Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 439: Khi chiến sĩ cường hóa gặp phải bé ngốc sinh hóa



Quay trở lại xe, đám thú cưng đáng yêu đã trải qua một trận đánh nhau sống chết, con nào con nấy tự chiếm lấy một vị trí mà mình nhìn trúng. Vì để tiện mang theo đám mãnh thú này đi cùng, Đại Sơn và Tiểu Sơn đã đặc biệt chuẩn bị một chiếc xe thật lớn. Trong xe không những có thể chứa đám dã thú to lớn này, tầng dưới cùng của xe còn đỗ một chiếc xe riêng chuyên dụng để “Vô Tà lên sàn“.

Tiểu Tịnh Trần bởi vì kiếm được món hời bảy mươi ba triệu chín trăm ngàn tệ mà vô cùng vui vẻ. Giám đốc của đài truyền hình Cửa sổ thế giới cũng vui tới phát điên rồi, sau khi quay xong chương trình “Nhật ký thời đại” lần này, bình luận khen ngợi như nước thủy triều, không ngờ Vô Tà lại là một người vừa xinh đẹp vừa trí tuệ đến vậy. Trong giới giả trí mà trình độ phổ cập giáo dục văn hóa đều rất thấp này thì đây tuyệt đối là một ngọn cờ hiếm có. Hàng loạt chương trình khác cũng gửi thư mời đến gần như là ngập luôn cả văn phòng của Vô Tà, tựa như chỉ cần có thể mời được Vô Tà thì liền có thể chứng minh chương trình của mình có chiều sâu, có trí tuệ, có nội hàm, có trình độ kỹ thuật cao, đây là một loại thị hiếu.

Đáng tiếc vì nhiệm vụ của Đẳng Thập, Tiểu Tịnh Trần không thể không tiếp tục ở lại Cửa sổ thế giới thêm vài ngày. Không còn cách nào khác, ai bảo cô bé là đứa trẻ tốt bụng, đã cầm tiền của người ta là phải giúp người ta diệt trừ tai họa chứ. Vì vậy, Ngải Mỹ không thể không lặn lội ngàn dặm xa xôi chạy tới bàn bạc với cô bé về công việc tiếp theo.

Mặc dù cũng có thể gọi video để mở cuộc họp trao đổi, nhưng nói thật thì xét theo tần số mỗi phút lại thất thần mất sáu mươi giây của Tiểu Tịnh Trần thì e rằng có họp cả ngày cô bé cũng không hiểu rõ trọng điểm rốt cuộc là gì.

Thế là, trong phòng tổng thống của khách sạn năm sao nào đó, cô gái tốt bụng, xinh đẹp, thông minh Tiểu Tịnh Trần đang tắm rửa chải lông cho sư tử nghênh đón chiếc giày bé nhỏ của chị đại - nữ vương Ngải Mỹ. Ngải Mỹ hoàn toàn không thèm nhìn không khí khắp căn phòng toàn mãnh thú đang nhìn trừng trừng, “bộp” một cái đập tay xuống bàn trà: “Đâu là bộ phim lớn nhất năm nay của công ty chúng ta, cậu làm khách mời diễn một vai đi, để giữ độ nổi tiếng!”

Tiểu Tịnh Trần: “...” Buông cái lược xuống, cầm tập kịch bản lên lật hai trang, hoàn toàn không hiểu gì.

Ném xấp kịch bản đi, Tiểu Tịnh Trần cầm chiếc lược lên, tiếp tục chải lông cho sư tử. Bộ dạng ung dung bình tĩnh đó giống như một bà lão đang nhàn rỗi dưỡng lão vậy, chỉ có điều bà lão chải không phải là chải lông cho chó Husky, mà là chải lông cho sư tử.

“Bùm” một tiếng, gân xanh chằng chịt trên trán Ngải Mỹ nổ tung, điều cô không chịu nổi nhất chính là dáng vẻ chậm rãi ung dung, mãi mãi không ở trong một tần sóng của Tiểu Tịnh Trần. Đối với một cô gái mạnh mẽ, tri thức chốn đô thị thì trạng thái ăn no rồi chờ chết này đúng thật là một kiểu tự sát mãn tính. Có điều, Ngải Mỹ dù gì cũng là bạn học của Tiểu Tịnh Trần nhiều năm rồi, đối với chướng ngại học tập của cô bé cũng đã biết rõ.

