Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 346: Cuộc gặp gỡ nghịch thiên



Ba phát súng của Tiểu Tịnh Trần không hề bắn trúng kẻ đã bắn con báo, cách xa như vậy, cô bé cũng không thể ngửi thấy được mùi của hung thủ, cũng có nghĩa là cô bé không hề có manh mối để đuổi bắt tên hung thủ kia. Đương nhiên, nếu đổi lại là ở thành phố, cô bé chắc chắn sẽ bó tay không làm gì được. Nhưng nếu như là trong rừng rậm, thì muốn tìm được một kẻ xâm nhập vốn dĩ không nên xuất hiện trong rừng thì thực sự là không thể dễ dàng hơn. Tất cả cỏ cây hoa lá trong rừng rậm đều sẽ chỉ dẫn phương hướng cho cô bé.

Tiểu Tịnh Trần điên cuồng chạy một đường theo trực giác, bóng hình xuyên qua rừng cây như chớp điện, tốc độ nhanh đến nỗi đến ngay cả đám sóc trên cây cũng không hề hoảng hốt. Bất tri bất giác, cô bé đã tiến vào nơi sâu thẳm trong khu rừng.

Rẽ không biết bao nhiêu khúc cua, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên dừng chân, đứng lại. Chiếc tai nhỏ khẽ động, đôi mắt to không hề chớp quan sát xung quanh. Giây tiếp theo, cô bé đột nhiên đổi phương hướng, co giò lên chạy, vượt qua mấy cái cây, một bóng người đứng đưa lưng về phía cô bé đang lắc lư trước một bụi cây.

Đôi mắt to lanh lợi đột nhiên tối sầm, Tiểu Tịnh Trần không hề do dự nhào tới. Móng vuốt nhỏ nắm chặt nắm đấm, hung hăng đánh về phía gáy của người kia.

Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không hề nghĩ đến phải ẩn núp, động tác của cô bé trước giờ đều rất trực tiếp. Nắm đấm mạnh mẽ trong lúc tức giận dĩ nhiên sẽ mang theo tiếng xé gió, bóng người không biết đang làm gì kia nghe thấy tiếng liền quay đầu, gương mặt kinh ngạc dần mang theo kinh hãi. Cậu ta đột nhiên cúi thấp người xuống, tránh nắm đấm của Tiểu Tịnh Trần. Đấm trượt một quả, cơ thể Tiểu Tịnh Trần liền chuyển, vung chân quét ngang, mục tiêu vẫn là đầu của kẻ địch!

Người nọ vội vàng ném đồ trong tay đi, cánh tay nâng lên ngăn trở. Cái chân nhỏ thon dài hung hăng đụng vào cánh tay của người kia. Người kia rõ ràng trông cao lớn hơn, cường tráng hơn, nhưng bị đá một cú loạng choạng lùi về sau mấy bước liền. Một chân Tiểu Tịnh Trần đáp đất, không đợi cái chân kia thu về đã một lần nữa tấn công người nọ.

Người nọ chật vật phòng thủ, mặc dù mỗi lần đều ngăn cản được công kích của Tiểu Tịnh Trần nhưng trên chiếc chân trông vừa thon vừa dài của em gái yếu ớt kia lại mang theo quái lực, vẫn khiến vậu ta đau đến mức phải hét lên oa oa: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi chỉ tới để thám hiểm, tôi không hề có ác ý... Stop, stop, I am an explorer... ゃめてくださぃ...”

Dưới tình thế cấp bách, nhà thám hiểm liền phun ra cả tiếng mẹ đẻ Hoa Hạ, bé con đang bùng nổ, mặt đỏ như máy không hề nhận ra là mình đã đánh nhầm người. Nhà thám hiểm liền đổi sang tiếng Mỹ là ngôn ngữ quốc tế thông dụng mà đối phương vẫn không phản ứng lại. Thế là, tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Eden, tiếng La Tinh, tiếng Tây Ba Nha, tiếng Hy Lạp, cậu ta đều dùng cả. Nhà thám hiểm phun hết một lượt từ đầu đến cuối những ngôn ngữ mà mình biết ra, đổi lại là nắm đấm ngày càng hung ác của đối phương.

