Chân trước của Tiểu Tịnh Trần vừa mới chạy ra ngoài căn phòng điều khiển, thì phía sau tất cả những ngọn đèn trong tầm nhìn của cô bé đều đã bị tắt hết đi rồi. Tầm nhìn đã quen thuộc với ánh sáng đột
nhiên lại chìm vào bóng tối, cô bé hoàn toàn không có cách nào thích nghi được, chân cô bé trượt một cái, suýt chút nữa3thì ngã xuống. Lúc này, vừa hay trên mặt đất lại có thêm một cơn chấn động mạnh mẽ, cùng với nó chính là tiếng nổ tung ầm ầm vang lên từ một nơi không biết nào đó. Tất cả lông tơ trên người Tiểu Tịnh Trần đều theo bản năng mà dựng đứng hết cả lên, giống như một con mèo xù xông khi bị giẫm phải đuôi, tóc0mai ở bên tai cũng giống như bị điện giật mà lay động như lớp sóng biển.
Làm một người mù đường ngay cả giữa ban ngày ban mặt, giữa vầng thái dương to lớn còn có thể đi lạc, bóng tối chắc chắn là vũ khí sắc bén nhất có thể giết chết cô bé trong tích tắc ở thời điểm này. Trong lúc cô bé đang cáu kỉnh muốn5giơ móng vuốt lên chiến đấu với bóng tối đen ngòm thì ánh đèn trước mắt đột nhiên sáng rực lên. Những ngọn đèn chân không màu trắng có chút chói lóa, Tiểu Tịnh Trần theo bản năng mà híp mắt lại một chút, không hề do dự chạy lại, hướng thẳng về phía trước. Phía trước xuất hiện một cái ngã tư, những ngọn đèn ngay trước ngã rẽ4đó và phía bên phải đều đã bị tắt đi, chỉ còn mỗi bên phía bên trái là sáng lên. Tiểu Tịnh Trần không hề do dự chạy về phía bên trái, thẳng theo hướng đó điên cuồng thoát thân.
Mặc dù cô bé không hiểu rõ được những ngọn đèn này đến cùng là mắc bệnh điên dại gì, nhưng dã thú đều có bản năng tiến sát gần với9nguồn sáng. Cô bé chỉ có thời gian là ba phút đồng hồ, chỉ cần trong lòng không có tạp niệm thì sẽ có thể tìm thấy đường sống... Thực ra trong nhiều lúc, đa nghi luôn luôn sẽ khiến cho con người ta làm phức tạp hóa những vấn đề vốn rất đơn giản, may mắn là, cái loại thói hư tật xấu đến cả Phật tố đều không coi vào mắt này sẽ không xuất hiện trên người Tiểu Tịnh Trần có tư duy đơn giản chỉ bằng một sợi dây thần kinh. Ánh đèn chiếu soi con đường từ căn phòng điều khiển trung tâm dẫn đến cửa thang máy, Tiểu Tịnh Trần không hề có chút hồi hộp mà suýt soát đúng thời gian lao vào trong cái thang máy không biết đã mở ra từ lúc nào. Nơi cuối cùng của đầu hành lang bên kia phía sau lưng cô bé, từ một ngã rẽ không thể nhìn rõ nào đó bốc ra những mảng khói mù mịt. Cả mặt đất đều rung chuyển dữ dội, cánh cửa của thang máy dần dần khép lại, ngăn cách cơn sóng nhiệt dường như đã bốc đến những ngọn tóc trên vầng trán của cô bé. Thang máy bắt đầu lắc lư, chuyển động nhanh chóng đi lên phía trên.