Xoa mi tâm, chị đại nào đó thỉnh thoảng lại không khống chế được cơn điên này vẫn rất nhẫn nại giải thích: “Độ hot của cậu hiện tại rất cao, Công ty giải trí Vô Tà lại vừa mới bắt đầu mở rộng hoạt động, bộ phim này là bộ phim đầu tiên mà công ty chúng ta tự mình quay, tiền đầu tư rất lớn, nhất định phải thành công. Đáng tiếc, diễn viên tham gia đều là người mới ký hợp đồng, trong giới giải trí mà từng ngày từng ngày trai xinh gái đẹp còn nhiều hơn cả kiến thì căn bản không có chút sức cạnh tranh nào cả. Cậu là nghệ nhân thành danh duy nhất của công ty chúng ta, hơn nữa danh tiếng lại rất nổi, mình chỉ cần cậu tham diễn một vai thôi, vậy thì bộ phim này đã có điểm nhấn để tuyên truyền rồi. Mình tin rằng chỉ cần có người bằng lòng xem thì bộ phim này nhất định sẽ nổi tiếng.”

Vẫn là câu nói đó, trên thế giới này không có ai có thể cưỡng ép Tiểu Tịnh Trần làm chuyện mà cô bé không muốn. Người duy nhất có thể ép cô bé thì lại tuyệt đối không nhẫn tâm bắt ép cô bé. Cho nên, cho dù là làm khách mời diễn một vai diễn nhỏ, cũng phải do cô bé đích thân gật đầu mới được.

Nên diễn hay không diễn, Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ băn khoăn. Nhưng cô bé rất tín nhiệm người bên cạnh mình. Vì thế cô bé liền gật đầu đồng ý: “Thời gian thì cậu bàn bạc một chút với chú Đại Sơn, gần đây mình không rảnh.” Nhiệm vụ bảy mươi triệu, bắt buộc phải hoàn thành một trăm phần trăm, vì tương lai có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn, nắm tay!

“Không vấn đề gì, thời gian do cậu quyết định, chỉ cần trước khi đoàn làm phim hoàn thành công đoạn chuẩn bị sẵn sàng quay phim là được.” Ngải Mỹ hài lòng đạp lên giày cao gót đi mất.

Kịch bản bộ phim lớn nhất năm của Công ty giải trí Vô Tà được để lại, Tiểu Tịnh Trần xử lý vấn đề vệ sinh của mấy con thú cưng đáng yêu xong, liền tắm táp sạch sẽ thơm tho cho chính mình, sau đó nằm trên giường ôm kịch bản... thôi miên. Nhìn những chữ cái “tượng hình” đầy cả trang giấy, chưa đến một phút, cô bé đã hít thở đều đều, khò khò ngủ say, trời sập xuống cũng không liên quan gì đến mình nữa.

Hiệu suất làm việc của Đẳng Thập không nghi ngờ gì là rất cao. Đương nhiên, điều này cũng không ngoại trừ là kết quả của việc anh ta bị ép bởi khoản tiền thù lao bảy trăm ba mươi triệu chín trăm ngàn tệ. Buổi tối hôm đó, anh ta liền gửi kế hoạch hành động tới, thời gian hành động đã được định là ba ngày sau.

Trong thời gian ba ngày, Tiểu Tịnh Trần có thể làm được rất nhiều việc, ví dụ như nấu cháo điện thoại với cha hết cả một ngày, ví dụ như kéo đám thú cưng đi luyện quyền cước tiêu tốn mất một ngày, lại ví dụ như ngồi thiền đọc thuộc lòng kinh văn lại tốn mất một ngày nữa. Trong lời lảm nhảm “không có chuyện gì làm, lãng phí sinh mạng, tự sát mãn tính” của Đại Sơn, nghênh đón ngày hành động do Đẳng Thập quyết định.