Nhà thám hiểm âm thầm phun máu, cậu ta rốt cuộc đã trêu chọc vị thần tiên phương nào đây chứ? Phật Tổ đang cầm hoa cười!

Thừa dịp nhà thám hiểm hơi thất thần, Tiểu Tịnh Trần không hề khách khí đạp một cú lên ngực của cậu ta, đến mức cả người anh ta đều bị đạp bay. Nhà thám hiểm ngã mạnh xuống đất, cậu ta ôm ngực, đau đớn ho khan một trận, cả nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

Bực bội trong lòng đã phát tiết xong, Tiểu Tịnh Trần giận dữ trừng mắt nhìn nhà thám hiểm: “Tại sao anh lại nổ súng với Ngó Sen và cả tôi?”

“Khụ ~ khụ” Nhà thám hiểm điên cuồng ho khan, tưởng chừng như phun cả ra máu. Nghe thấy lời chất vấn của Tiểu Tịnh Trần, cả khuôn mặt cậu ta trống rỗng: “Hả?”

“Hả cái gì mà hả? Tôi hỏi tại sao anh lại nổ súng vào tôi và Ngó Sen?... Không nói có phải không?” Tiểu Tịnh Trần lại giơ nắm đấm lên. Nhà thám hiểm cuống quýt xua tay: “Không phải, không phải, bình tĩnh, bình tĩnh. Cô gái à, bình tĩnh, tôi không biết cô đang nói gì, tôi căn bản không có súng mà.”

“Anh nói dối!” Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn đuổi theo dấu vết con người để lại tới tận đây, làm sao có thể nhầm được...

Tôi nói này, em gái à, lẽ nào em chưa từng nghĩ đến người đến khu rừng này không chỉ có một người sao?

Tiểu Tịnh Trần không có chỉ số IQ có thể nhìn thấu âm mưu quỷ kế, nhưng cô bé có trực giác nghịch thiên, trừng mắt nhìn nhà thám hiểm với khuôn mặt trắng bệch, cô bé cảm thấy anh ta không giống như đang nói dối.

Tiểu Tịnh Trần hoang mang gãi đầu, tiến lên mấy bước rồi ngồi xổm xuống, túm lấy bàn tay của nhà thám hiểm đưa lên mũi ngửi ngửi. Không có mùi thuốc súng?

Tiểu Tịnh Trần sửng sốt, đánh nhầm người rồi!!!!

“À...” Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to thuần khiết, gãi đầu: “... Xin lỗi nha, tôi đánh nhầm người rồi.”

Nhà thám hiểm lần này thực sự thổ huyết rồi, cậu ta phát điên lên: “Chị hai à, cô chút nữa thì đánh chết tôi rồi, một câu đánh nhầm người là xong sao?”

“Tôi cũng nói xin lỗi rồi mà.” Tự biết đuối lý, Tiểu Tịnh Trần nói với giọng yếu ớt.

“Nếu như xin lỗi là xong thì cần cảnh sát để làm gì.” Nhà thám hiểm giận dữ.

Tiểu Tịnh Trần cũng trừng mắt lên tức giận theo: “Làm sao mà tôi biết được, cục cảnh sát cũng không phải do nhà tôi mở.”

Nhà thám hiểm: “...” Cô đánh nhầm người mà lại còn nói năng hùng hồn như thế, em gái à, cô có thật sự ăn năn không vậy??

Nhà thám hiểu hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, mặt đỏ như máu, bò dậy xoa ngực, nhặt máy ảnh rơi dưới đất lên, khập khiễng đi mất.

Tiểu Tịnh Trần quay đầu nhìn những cây cổ thụ cao gần bằng nhau ở xung quanh, lại nhìn những dấu chân người lưu lại trên mặt đất. Cô bé lại một lần nữa xác định mình thật sự không hề đi nhầm hướng. Thế là, suy nghĩ một chút, cô bé lại đuổi theo nhà thám hiểm: “Anh có nhìn thấy người nào khác chạy qua đây không?”

“Không.” Nhà thám hiểm tức giận nói, cũng không thèm nhìn Tiểu Tịnh Trần lấy một cái, chỉ quan tâm đến việc chụp hình cỏ cây hoa lá của mình.

