Mấy nữ binh nọ không cam lòng rời khỏi. Đứng ở phía ngoài của kho vũ khí, mấy người bọn họ quay mặt nhìn nhau. Mông A Kiều ngậm nước mắt, nghẹn ngào nói: “Làm thế nào đây? Cô gái bé nhỏ đi mất rồi, chắc không phải là cô ấy vẫn luôn giúp chúng ta nên bị phát hiện, phải chịu phạt chứ?”
Tương Hàn Băng lườm cô ta một cái, nhăn mày lại nói: “Không đâu, cô ấy chỉ nói với chúng ta vài câu thôi mà, cũng không làm điều gì sai cả.”
“Hay là chúng ta đi hỏi thần mặt đen!” Ngải Phi đưa ra ý kiến.
Mọi người đều đồng ý, gật đầu lia lịa nói: “Đi!”
Vậy là, sĩ quan huấn luyện trưởng, thần mặt đen nghênh đón bảy cô nàng nữ binh đến chất vấn. Đợi đến lúc anh ta hiểu đầu đuôi tai nheo của chuyện này rồi, khóe miệng của thần mặt đen liền co giật, ánh mắt cũng trở nên kỳ lạ, hỏi: “Các cô gọi cô ấy là... em gái nhỏ?”
“Đương nhiên, cô ấy nhìn là biết vẫn còn chưa trưởng thành, nhiều lắm chắc cũng chỉ mười lăm tuổi thôi nhỉ. Không gọi em gái nhỏ thì gọi là gì?”
“Bành Nguyệt Nguyệt, cô không có não sao hả, độ tuổi tiêu chuẩn thấp nhất để tuyển binh nhập ngũ của Hoa Hạ là mười tám tuổi.” Nhìn thấy biểu cảm của thần mặt đen, Ngải Phi biết bọn họ đại khái đã hiểu nhầm gì rồi, nhìn trông có vẻ nhỏ tuổi không có nghĩa là thật sự nhỏ tuổi. Cô ta nói: “Sĩ quan huấn luyện, cô ấy rốt cuộc đang ở đâu, sẽ không phải thật sự đang chịu phạt chứ? Là do chúng tôi chủ động tìm cô ấy, không liên quan gì đến cô ấy cả.”
Thần mặt đen không thèm để ý mà phất tay mình, nói: “Các cô bớt bớt đi, kể cả các cô có chuyện gì thì cô ấy cũng sẽ không thể làm sao đâu. Nên làm gì thì đi làm đi.”
Mặc kệ cho nhóm nữ binh có nói hết nước hết cái, thần mặt đen đều không chịu để lộ chút tin tức về cô gái nọ dù chỉ là một chữ. Nhóm nữ binh thất vọng mà rời khỏi. Tung tích của cô gái đã trở thành cái gai nhức nhối trong lòng bọn họ.
Đội nữ binh lính đặc công chính thức thành lập. Nhiệm vụ đầu tiên bọn họ tiếp nhận cũng rất là lớn lao, điệp viên nằm vùng truyền thông tin về địa điểm sào huyệt của một tay trùm ma túy xuyên quốc gia nào đó. Bọn họ nhận nhiệm vụ cần phải đi truy quét. Địa điểm truy quét là ở một cánh rừng già nơi núi sâu. Mượn ưu thế về địa hình cứ ba bước một tốp người tuần tra, năm bước lại có một trạm canh gác được sắp xếp đã mang đến trở ngại rất lớn cho tiến độ của nhóm nữ binh.
Thế nhưng, khi bọn họ tiếp cận với căn biệt thự nằm vùi mình ở giữa rừng mưa nhiệt đới, kẻ địch lại dường như binh tướng nhà trời mà từ trên cao giáng xuống, đem bọn họ bao vây thành nhóm nhỏ. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị bắt làm tù binh. Nhóm nữ binh trơ mắt không hiểu gì, sau khi bị tóm rồi đưa về biệt thự, bọn họ mới biết, hóa ra người nằm vùng đã phản bội rồi.
Đây chính là một cái bẫy.
Nhóm nữ binh hận đến mức mắt đều đỏ ngầu lên, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Kết cục của những nữ binh bị bắt rất thê thảm. Chỉ may mắn là, kẻ địch cũng không vội vàng làm gì với nhóm nữ binh, chỉ đem bọn họ nhốt lại với nhau. Hơn nữa, ở trong căn phòng giam giữ tù binh cũng đã có một người. Nhóm nữ binh sáng cả hai mắt, vui mừng nói: “Hóa là là cô em, em gái nhỏ.”