Vụ nổ dữ dội ở viện nghiên cứu dưới lòng đất không chút nghi ngờ nào sẽ ảnh hưởng đến cả những phần trên mặt đất. Chỉ là, so sánh với vụ nổ dưới lòng đất, chấn động trên mặt đất hiển nhiên có đôi chút trầm lắng hơn. Tiểu Sơn và Minh Trừng đưa Bạch Hi Cảnh và Phương trường sư phụ đến bệnh viện, cửa vào ở trên
mặt đất chỉ còn lại có gần một trăm đội viên của đội đặc chiến Kỳ Lân. Bọn họ đã phong tỏa cả lối vào của khu xưởng, những rung chuyển như trận động đất ngang ngửa với tám độ Richter khiến cho bọn họ cảm thấy mạng sống bị uy hiếp.
Cùng với tình hình “động đất” ngày càng mạnh mẽ, một căn nhà bốn tầng ở phía rìa xa xa của khu nhà máy đột nhiên giống như bị sóng biển xô vào lâu đài cát mà đổ sập xuống dưới lòng đất, những vụn gạch ngói vỡ của nó rơi vào trong cái hố to không biết đã xuất hiện trên mặt đất từ thời điểm nào, rồi biến mất ngay trong tầm mắt của mọi người. Sắc mặt của Triển Để đột nhiên thay đổi, anh ta lập tức hạ lệnh: “Toàn thể rút lui, lập tức lên máy bay trực thăng, rời khỏi khu vực này.”
Những người làm lính coi việc phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của mình, là một đội đặc chiến xuất sắc nhất của Hoa Hạ, kỷ luật nghiêm minh chính là tổ chất căn bản nhất cần có. Triển Đế vừa hạ lệnh xuống, nhóm chiến sĩ tuyệt đối sẽ không nói bất cứ lời nào mà lấy tốc độ nhanh nhất tập hợp thành tiểu đội, rút khỏi khu nhà máy theo thứ tự, lên máy bay trực thăng. Cả quá trình, hành động đều diễn ra trong im lặng, yên tĩnh và nghiêm túc. Tiếng máy bay trực thăng vang lên vù vù khắp mọi nơi, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau như là tiếng sét đánh hàng loạt, nhưng lại không thể vùi lấp được tiếng nổ càng ngày càng trở nên dữ dội dưới lòng đất.
Tất cả thành viên của đội quân đều đã rút khỏi, chỉ có Vệ Thủ và Tống Siêu vẫn còn đứng ở chỗ cửa vào của thang máy không hề di chuyển một chút nào. Triển Đế liếc nhìn hai người họ một cái, trầm mặc mà xoay người rời khỏi. Trực thăng hệ chỉ huy số 11 chỉ có thể vận chuyển được bốn người, ngoại trừ Vệ Thủ, Tống Siêu và còn Tiểu Tịnh Trần vẫn chưa xuất hiện ra thì chỉ còn lại mình Triển Đế. Cho nên, anh bắt buộc phải đi đem máy bay trực thăng khởi động trước để tiết kiệm thời gian. Dù sao thì không một ai biết được tình hình dưới lòng đất là như thế nào, không có một ai có thể bảo đảm một lúc sau bọn họ sẽ có đủ thời gian để chờ máy bay trực thăng khởi động và cất cánh. Thời gian chính là sinh mạng, đặc biệt là trong tình huống như hiện tại, nó càng trở nên quý giá hơn.
Hệ thống tự hủy của căn cứ thí nghiệm đã lan đến căn phòng điều khiển trung tâm, những máy móc đắt tiền bị nổ cho thành vụn phấn, mặt đất lìa ra, từng mảng trần nhà vỡ thành những mẩu đá rơi xuống như mưa đổ. Cả căn phòng điều khiển chìm trong biển lửa, ông đạo diễn Spielberg Roth ôm trong lòng bộ quần áo máu me be bét đã bị ngọn lửa nuốt hết, hóa thành tàn tro cùng với ông chính là những mảng thịt vụn đẫm máu nằm trộn lẫn trong vũng máu trước mặt ông.
