Con người thì lại càng không thể nào bì kịp, nó chạy xuyên qua khu rừng nhanh như gió, chỉ để lại một hình bóng mờ ảo gấp gáp.

Tốc độ của Tiểu Tịnh Trần đã đột phá cực hạn của loài người, cô bé giống như một con mèo đói bụng đuổi theo con chuột, kiên quyết bám sát không buông, vừa đuổi theo vừa hét lên: “Ngó Sen, Củ Sen, Mảnh Sen, Ngó Sen Ngào Đường... Em mau dừng lại cho chị! Em thích tên nào thì kêu một tiếng đi mà!”

Con báo: “Gào~” Mẹ ơi, có quái thú, cứu mạng!

“Đoàng”

Đột nhiên có một tiếng súng vang lên, con báo đen đang chạy như điên nhảy lên, nhưng còn chưa đứng vững thì cả người nó đã lăn một vòng, ngã xuống đất. Bởi vì xung lực khi chạy quá mạnh, nó còn ma sát trên mặt đất một đoạn rất dài. Quán tính của Tiểu Tịnh Trần bám sát phía sau cũng không nhỏ hơn quán tính của nó, cô bé vốn không kịp phanh lại, cả người đều bổ nhào xuống đất, đồng thời hai tay chống lên đất, lộn nhào một vòng ba trăm sáu mươi độ. “Đoàng” một tiếng súng vang lên, một viên đạn bay xuyên qua hai chân của cô bé. Nếu như cô bé không lộn nhào đầu ở dưới, chân ở trên thì viên đạn kia chắc chắn đã bắn trúng ngực cô bé rồi!!!!!

Cơ thể vẫn chưa chạm đất thì Tiểu Tịnh Trần đã rút khẩu súng lục bên hông ra, mượn góc độ xoay tròn giơ tay lên bắn. “Đoàng.= Đoàng.= Đoàng.” Ba tiếng súng vang lên, đối phương lại không phát ra chút âm thanh nào. Tiểu Tịnh Trần âm thầm méo miệng, cô bé biết, đối phương đã chạy rồi!

Lộn một cái trên đất để giảm quán tính, Tiểu Tịnh Trần bò dậy, bổ nhào lên người con báo đen. Con báo đen yên lặng nằm trên mặt đất, có một lỗ thủng đầy máy trên bụng nó, máu tươi ồ ạt trào ra ngoài. Con báo đen đại khái cũng cảm thấy tính mạng của mình sắp trôi đi, nó hơi cử động đầu, cuối cùng vẫn vô lực cúi gục trên mặt đất, một đôi mắt thú như hổ phách yên lặng nhìn Tiểu Tịnh Trần.

Tiểu Tịnh Trần mím chặt môi, bàn tay mập mạp dùng sức ấn vết thương của con báo, dòng máu ấm nóng thấm đẫm lòng bàn tay nhưng vẫn không ngừng rỉ ra giữa kẽ tay. Dòng máu chảy xuống theo bộ lông của con báo, rất nhanh đã tích thành một vũng dưới mặt đất, cuối cùng lại thẩm thấu xuống dưới theo các khe hở giữa đám lá khô.

Nhìn máu càng ngày càng nhiều và đôi mắt đang dần ảm đạm của con báo, nỗi sợ hãi không nói lên lời bóp chặt lấy trái tim của Tiểu Tịnh Trần. Cô bé cảm thấy đau đớn khổ sở và hít thở khó khăn, trong vành mắt sáng long lanh đã tích tụ rất nhiều nước mắt, khi cô bé mở miệng muốn nói, từng giọt nước mắt to nặng thi nhau rơi xuống.

“Ba ơi! Ba ơi! Ba ơi! Cứu mạng, ba ơi! Ba ơi! Ba ơi, cứu mạng với!” Tiếng kêu khóc khàn cả họng mang theo sự hoảng sợ tột độ và bất an nhanh chóng lan truyền ra bốn phương tám hướng!

Bạch Hi Cảnh đang lững thững theo sau, không ngờ trong rừng cây lại truyền đến tiếng khóc thét của Tiểu Tịnh Trần. Nỗi tuyệt vọng và than khóc phát ra từ tận đáy lòng đó khiến cho trái tim Cha Ngốc cuồng con gái trong nháy mắt quặn thắt thành một nắm. Bạch Hi Cảnh căn bản không kịp suy nghĩ nhiều bèn đột nhiên phát lực chạy nhanh về phía tiếng khóc truyền đến. Tốc độ của anh bất chợt tăng vọt lên đến cực hạn. Gió quét như lưỡi dao sắc cào lên gương mặt nhẵn nhụi của anh, nhưng còn kém xa nỗi đau sâu thẳm trong đáy lòng anh.

Khi bóng hình anh vụt qua khu rừng rậm, cuối cùng cũng nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đang ngồi quỳ trên mặt đất, mùi máu tươi nồng đậm tản ra bốn phía. Bạch Hi Cảnh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trong đầu trống rỗng, căn bản đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ. Anh chỉ theo bản năng xông tới ôm Tiểu Tịnh Trần vào lòng, ôm thật chặt lấy cô bé: “Đừng sợ, đừng sợ! Tịnh Trần, ba ở đây, đừng sợ!”

“Ba ơi, cha cứu nó, cứu nó đi!” Cảm thấy được nhiệt độ trên người cha, Tiểu Tịnh Trần lập tức tìm được chỗ dựa đáng tin cậy, nước mắt như những hạt ngọc đứt dây ào ào rơi xuống, cô bé đã khóc đến mức thở không ra hơi nữa rồi.

Mãi cho đến lúc này, Bạch Hi Cảnh cuối cùng mới nhìn rõ con báo đen đang nằm trên mặt đất. Sau khi xác định Tiểu Tịnh Trần không có bất cứ thương tổn nào, trái tim anh cuối cùng cũng rớt trở về lồng ngực. Thở phào một hơi, thần kinh chậm chạp lúc này mới phản ứng lại được, hóa ra quần áo trên người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Bạch Hi Cảnh buông Tiểu Tịnh Trần ra, kiểm tra vết thương của con báo đen, lấy thuốc trị thương và băng vải trong ba lô ra: “Ba sẽ băng bó cầm máu cho nó trước, sau đó sẽ đưa nó đến nơi trống trải. Nó không bị thương đến chỗ trọng yếu, chỉ cần gắp viên đạn ra là sẽ không sao.”

“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần nghẹn ngào gật đầu, rồi hung hăng lau nước mắt.

Bạch Hi Cảnh có chút bất đắc dĩ, cho dù đã trưởng thành nhưng khi Tiểu Tịnh Trần khóc vẫn kinh thiên động địa, chấn động lòng người như một đứa trẻ.

“Ba ơi, ba nhất định phải giúp con cứu nó.” Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to nhìn Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh nhấc tay lên xoa đầu cô bé: “Yên tâm, có ba ở đây, nó chắc chắn sẽ không chết đâu.”

“Dạ.” Tiểu Tịnh Trần nấc một cái. Bởi vì cô bé lau nước mắt quá chăm chú, vết máu trên tay liền dính lên mặt, trông rất dọa người. Cô bé chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn về phía rừng cây rậm rạp, giọng nói bình tĩnh không hề lên xuống: “Con phải đi bắt hung thủ về.”

Bạch Hi Cảnh cả kinh: “Đợi...”

Đáng tiếc, anh vừa mới nói được một chữ, Tiểu Tịnh Trần đã biến mất không thấy bóng dáng, chỉ để lại đám lá cây bị nước mắt thấm ướt trên mặt đất.