Người đó rõ ràng là cô em gái nhỏ trông coi kho vũ khí lúc trước. Cô gái nhỏ vẫn khoác trên mình áo sơ mi và quần màu xanh đốm quân đội. Thế nhưng băng vải trên cánh tay đã được gỡ xuống, để lộ ra cái tay nhỏ trắng nõn như ngó sen. Người xem nhìn vào chỉ hận không thể cắn lấy một miếng, đến vết thương mờ nhạt kia cũng bị lãng quên luôn rồi.
Nhìn thấy mấy nữ binh, cô gái lộ ra một nụ cười, nói: “Đã lâu không gặp.”
Bành Nguyệt Nguyệt liền ngay tại chỗ ôm lấy cô, khóc nói: “Chúng tôi vẫn cứ cho rằng sẽ không thể nhìn thấy cô lần nào nữa, không ngờ cô ấy thế mà lại đến đây làm gián điệp…”
Tiếng nói bỗng khựng lại, mấy người họ cùng sững sờ ngay lập tức. Gián điệp... Đó thế nhưng là phản đồ đấy, hơn nữa hình như còn là một người đàn ông!
Cô gái nhún nhún vai mình, đáp lại: “Tôi không phải là gián điệp. Là trong lúc tôi đi ra ngoài dạo phố chơi thì bị gián điệp nhận ra rồi bị tai bay vạ gió thôi.”
Vài người nữ binh lập tức tỏ vẻ đồng tình. Vậy là, tám cô gái thành thật, ngoan ngoãn làm trọn chức vụ tù binh... mới lạ đấy!
Nhóm nữ binh lính đặc công tất nhiên làm sao có thể bó tay chịu trói như thế này được. Cô gái nhỏ bị xem thành em gái mà được bảo vệ. Bảy cô gái khác hợp lực nghĩ cách nên làm thế nào để chạy thoát. Bảy cô gái này đều không phải là người ăn chay, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại lên hòn núi cao cơ mà.
Bảy cô gái đã phí sức lực chín trâu hai hổ, người nào cũng có sở trường riêng, cuối cùng, họ cũng đã đào thoát từ căn phòng giam giữ ra ngoài. Sau đó cùng phát huy năng lực đã được huấn luyện của bản thân khi ở trong doanh trại quân đội ma quỷ, bọn họ đã xử gọn đám người tay chân ô hợp, thuộc hạ của tên trùm ma túy. Chỉ là, khi bọn họ cướp được khẩu súng của quân địch, muốn bắn nát sọ tên phản đồ thì viên đạn được bắn ra ngoài lại là đạn giấy, tên phản đồ không bị thương đến một sợi tóc.
Nhóm nữ binh cũng ngơ ngẩn luôn, sau đó nhóm kẻ địch còn đang muốn sống chết đến cùng với bọn họ cười ha ha thành một đám. Nhóm nữ binh cho dù có ngơ ngác nữa cũng biết bản thân bị lừa rồi. Bọn họ tức đến mức trở mặt ngay tại chỗ, không chút khách khí nào mà đánh đấm với đám nam giới đang muốn tìm đường chết kia.
Trong lúc hai bên nam nữ đánh nhau đến mức khó buông tay, thần mặt đen đại giá quang lâm, mang theo sáu người cấp dưới khác. Anh ta tỏ ra tán thưởng và khẳng định đối với biểu hiện có dũng khí, có mưu lược, không sợ hãi của nhóm nữ binh, sau đó, trịnh trọng biểu đạt sự hoan nghênh và chúc mừng dành cho họ.
Nhóm nữ binh lúc này mới có cảm giác chân thật. Mỗi một người đều vui mừng đến rơi lệ, ôm đầu khóc rống!
Lúc này, cô gái nhỏ mềm yếu được bảo vệ trong suốt quá trình chạy thoát mới từ từ đi ra ngoài. Nhóm nữ binh đang một lòng bùng nổ sự buồn khổ, vui mừng và kinh ngạc trong nội tâm hoàn toàn không hề chú ý đến thân hình thẳng tắp một cách đột nhiên của nhóm nam binh, cũng hoàn toàn không nhìn thấy được vẻ kính nể trên khuôn mặt của thần mặt đen.
Cô gái kéo từng người một trong nhóm nữ binh đang khóc gục trên mặt đất đứng lên, nói: “Được rồi, chúc mừng các cô.”
“Tôi vẫn còn chưa nói cô đâu. Biết rõ đây là giả cũng không nói cho chúng tôi biết, thật không có nghĩa khí bạn bè.” Nhóm người Bành Nguyệt Nguyệt vừa khóc vừa nói.