Do quá trình nổ tung và lửa cháy phừng phừng mà không khí bên trong căn phòng giãn nở ra rồi đấu đá lung tung, chiếm cứ cả không gian. Cuối cùng nó giống như ngọn núi lửa sắp phun trào công kích từ dưới lên trên, tấn công vào chiếc thang máy yếu ớt. Cả thang máy đều giống như chiếc lá nhỏ trong cơn bão táp, rung lắc một cách dữ dội, đem Tiểu Tịnh Trần ở phía trong nó lắc cho sắp điên đến nơi rồi. Tiểu Tịnh Trần xoa lấy cái đầu cứng rắn như rô bốt biến hình của mình, uất ức mà mím chặt môi lại, nếu không phải hai chân cô bé trụ vững vàng, phỏng chừng đã sớm lăn mình trên đất như cái hồ lô rồi. “Két” một tiếng, thang máy đột nhiên vang lên một tiếng rít dài như kim loại ma sát vào nhau khiến cho người ta đau đầu nhức óc. Tấm phản bằng kim loại nằm dưới chân cô bé có thể lấy tốc độ của mắt thường mà thấy được sự biến đổi hình dạng của nó, cả thang máy đột nhiên bị đâm rầm một cái rồi ngừng quá trình di chuyển lên trên lại. Cùng lúc đó, ánh đèn bên trong thang máy cũng tắt ngấm. Tiểu Tịnh Trần sững người ra
một chút, lập tức giống hệt như con thỏ nối nóng là nhảy một cái cao ba trượng, hai tay trực tiếp bắt lấy cửa thông gió trên đỉnh của thang máy. Cô bé cố sức đem tấm chắn ở cửa thông gió đẩy ra, xoẹt một cái trèo lên phía trên đỉnh của thang máy. Ánh mắt đầu tiên của cô bé nhìn được chính là dây cáp thép bởi vì thang máy không ngừng lắc lư chấn động mà phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Dây thép rất thô, được vặn thành từ vô số những sợi thép kết lại với nhau. Thang máy lắc lư không có quy luật khiến cho sợi dây cáp này chịu lực tác động không đồng đều mà phải kéo một trọng lượng dường như đã vượt qua khỏi cân nặng cho phép lên phía trên một cách gian nan, vì vậy nó lúc nào cũng có khả năng bị đứt ra. Tiểu Tịnh Trần không hề do dự mà dùng hai bàn tay túm lấy sợi dây cáp, hai chân cũng vận động, lấy tốc độ nhanh nhất trèo lên phía trên. Động tác đó nhanh nhẹn và linh hoạt đến mức còn giống loài khỉ hơn cả người vượn Thái Sơn nữa kìa. Quả nhiên không hổ là đời sau theo thuyết tiến hóa ngược, từ người quay trở về thú dữ.
Đoạn đường đi lên của thang máy rất dài, ngẩng đầu nhìn thì căn bản không thấy được đỉnh điểm. Sức nóng của ngọn lửa cũng đi theo những trận động đất dữ dội từ phía dưới truyền đến. Ánh lửa đã bị thang máy chặn lại, những vết nứt có dạng giống như hình nhánh cây chằng chịt lan từ phía dưới lan lên, rất nhanh đã chiếm cứ được bề mặt của bốn bức tường xung quanh, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng dày đặc hơn.
Tiểu Tịnh Trần một mình đơn độc trèo ở trên dây cáp. Những khối đá lớn từ phía bên trên bức tường đang bóc ra từng mảng không ngừng sát qua bên người cô bé, mang theo sức gió vun vút ác liệt, đập vào phía trên đỉnh của thanh máy, gây ra những thương tổn nặng nề không thể bù đắp được cho sợi dây cáp đã không chịu được sức nặng này nữa. Tiểu Tịnh Trần căn bản không biết bản thân còn cách mặt đất với khoảng cách còn bao xa nữa. Cô bé chỉ có thể một lòng một dạ, chuyên tâm trèo lên phía trên. Có lẽ ngay trong giây phút sau thì cô bé sẽ bị ngọn lửa nóng cháy nuốt trọn, hoặc là đột nhiên bị tảng đá lớn rơi xuống đập ngã nhào, hoặc là dây cáp đột nhiên đứt đoạn, thể làm một lần nhảy rơi tự do, hoặc là... Có rất nhiều hoặc là, xác suất một phần sống chín mươi chín phần chết lại không có cách nào hủy diệt được ngọn lửa đang thiêu đốt trong đôi mắt của cô bé, không thể hủy diệt được bản năng muốn sống của cô bé.
