Hai mươi năm trước... hai mươi mấy năm trước. Khi đó, Bạch Khải Thụy vẫn còn là một thẩm phán cương trực công bằng, công chính liêm minh, được dân chúng kính yêu. Tuy nhiên, ông cũng là một trở ngại trên con đường của không ít quan lớn. Ông sống không thẹn với lương tâm, cho nên có không ít người âm thầm muốn xử lý ông. Các anh trai của Bạch Hi Cảnh mặc dù đều là viên chức, nhưng bởi vì cha mình không được lòng người, cho nên con đường thăng tiến cũng đầy khó khăn.
Khi đó, Bạch Hi Cảnh vừa mới về nước, ngoại trừ tính cách lạnh lùng ra, thì anh cũng giống như vô số những người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú khác. Điểm duy nhất không giống chính là anh mắc chứng bệnh thiếu khuyết nhân tính trầm trọng. Còn đối tượng được chứng bệnh thiếu nhân tính này nhằm vào là tất cả những người lạ mà anh không quen biết.
Thế là, để cha mẹ và người thân có thể sống bình yên và an nhàn ở thành phố S, Bạch Hi Cảnh đã ngầm bày mưu tính kế, trong một đêm giết sạch tất cả những người có ác ý với nhà họ Bạch. Cho dù là ngấm ngầm hay công khai, thì đều kỳ lạ ở chỗ, ngoại trừ những thi thể chất đống như núi kia, bọn họ không hề quấy nhiễu đến bất cứ người nào khác. Chỉ là trong một đêm, thành phố S đã trở thành vương quốc của Bạch Hi Cảnh, còn dân chúng bình thường lại không hề nhận ra mà vẫn tiếp tục cuộc sống của mình.
Đừng nói là dân chúng bình thường, ngay cả chính người nhà họ Bạch cũng không biết Bạch Hi Cảnh đã làm ra chuyện điên cuồng như vậy. Những người bị giết đều trở thành người mất tích, bởi vì toàn bộ thi thể đã bị biến mất không còn một dấu vết, không ai biết Bạch Hi Cảnh đã dùng cách gì để xử lý những thi thể đó cả.
Chuyện này đã được Bạch Hi Cảnh thực hiện một cách bí mật, ngườingười nên biết thì biết hết, còn người không nên biết thì một chút cũng không biết được trong đó bao gồm cả nhân viên tình báo của Đặc khu quốc gia. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Bạch Hi Cảnh đã xưng bá, độc chiếm thành phố S lâu như vậy, thậm chí còn coi các quan chức cao cấp của chính phủ được nhà nước bổ nhiệm là con rối, nhưng lại không hề có bất cứ ai, bất cứ thế lực nào dám động vào anh.
Một người mà đến cả nhà nước cũng không dám tùy tiện đụng vào, thì có thế lực cá nhân nào dám đối đầu chứ?
Đương nhiên, không phải Đặc khu quốc gia chưa từng nhận nhiệm vụ “loại bỏ khối u ác tính của quốc gia” này, mà đáng tiếc là tất cả những người được phái đi ám sát anh đều đã biến mất không để lại một chút dấu vết nào. Đồng thời, các lãnh đạo của chính quyền trung ương Hoa Hạ hết lần này đến lần khác bị ám sát, hơn nữa lần nào cũng thành công. Khoảng thời gian đó, tình hình chính trị của Hoa Hạ bất ổn và vô cùng rối ren mặc dù chính quyền trung ương đã dùng đủ lý do để che đậy chân tướng cái chết của các vị lãnh đạo cấp cao đó, nhưng họ cũng chỉ lừa được dân chúng mà thôi. Các vị lãnh đạo cấp cao khác đều cảm thấy bất an, nhưng lại không có cách nào. Do đó, đến cả Đặc khu quốc gia cũng không dám làm gì Bạch Hi Cảnh nữa.