Đêm hôm đó, Tiểu Tịnh Trần mặc một bộ quần áo thể thao như mọi khi, lên chiếc xe cũ mà Đại Sơn đã đặc biệt tìm mua về. Chiếc xe đã được cải trang, mặc dù trông có vẻ rách nát quá thể, lại cũ kỹ, nhưng nội thất bên trong thì còn sang trọng đầy đủ hơn nhiều so với xe bọc thép của lục quân đời mới nhất. Chiếc xe yên lặng không tiếng động chạy ở trên đường trong màn đêm đen kịt, lướt vèo vèo như bóng ma. Cuối cùng, nó dừng lại ở nơi cách bến tàu Thâm Song khoảng chừng hai cây số.

Đây là một đồng hoang ở ngoại ô, nơi đây cỏ dại mọc tươi tốt thành bụi, rắn độc bò lổm ngổm, người bình thường đều sẽ không chạy tới nơi này. Quả thực là một nơi tốt, không có dấu vết của con người. Chiếc xe vừa dừng lại, Tiểu Tịnh Trần liền xuống xe, đóng cửa xe lại, đi đến trước mũi xe, nằm trên nắp capo trước xe... ngủ một giấc.

Hết cách rồi, ai bảo chỉnh sửa cái nắp xe đều được che phủ trở nên bằng phẳng nhất, thích hợp để ngủ nhất chứ!

Đứa trẻ ngoan mỗi ngày đều ăn, ngủ, dậy đúng giờ bày tỏ rất không muốn thức khuya!

Trong đám cỏ dại cao cao lúc này có bốn người đang nằm âm thầm, chăm chú quan sát chiếc xe rách đột nhiên xuất hiện, một người trong đó nhỏ giọng nói: “Bọn họ chính là cao nhân mà anh Thập nói sao? Không phải chứ, nhiệm vụ nguy hiểm như vậy lại còn đưa theo một cô gái nhỏ? Tán gái cũng không cần phải như vậy nha.”

“Cậu câm miệng đi, anh Thập đã nói rồi, trợ thủ lần này không tầm thường đâu, chúng ta phải khiêm tốn học tập thật tốt.”

“Xì, không tầm thường cái quỷ gì chứ. Anh nhìn bộ dạng của bọn họ xem, cả nửa ngày cũng không phát hiện ra chúng ta trốn ở trong này.”

“Đúng thế, đúng thế, hai người đàn ông trông tuổi cũng không ít, bét nhất cũng phải ba mươi tuổi rồi. Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy cũng không sợ bị gãy lưng sao.”

Thật ngại quá, tuổi thực của hai anh em sinh đôi đã qua bốn mươi rồi.

“Này, các cậu nói xem chúng ta nếu không chủ động xuất đầu lộ diện thì phải mất bao lâu bọn họ mới phát hiện ra chúng ta?”

“Chi bằng đánh cược đi, tôi cược là một tiếng.”

“Hai tiếng!”

“Bốn tiếng!”

“... Tới khi trời sáng!”

“Mẹ nó, Tinh Thần, vẫn là cậu độc. Đợi tới khi trời sáng thì việc của chúng ta cũng không cần làm nữa, về nhà luôn cho rồi.”

“Cái này thì có thể đấy, nghe nói hai người bọn họ lần này ra tay, đã đòi anh Thập hơn bảy mươi triệu tiền thù lao đó. Nếu mà lãng phí cả một buổi tối thì xem bọn họ còn mặt mũi mà gặp anh Thập không, nhất định phải khiến bọn họ nôn cả gốc lẫn lãi ra.”

“Bé cưng của tôi, hơn bảy mươi triệu đó, bọn họ cũng thật sự dám lấy, ông đây vất vả khổ cực mười năm cũng không kiếm được nhiều tiền như thế.”

Bọn họ xì xào bàn tán, nói chuyện rất vui vẻ. Tiểu Tịnh Trần nằm trên nắp capo gật gù, Đại Sơn và Tiểu Sơn dựa vào cửa xe hút thuốc. Đại Sơn cười híp mắt lẩm bẩm: “Ôi chao, em nói xem nếu như chúng ta có thể nằm ở đây cả buổi tối không ra ngoài thì tốt biết mấy. Không cần làm việc, chỉ nằm trên nắp capo ngủ một buổi tối đã có thể kiếm được bảy mươi triệu, Đại tiểu thư còn không phải là vui chết mất sao.”