Cô bé biết rằng, cha vẫn đang đợi cô bé trở về nhà! Điều này đã là đủ rồi.
Ngay trong lúc cô bé chịu đựng sự cô đơn, coi thường sự tuyệt vọng, gian nan, đơn độc trèo lên trên cầu sinh tử, ở nơi cao hơn, phía trên đỉnh đầu của cô bé khoảng chừng mười mét có một cánh cửa đột nhiên mở ra. Ánh sáng chói lóa chiếu rọi khoảng chừng một tấc vuông, có hai người từ bên trong thò đầu ra ngoài thăm dò.
Tống Siêu quỳ gối ở trên mặt đất liều mạng vẫy tay, hét: “Em gái, cậu trèo nhanh lên chút, nếu không chúng ta sẽ cùng nhau toi mạng đó.” Vệ Thủ không nói một lời nào, chỉ cũng ngồi quỳ ngay bên cạnh, thò đầu ra, im lặng nhìn xem. Hai người dùng sức mạnh tách cánh cửa vào thang máy ở trên mặt đất ra, ở vùng đất chết chóc, phía dưới là vách núi sâu vạn trường đã chiếu sáng con đường sinh mạng cho Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần mím môi lại, ánh mắt cong cong, cười lộ ra hai núm đồng tiền, lập tức như uống phải chất kích thích mà bò lên phía trên nhanh vun vút. Đã có mục tiêu, đã có hy vọng, nếu như cô bé còn không tìm được đường sống, Phật tố tuyệt đối sẽ cho một chưởng đập chết cô bé luôn.
Tiểu Tịnh Trần lấy tốc độ nhanh nhất kéo lấy sợi dây cáp để trèo lên trên mặt đất. Tống Siêu và Vệ Thủ một người bên phải, một người bên trái, dùng sức vươn dài tay ra kéo lấy cô bé. Tiểu Tịnh Trần lấy một tay ôm lấy sợi dây cáp, một tay khác chỉ đủ để hướng về phía Vệ Thủ và Tống Siêu. Ba người đều lấy hết sức mình để đưa tay ra. Đáng tiếc, cuối cùng, khoảng cách giữa hai bàn tay to lớn và bàn tay nhỏ của Tiểu Tịnh Trần vẫn cứ xa nhau một cỡ gần hai mươi centimet.
cả mặt Tống Siêu đều xanh lè rồi, cậu ta dứt khoát buông cánh tay đang nắm lấy khung cửa thang máy của mình ra, cả người đều vươn về hướng sợi dây cáp: “Mẹ nó, Vệ Thủ cậu giữ lấy chân của tớ đi.”
Đáng tiếc là, cách làm không cần mạng sống của Tống siêu ngoại trừ càng làm tăng thêm tỉ lệ tử vong, rơi xuống vách núi của chính mình thì căn bản không có một chút hữu dụng nào. Dù cho hơn nửa người của cậu ta đã vươn ra ngoài cánh cửa, nhưng cuối cùng ngón tay của cậu ta vẫn cách bàn tay nhỏ của Tiểu Tịnh Trần một khoảng cách xấp xỉ ba centimet nữa. Ba centimet không dài bằng một ngón tay nhỏ bé, thế nhưng lại là khoảng cách của sinh và tử. Đừng nói đến ba centimet, dù cho có cố vươn ra ngoài một centimet nữa, cậu ta cũng sẽ mất đi thăng bằng cơ thể, kéo theo cả Vệ Thủ cùng nhau rơi xuống vực thẳm.