Thế nhưng, từ sau khi Bạch Hi Cảnh làm cha, anh liền thu hồi móng vuốt sắc nhọn của mình, chẳng những không mở rộng thêm thế lực của bản thân, từng bước xâm chiếm lãnh địa của người khác, mà còn thành thật làm người cha tốt nhị thập tứ hiếu, thậm chí căn cứ theo một tin tức đáng tin, đã nhiều năm anh không không hề giết người nữa.
Hơn nữa, năm đó khi Bạch Tịnh Trần bị đánh lén, việc Bạch Hi Cảnh chỉ đuổi hết tất cả những người mai phục trong thành phố S đi, chứ không giết hại bao nhiêu mạng người đúng là một kỳ tích. Vì vậy, tất cả mọi người… bao gồm Đẳng Thập, bao gồm Đặc khu quốc gia… đều quên mất anh đã từng là một người đáng sợ như thế nào.
Lúc này nhớ lại, Đẳng Thập mới nhận ra bản thân đã làm biết bao chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào. Bạch Hi Cảnh có thể vì con gái mà thu hồi móng vuốt sắc nhọn, nhưng cũng có thể vì con gái mà tạo ra trận mưa máu gió tanh mới, hơn nữa có thể còn điên cuồng hơn vụ dọn dẹp thành phố S vì cha mẹ và anh em của anh năm đó.
Đôi môi của Đẳng Thập khẽ run lên, hồn bay phách lạc nhìn Đại Sơn, trong ánh mắt tràn đầy sát khí lạnh lẽo kia, anh ta không chỉ cảm giác được luồng khí lạnh tỏa ra từ trong xương cốt, mà còn cảm nhận được sự tuyệt vọng lạnh giá của chính mình.
Đại Sơn đột nhiên nhoẻn miệng cười, nhưng lại khiến cho nhiệt độ trong khoang máy bay lập tức hạ xuống số không: “Bình tĩnh, bình tĩnh, anh nên cảm thấy may mắn vì Đại tiểu thư nhà chúng tôi từ đầu đến cuối không gặp nguy hiểm gì đến tính mạng đấy. Nếu không thì người chết không chỉ đơn giản là hơn nghìn sinh mệnh ở mười bảy cứ điểm đâu, mà là toàn bộ Đặc khu quốc gia đấy.”
Đẳng Thập: “…” Anh ta không thấy may mắn chút nào hết!
“Ầm ầm!” Một tiếng nổ mạnh đột nhiên vang vọng khắp bến tàu, ánh lửa chiếu sáng lên bầu trời đêm, những người trong khoang máy bay bất giác quay đầu nhìn xuống, nhưng chỉ thấy ánh lửa bao trùm khắp bến tàu Thâm Song đã được canh phòng nghiêm ngặt, tiếng súng ầm vang, đội ngũ an ninh loạn hết cả lên.
“Grừ!”
“À hú!”
Tiếng sư tử gầm, tiếng hổ thét, tiếng sói tru hòa lẫn với tiếng gào thét của con người, tiếng kêu la thảm thiết chói tai. Toàn bộ đám người Tinh Không đều dán mặt lên trên cửa kính, khó tin mà trợn to mắt, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi.
Con sư tử oai phong có thân hình khổng lồ như voi, con hổ mạnh mẽ có thể sánh với sư tử, con sói xám có thể so với mãnh hổ… Ở trước mặt Tiểu Tịnh Trần, bọn chúng là những con thú cưng cỡ lớn ngốc nghếch và đáng yêu. Nhưng ở nơi mà Tiểu Tịnh Trần không nhìn thấy, bọn chúng chính là những con mãnh thú khát máu.
Trên thân mình bọn chúng mặc chiến giáp kỳ lạ, tùy ý phá hoại tất cả thiết bị trên bến tàu, không chút lưu tình cắn chết những người công kích bọn chúng. Mà vũ khí mạnh nhất của loài người cũng chỉ có súng và đạn. Bất luận là súng ngắn, súng trường, súng máy, súng ngắm, súng tiểu liên, thì khi đạn bắn lên trên chiến giáp của mãnh thú, nó cũng không thể lưu lại dù chỉ là một chút dấu vết mờ mờ. Ống phóng tên lửa được vác trên vai phóng ra, nhưng động tác của bọn chúng lại nhanh nhạy vượt quá lẽ thường cho nên đã tránh được. Do đó, chẳng những không tạo thành một chút thương tổn nào cho bọn chúng, ngược lại còn khiến cho không ít người bị nổ tan xác.