Cảm nhận được sự ghét bỏ và tức giận của nhà thám hiểm, Tiểu Tịnh Trần có chút luống cuống. Thân là một cô bé người gặp người yêu, hoa thấy hoa nở, đây là lần đầu tiên cô bé gặp phải một người ghét bỏ mình đến nỗi không muốn nhìn như thế. Đương nhiên, cô bé cũng không có suy nghĩ máu chó là “anh càng không để ý tôi thì tôi càng phải bám dính lấy anh”, cô bé chỉ đơn giản là muốn hỏi đường mà thôi.

“Vậy anh có nhìn thấy người nào cầm súng không? Anh ta có thể còn bị thương, là do bị súng bắn...”

Tiểu Tịnh Trần chạy một đường tới đây chỉ gặp duy nhất một người sống đó là nhà thám hiểu, nên cô bé chỉ có thể tìm cậu ta để thăm dò. Nhà thám hiểm đến đây để chụp ảnh những động thực vật trong rừng rậm, bị một cô bé đáng yêu ríu ra ríu rít đi theo đằng sau mông thật sự là vô cùng phiền phức, đặc biệt cô bé này lại còn vừa mới đánh cậu ta một trận, cho nên nhà thám hiểm tỏ ra cực kỳ không vui.

“Tôi đã nói rồi, không nhìn thấy tức là không nhìn thấy, cô không thấy phiền sao hả! Đừng có theo tôi nữa có được không, tôi còn muốn sống thêm hai năm nữa đây.”

Nhà thám hiểm không hề nể mặt. Tiểu Tịnh Trần bị hét đến mức sững sờ, nghe câu “tôi còn muốn sống thêm hai năm nữa” của cậu ta, trong đầu cô bé lập tức hiện lên bộ dạng hấp hối của con báo đen. Vốn nó đáng lẽ đang nằm trên cây ngủ gà ngủ gật, nhưng bởi vì sự xuất hiện của cô bé nên nó mới chạy vào trong rừng, sau đó bị người ta bắn đến suýt nữa thì mất mạng. Sau khi Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc hồi tưởng lại, liền cảm thấy Ngó Sen là bị mình hại.

Áy náy, tự trách, đau buồn trong nháy mắt tràn đầy nội tâm, Tiểu Tịnh Trần nước mắt lưng tròng cúi gục đầu xuống, quay người định trở về. Bóng lưng đó đúng thật là cô độc hiu quạnh không sao tả xiết. Nhà thám hiểu vốn không để ý, thậm chí bởi vì cô gái bạo lực cuối cùng cũng chịu đi nên cậu ta còn rất vui mừng. Nhưng khi lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng lưng tiêu điều của Tiểu Tịnh Trần, nhà thám hiểm liền buồn bực gãi đầu: “Này, sắp mưa to rồi, tốt nhất là cô hãy tìm chỗ trú đi.”

Tiểu Tịnh Trần dường như không nghe thấy, chỉ cúi đầu chậm chạp đi về phía trước.

Nhà thám hiểm khẽ hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn sắc trời qua các khe hở của tán cây, suy nghĩ một chút rồi đeo máy ảnh đắt tiền lên, sau đó đi tới kéo lấy cổ tay của Tiểu Tịnh Trần rồi vắt chân lên cổ mà chạy: “Mau lên, đi theo tôi.”

Tiểu Tịnh Trần đang chìm đắm trong sự chán ghét bản thân tột độ, hơn nữa cũng không cảm nhận được ác ý của nhà thám hiểm, thế là, cô bé liền không tự chủ mà lảo đảo bước theo cậu ta. Dường như nhà thám hiểm rất quen thuộc với khu rừng này, rẽ trái lượn phải tìm thấy một hang đá dưới sườn núi, bọn họ vừa chui vào trong hang thì mưa lớn đã ào ào trút xuống.

Mưa xối xả như trút nước, màn mưa nối liền khoảng cách giữa trời và đất, tầm nhìn hạ xuống đến cực điểm, trong tai chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa tí tách rơi xuống lá cây.

“Phần phật” một ngọn lửa vọt lên dần lan ra thành một đống lửa, chiếu sáng hang đá tăm tối. Xem ra, nơi này chắc là chốn nghỉ ngơi đã được chuẩn bị trước của nhà thám hiểm, trong góc còn chất một đống cành cây khô để làm củi đốt dự trữ.