Mặc dù là đang lẩm bẩm, nhưng môi của Đại Sơn lại không hề động đậy chút nào, hoàn toàn là dùng âm bụng.

Khóe miệng của Tiểu Sơn khó mà phát hiện được nhếch lên một cái. Anh dám lấy khí chất núi băng của mình ra để đánh cược, nếu thật sự cả buổi tối nay không hành động thì Tiểu Tịnh Trần không những sẽ không hổ thẹn vì không hoàn thành nhiệm vụ rồi chuyển tiền trả lại, mà còn dùng lời lẽ nghiêm túc chính nghĩa trách Đẳng Thập cho cô bé leo cây, bảy mươi triệu nhận không sai chút nào, hơn nữa còn phải hỏi anh ta phí tổn thương tinh thần, phí ngủ bên ngoài gió sương, phí nguy hiểm về nguy cơ nhiễm phong hàn, phí tổn hao cải tạo nắp capo... Thuận tiện, nếu tham gia những hành động chính thức khác nữa sẽ lại thu thêm của anh ta bảy mươi ba triệu chín trăm nghìn tệ thù lao.

Không thể không nói, Tiểu Sơn thật sự rất hiểu tính cách của Tiểu Tịnh Trần. Cũng giống như Đẳng Thập cũng rất hiểu thuộc tính hố người của em gái này.

Thế là, đám nhân tài trong bụi cỏ đang buôn chuyện đến nỗi khí thế ngất trời thì nghe thấy trong tai truyền tới giọng nói nỉ non ấm áp, nhẹ nhàng, dịu dàng như tình nhân nói chuyện với nhau vậy: “Con mẹ nó đám ngu xuẩn các người, người ta đã đến rồi, các người còn làm ổ ấp trứng ở đó hả. Có biết cái gì gọi là thời gian là vàng bạc không hả. Ông đây đã tốn hơn bảy mươi triệu không phải là để mời cô ta đến dã ngoại, để nằm trên nắp capo ngủ đâu biết chưa. Hành động đi, mau hành động đi lũ khốn kiếp!”

Bốn người nọ đều quay đầu, liền nhìn thấy Đẳng Thập đang sải bước trong bóng đêm, rõ ràng còn cách rất xa, nhưng giọng nói lại dường như đang ở ngay bên tai vậy. Rõ ràng ánh mắt của anh ta ấm áp dịu dàng như nước mà ai nấy đều đồng loạt rùng mình một cái.

Bốn nhân tài nọ: “...”

Rõ ràng là tên kia cầm tiền không chịu làm việc, lười biếng tiêu cực, tại sao người bị trách mắng đe dọa lại là bọn họ?

Đẳng Thập tới rồi, đám người đang nằm trong bụi cỏ lập tức nhảy ra, cùng Đẳng Thập đi về phía chiếc xe rách nát nghênh đón. Sau đó, bốn người tài nọ mới kinh ngạc phát hiện ra, hai người đàn ông “già” đang dựa trên cửa xe chẳng hề ngạc nhiên chút nào đối với sự xuất hiện đột ngột của bọn họ, còn cô gái đang nằm trên nắp capo ngủ đến là ngon kia, hít thở đều đều đến mức chóp mũi cũng bắt đầu nổi bong bóng rồi... Mẹ nó chứ!

Đẳng Thập mang khuôn mặt cười giả lả bắt tay với Đại Sơn và Tiểu Sơn: “Thật ngại quá, mấy người này đều là người mới, không hiểu quy tắc.”

Đại Sơn ngáp một cái: “Thôi bỏ đi, nể số tiền bảy mươi triệu tôi tha thứ cho các người một lần đó.”

Đẳng Thập và đám người tài: “...” Tất cả đều đồng loạt nghiến răng nghiến lợi. Anh có dám không nhắc đến bảy mươi triệu đáng chết kia không!

Tiểu Sơn đi tới nắp capo trước xe, vỗ vỗ vai Tiểu Tịnh Trần: “Đại tiểu thư, chuẩn bị hành động rồi.”