Những phần máu thịt mềm yếu nhất của con người đã trở thành thực phẩm cho mãnh thú.
Xung quanh bến tàu Thâm Song, có rất nhiều chiếc xe đang bao vây bến tàu, có rất nhiều người mặc áo đen tạo thành một bức tường người dày dặn, giết chết bất cứ người nào có ý định trốn khỏi bến tàu. Những bóng đèn công suất cao trên nóc xe chiếu rọi khiến cho bến tàu sáng như ban ngày.
Bến tàu Thâm Song vốn yên tĩnh lúc này đã biến thành địa ngục nhân gian, đối mặt với ưu thế tuyệt đối kia, mạng người chỉ là con số mà thôi.
Hải Dương run rẩy co người lại, sợ hãi nhìn Tiểu Sơn mặt không đổi sắc và Đại Sơn đang tiếp tục nghịch điện thoại di động: “Điên rồi! Điên rồi!”
Nghe thấy cô ta thì thầm, Đại Sơn tranh thủ ngẩng đầu lên nhìn cô ta, mặt mày cong lên, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Về hành động tối nay, Đại ca đã sớm dặn dò rồi, cho dù cả cái bến tàu Thâm Song này có bị nổ tung, cũng sẽ không có bất cứ cảnh sát nào xuất hiện. Cho nên… xin mời xem màn trình diễn tiếp theo!”
Màn trình diễn gì đó chắc chắn là phim kinh dị khủng bố! Cả bến tàu Thâm Song này sẽ máu chảy thành sông, không có bất cứ người nào có thể thoát được cuộc tàn sát. Đẳng Thập quả thực không dám tin vào mắt mình. Tại sao?
Tại sao? Bạch Tịnh Trần rõ ràng vẫn đứng trên bờ biển, bọn họ lại dám giết người trắng trợn như vậy sao?
Tại sao? Chẳng lẽ Bạch Hi Cảnh không sợ Bạch Tịnh Trần nhìn thấy địa ngục nhân gian này sẽ oán hận anh hay sao?
Tại sao? Bạch Tịnh Trần là đệ tử cửa Phật, đến cả con kiến cũng không đành lòng giết chết, nhiều người như vậy chết trước mặt cô bé, cô bé…?
Tại sao?
Câu hỏi này, Tiểu Tịnh Trần cũng đang tự hỏi chính mình, khó khăn lắm cô bé mới kéo được con chim lớn từ trong biển ra, rồi đánh ngã những tên xấu xa đang canh giữ ở bờ biển. Hiện giờ bốn truy binh ở phía sau đã biến mất không giải thích được, nhưng mà tại sao con chim lớn vẫn chưa tỉnh?
Tiểu Tịnh Trần nín thở một hơi thật sâu, cho nên mới có thể bơi từ dưới đáy biển, thế nhưng con chim lớn lại ngất đi, ở dưới đáy biển lâu như vậy nó đã sớm bị nước biển sặc chết rồi, chỉ là ý chí khá ngoan cường, cho nên chưa hoàn toàn tắt thở.
Tiểu Tịnh Trần bò lên trên bụng của con chim ngốc, dùng lực mà nhảy nhảy. Nhưng đáng tiếc là mặc dù cô bé rất khỏe, nhưng cân nặng của cơ thể lại rất nhẹ, hơn nữa lại không đeo vòng trọng lực, chỉ dựa vào lực nhảy của bản thân để đạp nước ở trong bụng nó ra là một chuyện không thể.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu suy nghĩ, dứt khoát quỳ xuống, vuốt vuốt lớp lông chim ướt át, suy nghĩ nên cho một quyền vào chỗ nào. Đột nhiên, con chim lớn động đậy, Tiểu Tịnh Trần vui mừng ngẩng đầu, nhìn thấy mắt của con chim lớn vẫn đang nhắm chặt. Lúc này, con chim lớn lại động đậy.