Thế nhưng, họ lại thấy cô gái đột nhiên hé miệng nở một nụ cười xán lạn như hoa nở rộ mùa hè, đáp lại: “Chủ kiến này chính là do tôi đề ra, làm sao lại có thể cho các cô biết được.”
“Hả???” Bảy cô gái đồng loạt bị mắc kẹt, CPU bốc khói, hoàn toàn không phản ứng được chút nào.
Hầu Tử - một trong những sĩ quan huấn luyện cười ngất, không ngừng đấm xuống đất, thốt lên: “Lại là một đám ngốc bị biểu hiện giả dối mê hoặc nữa!!!”
Tứ Phương lấy chân đạp mông anh ta một cái, mắng: “Anh cười cái mông ấy mà cười. Năm đó cái tên bị lừa đến mức mộng mơ tâm hồn thiếu nữ không có tư cách để cười nhạo người khác ở đây.”
Hầu Tử tức đến mức giơ chân, đáp lại: “Ông đây tâm hồn thiếu nữ thì làm sao, dù sao cũng còn tốt hơn cái tên đần độn ôm hoa cải đi tỏ tình đó!”
Hiện trường liền loạn cào cào lên, nhóm nữ binh lúc này mới nghe ra được, hóa ra cô gái nhỏ bé yếu ớt vậy mà lại là một phần của đợt huấn luyện tuyển chọn. Dù cho bọn họ có không đi trả lại súng, nhóm sĩ quan huấn luyện cũng sẽ sử dụng các phương thức khác để ép, khiến cho bọn họ đi vào trong kho vũ khí và làm quen với cô gái này.
Chức trách của cô ấy cũng giống như người hướng dẫn, khuyên giải những người tham gia huấn luyện có áp lực tâm lý quá lớn. Chỉ có điều, trước đây đối tượng mà cô dẫn dẵt đều là nam binh. Vì vậy, cô em dịu dàng mong manh đã cướp đi không ít trái tim thiếu nam. Mà lần này đối tượng là nữ binh, cô cũng như trước, thắng được sự tin cậy của nhóm thiếu nữ. Đây có được coi là nam không tha nữ không buông không nhỉ?
Nhóm nữ binh mang vẻ dở khóc dở cười nhìn về phía cô gái nhu hòa như được mạ một lớp Phật quang, trong nhất thời họ có chút không kịp phản ứng lại.
Cô gái đột nhiên lại vỗ lòng bàn tay mình hai cái, nói: “Được rồi, đợt huấn luyện tuyển chọn này kết thúc. Tôi tuyên bố, hôm nay, đội lính đặc công Nữ binh khăn vấn chính thức được thành lập.”
Nhóm nam binh đồng loạt đứng nghiêm, ngẩng đầu, ưỡn ngực, thẳng lưng, hóp bụng mà hét to một tiếng vang trời: “Rõ.”
Nhóm nữ binh sợ đến mức nhảy dựng, kinh ngạc mà nhìn về phía cô gái: “Cô...?”
Cô gái trực tiếp nhận lấy áo khoác mà thần mặt đen đưa cho, mặc gọn gàng. Ba ngôi sao lấp lánh trên vai cô làm chói mờ đôi mắt của nhóm nữ binh. Cô gái nói: “Biệt hiệu của tôi là Cuồng Sư, là đội trưởng của đội đặc chiến Cuồng Sư. Trong lục quân Hoa Hạ giữ quân hàm Thượng tá, rất vui mừng vì các cô có thể gia nhập đội chúng tôi. Ít nhất thì đội đặc chiến Cuồng Sư sau này cũng không chỉ còn có mỗi tôi là nữ binh nữa.”
Nói xong, cô gái hé miệng cười, bộ dạng mềm mại khiến cho người ta thấy mà ấm lòng.
Nhóm nữ binh lại đồng loạt cảm thấy rùng hết cả mình. Mẹ nó, em gái mềm mại này ấy thế mà lại mang biệt hiệu Cuồng Sư, hơn nữa, con mẹ nó lại còn là đội trưởng, Thượng tá. Còn cao hơn hai bậc so với sĩ quan huấn luyện Tần mặt đen nữa chứ. Nghĩ đến bọn họ trước đây còn cầu xin đủ loại như an ủi, vuốt ve rồi ôm ấp, nhóm nữ binh trợn trắng cả mắt, tráng lệ mà ngất xỉu rồi!!!
“Cắt, tốt lắm, mọi người nghỉ ngơi một chút. Tiến độ của Vô Tà cũng đã theo kịp rồi, phần quay phim sau này sẽ căn cứ theo trình tự bình thường mà tiếp diễn.”