Tiểu Tịnh Trần dụi mắt ngồi dậy, khóe mắt vẫn còn mờ hơi nước, rõ ràng là đang ngủ rất ngon. Cô bé ngái ngủ mơ màng nhìn Đẳng Thập một cái: “Đi thôi.”

“Bởi vì lần trước hành động thất bại, bến tàu Thâm Song gần đây phòng bị rất nghiêm ngặt, chúng tôi rất khó lẻn vào từ bên ngoài. Cho nên, lần này vị trí đột nhập của chúng tôi là từ trên trời.” Đẳng Thập chỉ về phía sau, có một chiếc máy bay trực thăng màu đen đang đỗ ở đó, chiếc máy bay được chế tạo thành hình chim ưng, trong buổi đêm đen ngòm gió lớn, rất dễ tưởng nhầm nó là một con chim dữ to lớn.

“Chim ưng 77!” Đã từng là một đội viên đặc chiến ưu tú, Tiểu Tịnh Trần vừa nhìn liền nhận ra chiếc phi cơ trinh sát chiến đấu trên không đời mới nhất này. Hỏa lực của Chim ưng 77 tuy không mạnh, tác dụng chủ yếu của nó là để trinh sát, cho nên ưu điểm lớn nhất chính là khả năng ẩn nấp đặc biệt xuất sắc. Trong quá trình bay nó dường như không phát ra chút âm thanh nào, giống như một con chim dữ đi săn thực thụ, im hơi lặng tiếng khống chế con mồi trong lòng bàn tay.

Đương nhiên, là một máy bay trinh sát, con mồi của Chim ưng 77 chính là tình hình quân địch!

Một chàng trai trẻ tuổi đứng sau Đẳng Thập có chút ngạc nhiên nhìn cô bé một cái: “Thế mà cô cũng biết ư?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, dụi đôi mắt mơ màng vì buồn ngủ, lầm bầm nói: “Ừ, đã từng lái thử, chơi không vui.”

Chàng trai: “...” Chơi không vui cái em gái cô ấy, cô có biết món đồ này đắt như thế nào không, lão đại của bọn họ đã phải tốn bao nhiêu công sức mới mượn được chiếc trực thăng này từ tay của lão đội trưởng đáng chết của chiến đội Kỳ Lân đấy! Fuck!

Đẳng Thập khẽ hừ một tiếng, trừng hai mắt oán giận nhìn chàng trai nọ: “Tinh Không, bình tĩnh.”

Miệng Đại Sơn nhếch lên, lộ ra một nụ cười tràn đầy ác ý. Trong lòng Đẳng Thập hơi căng thẳng một chút, âm thầm kêu không tốt. Đáng tiếc, anh ta còn chưa kịp ngăn cản thì đã nghe thấy tên thủ hạ tướng cướp chỉ sợ thiên hạ không loạn, đệ nhất chân chó cười hi hi mở miệng hỏi: “Đại tiểu thư, cô lái chiếc máy bay này ở đâu vậy, tại sao tôi lại không biết??”

“Ở căn cứ Kỳ Lân đó.” Tiểu Tịnh Trần không chút tâm cơ thành thật trả lời. Trong nháy mắt đã bắn một mũi tên vào trái tim nhỏ bé yếu ớt của Tinh Không, khiến cho thanh HP của anh ta trong nháy mắt tụt về không: “Đại đội trưởng nói thị lực của tôi tốt, làm tay súng bắn tỉa thì quá lãng phí, cho nên muốn đào tạo tôi thành người điều khiển Chim ưng 77. Có điều thứ này chơi không vui, tôi không đồng ý.”

Tinh Không: “???????????”

Vô số mũi tên nhọn theo lời nói ngây ngô của Tiểu Tịnh Trần cắm cho Tinh Không vô số vết thương, “làm tay súng bắn tỉa quá lãng phí” cái gì đó, “không đồng ý” cái gì đó, chuyện này thật sự là bảo những người vót nhọn cả đầu để làm chiến sĩ cường hóa của cứ địa Kỳ Lân làm sao chịu nổi đây.

Anh ta hận tất cả những phần tử khủng bố cực đoan toàn thiên hạ, được tiện nghi còn khoe mẽ, tận lực tận sức đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của người ta.