Một cái đầu rắn to lớn chầm chậm thò ra từ phía bên đầu con chim lớn, mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên: “Quả Cà!”
Quả Cà thè cái lưỡi rắn phát ra hai tiếng “khè khè”, thân hình to khỏe chầm chậm cuốn lấy con chim lớn, sau đó dùng lực xoắn lại, “răng rắc”, Tiểu Tịnh Trần dường như đã nghe thấy tiếng xương gãy. Đồng thời, một ngụm nước biển giống như suối phun bắn ra từ miệng con chim lớn, con chim lớn đột nhiên mở mắt, kêu lên một tiếng thảm thiết “chiêm chiếp”.
Tiểu Tịnh Trần vui sướng nhào tới phía đầu của con chim, cọ lấy cọ để: “Khoai Lang!”
“Khè khè!” Tiếc quá, không thể xoắn chết nó!
“Ầm ầm!” Ánh lửa ở phía xa xa chợt bùng lên. Tiểu Tịnh Trần giật mình, theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy những chiếc đèn lớn chói mắt, cô bé vểnh tai lên, bắt được những tiếng kêu thảm thiết và tiếng súng.
Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, không có phản ứng gì trong một lúc, cô bé suy nghĩ một chút, cảm thấy mình nên đi xem tình hình thế nào, suy cho cùng đã nhận của người ta bảy mươi ba triệu chín trăm nghìn, dù thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ giúp người ta, đúng chứ?
Thế là, Tiểu Tịnh Trần trượt khỏi thân con chim lớn, phủi hạt cát trên ống quần, đi thẳng về bến tàu, kết quả mới vừa đi được mấy bước, cô bé đã nghe thấy phía sau truyền tới một giọng nói trầm thấp ấm áp: “Tịnh Trần!”
Tiểu Tịnh Trần ngây người mất hai giây, cô bé chớp chớp đôi mắt to trong sáng, chậm rãi quay người lại, liền nhìn thấy người mà mình mong nhớ ngày đêm.
Trên mặt Bạch Hi Cảnh mang theo một nụ cười dịu dàng, đôi mắt thâm thúy sâu xa như biển khơi phía sau tròng kính, chiếc áo khoác dài tung bay theo gió, dáng người cao thẳng như cây tùng giống như trước đây, quần áo của anh vẫn sạch sẽ không dính một hạt bụi như cũ. Duy chỉ có một điểm khác, đó là mái tóc đen nhánh của anh đã biến thành mái tóc bạc, không trở lại được màu sắc nguyên bản dù đã nhận được sự chữa trị từ chùa Bồ Đề.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu: “Ba?”
Bạch Hi Cảnh dang hai cánh tay, cười đến ánh phật quang chiếu rọi quanh người: “Ba về rồi đây!”
“Ba ơi!” Tiểu Tịnh Trần ngạc nhiên kêu lên một tiếng, nhắc chân chạy như bay, rồi đột nhiên nhảy lên, cả người bám lên người Bạch Hi Cảnh, ôm lấy cổ của anh, cọ vào má anh: “Ba! Ba!”
“Ngoan!” Bạch Hi Cảnh ôm thật chặt lấy cô bé, vuốt ve phía sau gáy của cô bé, tròng mắt khẽ ngước lên, nhìn về nơi đang diễn ra cảnh tàn sát ngập trong tiếng súng và tiếng gào thét rung trời, nụ cười trên mặt dịu dàng như ngọc, không có bất kỳ một kẽ hở nào.
Người cha vạn năng đã quay trở về, trong mắt và trong lòng Tiểu Tịnh Trần ngập tràn sự vui sướng và ngọt ngào, cho nên đã sớm ném những tiếng súng, tiếng nổ mạnh kia lên tận chín tầng mây, nhiệm vụ gì đó... lát nữa sẽ giải quyết.
Mặt mày của Tiểu Tịnh Trần cong lên, hạnh phúc đến nỗi quên mất cả Khoai Lang và Quả Cà!