Bởi vì đến nửa sau của quá trình quay phim thì Tiểu Tịnh Trần mới tham gia, cho nên ngay từ đầu phải chạy gấp để đi kịp phần diễn của cô bé. Hiện nay đã theo kịp được tiến độ thì với vai trò là khách mời, Tiểu Tịnh Trần ngược lại sẽ bắt đầu rảnh rang. Mấy ngày liền cũng chắc gì đã có một phần diễn của cô bé, vì dù sao cô bé cũng không phải là diễn viên chính.
Nếu như nói trước đây chỉ vì danh tiếng và sự ưa thích của khán giả dành cho Vô Tà khiến tổ quay phim vây quanh cô chuyển động. Vậy thì hiện tại, cô bé đã dùng năng lực của mình chứng minh địa vị vương giả của bản thân. Cả tổ quay phim đều làm theo cô bé như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, hơn nữa còn là thật lòng khâm phục tuyệt đối. Dù cho Ảnh hậu, Ảnh đế đạt tượng vàng của liên hoan phim Orestia cũng không dám nói bản thân từ trước đến nay chưa bao giờ NG lần nào. Vô Tà lại có thể làm được, cô ấy có thể quay một lần là qua, NG vĩnh viễn thuộc về người khác.
Tiến độ quay phim đã chậm lại, người đến đóng vai khách mời - Vô Tà tự nhiên có dư rất nhiều thời gian để làm những sự việc khác, ví dụ như... tìm cha!!
Thế nhưng chưa đợi đến lúc cô bé biến suy nghĩ tìm cha trong đầu thành hành động thực tế, Ngải Mỹ đã lại lần nữa như âm hồn không tan mà xán mình đến gần, trực tiếp nhét cho cô bé một tập kịch bản. Ai bảo cô bé là chủ của công ty giải trí Vô Tà nhưng lại phủi tay bỏ mặc chứ. Để cho công ty phát triển hơn nữa, để cho không phụ sự tin tưởng của cha Bạch, bọn họ đã làm việc mệt sống mệt chết. Thế nhưng người chủ đích thực lại nhàn nhã vui vẻ đủ kiểu, nhóm bạn từ thuở còn thơ tập thể biến thành nhân vật phản diện rồi.
“Gần đây người tìm cậu đến quay phim điện ảnh càng ngày càng nhiều. Đây là dấu hiện tốt. Thông qua sự cân nhắc ba lần bảy lượt, chúng mình cảm thấy bộ điện ảnh này cậu nhất định phải nhận lời. Đạo diễn là Spielberg Roth, nhà làm phim vĩ đại, trọng điểm là ông-ấy-mời-cậu-diễn-vai-chính!”
Đối với một người trước nay chưa từng diễn nhân vật chính mà nói, đây tuyệt đối là bộ phim điện ảnh mang ý nghĩa vượt thời đại.
Spielberg Roth đã từng nói, ông sẽ làm tiền truyện cho bộ “Ngân Hà đế quốc”, một câu chuyện truyền kỳ chỉ thuộc về riêng nữ nguyên soái Lolita Royal.
Nữ diễn viên chính tất nhiên sẽ là Vô Tà trong vai Lolita Royal, mà nam diễn viên chính là vua hải tặc giữa các vì sao trong truyền thuyết. Vua hải tặc chỉ để lộ cằm dưới của mình trong “Ngân Hà đế quốc”, nhưng lại có thể trở thành người có cái cằm gợi cảm nhất, có sức hấp dẫn nhất của thế kỷ. Mặc dù có chút kỳ lạ, thế nhưng chủ nhân của chiếc cằm đó xác thực là vừa ra sân đã nổi, muốn trốn cũng không trốn được.
Trên thực tế, anh cũng không muốn trốn, bởi vì nếu như anh trốn, vai diễn nam chính đó chắc chắn sẽ rơi vào tay người khác. Chỉ cần nghĩ đến người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp Bé Ngốc, làm những việc thân mật, anh chỉ muốn phát điên.
Mặc dù tác phẩm của Vô Tà không ít, nhưng thứ nhất không phải là nhân vật chính, thứ hai tuổi tác cô bé còn nhỏ, tất nhiên là sẽ không có cảnh quay thân mật gì. Thế nhưng hiện nay cô bé đã trưởng thành. Hơn nữa nước Mỹ lại không dè dặt giống như Hoa Hạ, có cảnh quay nóng bỏng trên màn ảnh cũng không còn là điều lạ lùng gì. Bạch Hi Cảnh còn thật sự sợ Bé Ngốc nhà họ Bạch không cẩn thận một chút là bị một con sói nào đó bắt nạt, khinh bạc. Vậy nên anh mang khuôn mặt xanh lè tiếp nhận kịch bản do ông Spielberg Roth cười ha ha gửi đến.