Tiểu Tịnh Trần ôm lấy đầu gối, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, vẻ mặt ngốc nghếch lại hoang mang. Nhà thám hiểm ngồi đối diện thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn cô bé hai cái, thấy tâm trạng của cô bé hình như không được tốt. Cậu ta xoa lồng ngực còn hơi đau, âm thầm nhe răng, tự khen mình đại nhân đại lượng, mới nói: “Này, cô đi một mình sao, đơn thương độc mã mà cũng dám vào rừng rậm nguyên sinh, gan của cô cũng không nhỏ nhỉ.”

Đôi mắt to đen láy hơi động, Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ trong trầm mặc: “Tên tôi không phải là này, tôi tên Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.”

Động tác thêm củi của nhà thám hiểm hơi cứng lại, vẻ mặt cậu ta không hiểu sao lại quái dị đến mức khó có thể diễn tả. Ánh mắt cậu ta lộ ra thâm ý nhìn Tiểu Tịnh Trần, nghiêm túc nói: “Tôi họ Thẩm, tên là Thẩm Kỳ, Thẩm trong thành phố Dương Thẩm, Kỳ trong kỳ quái.”

“Ừ.” Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn đáp lại một tiếng nhưng vẫn không có phản ứng.

Thẩm Kỳ không khỏi che trán, buồn rầu, xoắn xuýt, lẽ nào hai tên cặn bã Bạch Vũ Thần, Bạch Học Thần chưa từng nhắc đến cậu ta trước mặt em gái nhà mình sao?

Không thể nào, với tính cách của Bạch Học Thần thì chắc chắn là một ngày ba bữa còn thêm cả bữa khuya đều phải chuẩn giờ mà chửi mắng, nguyền rủa cậu ta mới đúng. Em gái nhà họ Bạch này chắc chắn đã từng nghe đến tên của cậu ta, chỉ là cô bé không nhớ mà thôi.

Thẩm Kỳ vốn còn đang tức giận vì Tiểu Tịnh Trần không hiểu sao lại đánh mình một trận, nhưng mà hiện tại biết cô bé là em gái của bạn cùng trường từ thuở nhỏ với mình, dường như không thể tính toán quá mức được nữa, chậc, thật là phiền phức!

“Bạch Tịnh Trần, một mình em đến đây sao?” Không muốn bầu không khí quá nặng nề, chủ yếu là không muốn nhìn thấy ánh mắt yếu ớt, áy náy của Tiểu Tịnh Trần nữa nên Thẩm Kỳ lại nhắc lại câu cũ, tìm lời để nói.

Tiểu Tịnh Trần dụi mắt, hít mũi: “Không phải, em đến cùng với cha...”

“Tít tít”

Đột nhiên, tiếng chuông báo tin nhắn cắt đứt lời của Tiểu Tịnh Trần, tiếng người đứt đoạn phát ra từ trong túi của cô bé: “Tịnh Trần? Tịnh Trần!”

Tiểu Tịnh Trần hơi ngẩn người, vội vàng đưa tay mò vào trong túi áo, móc ra một… máy chơi game PSP??

Tiểu Tịnh Trần tùy tiện ấn nút, trên màn hình máy PSP hiện lên một trận nhiễu sóng, sau đó gương mặt anh tuấn của Bạch Hi Cảnh nhảy ra: “Tịnh Trần!”

Tiểu Tịnh Trần lập tức cong hết cả mặt mày: “Ba!!”

Bạch Hi Cảnh thở phào một hơi thật lớn: “Trời mưa to rồi, con đã tìm chỗ trú mưa chưa?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu. Bạch Hi Cảnh tiếp tục nói: “Ngó Sen đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, con không cần lo lắng, ngoan ngoãn đợi ở đó, đợi sau khi tạnh mưa thì ra ngoài. Không tìm thấy hung thủ thì thôi đi, quay về ba giúp con tìm, an toàn của bản thân là quan trọng nhất... bla bla...”

Thẩm Kỳ nhìn Tiểu Tịnh Trần coi máy chơi game như điện thoại để gọi video call mà muốn khóc, yên lặng không nói.

Thế quái nào mà ở nơi quái quỷ này, trong thời tiết quái quỷ này lại có thể bắt được tín hiệu chứ, chiếc di động này muốn nghịch thiên sao!