Mặt đất lún sụt đã lan đến vùng trung tâm của khu nhà máy, nhanh chóng tiếp cận gần với vị trí của bọn họ. Từng nhà xưởng giống hệt như là những lâu đài cát gặp phải nước đổ ầm xuống. Từng tòa nhà văn phòng cũng như những hòn đảo ở giữa biển chìm xuống rồi biến mất không còn tung tích. Xà nhà phía trên đỉnh đầu bởi vì động đất dữ dội mà gãy lìa ra, lẫn lộn với những mảng gạch ngói vỡ cùng nhau đập xuống phía dưới như là mưa rơi, rơi xuống nền đất, bắn lên tung tóe, bị những khối xi măng đè cho nát vụn. Hai chân và phía sau lưng của Tống Siêu và Vệ Thủ đã bị những mảng xi măng bắn lên làm bị thương bốn chỗ rồi. Thế nhưng, bọn họ lại hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, mà chỉ nôn nóng và vội vàng nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần đang đơn độc một mình treo người trên sợi dây cáp đằng kia. “Ầm ầm ầm“. Cuối cùng, vụ nổ đã lan đến được đường đi dành riêng cho thang máy, hủy hoại không còn thỏa mãn được khói bụi nồng nặc và lửa cháy bừng bừng nữa. Những vết bỏng cháy nứt toác như sóng thần công kích từ dưới lên phía trên, cho đến khi đem thang máy đâm biến dạng đi. Sợi dây cáp cũng không thể chịu nổi sức nặng nữa mà đứt đoạn. Thang máy rơi thẳng xuống, thể hiện rõ trạng thái rơi tự do. Một tiếng “bùm” của vật bị rơi mạnh xuống vang lên, đập vào nền đất dưới tầng đáy, chấn động mạnh đến mức đất đá vụn bay tứ tung. Nó cũng chặn lại nguồn nhiệt nóng bỏng đang muốn chui vào đường đi chuyên dành cho thang máy, dường như tranh thủ cho Tiểu Tinh Trần một khoảng thời gian nhỏ bé không đáng kể là bao một chút.
Phần dưới của sợi dây cáp bởi vì bị đứt mà lực phản lại to lớn của sức kéo khiến cho phía đầu của bó dây cáp cuộn vào nhau đó tan tác tơi bời. Những sợ dây xoắn nhỏ mảnh quả là còn sắc hơn cả lưỡi dao bén nhọn, không chút trói buộc nào mà bay lên tàn phá bức tường đang rạn nứt xung quanh, đem những tảng đá kiên cố cắt cho bề mặt tan tác. Chỗ bị cắt của sợi dây cáp đứt đoạn cứ lan ra phía trên, mắt thấy bó dây múa may điên cuồng mang theo khí thế xé rách không khí trực tiếp lao thẳng đến phía Tiểu Tịnh Trần đang treo mình trên sợi dây, đập mạnh mẽ.
Tiểu Tịnh Trần phía trên không chạm trời, phía dưới không tiếp đất căn bản không có chỗ để mượn lực, trong nháy mắt sẽ bị chia cắt thành từng mảng thịt nhỏ. Nhưng không ngờ, lúc này, cô bé vậy mà lại đột nhiên bay người lên cao, buông sợi dây thừng đó ra, cả người lấy tư thế chim yến về tổ bay bổng lên cao bố nhào về phía có cánh cửa ra đang mở rộng của thang máy. Tống Siêu và Vệ Thủ sợ đến mức dường như tim cũng ngừng đập, âm thầm nôn ra máu. Em gái à, dù cho có muốn nhảy thật sự, cô em cũng phải nói một tiếng chứ!
Hai người kinh hãi vô cùng, vươn tay ra, nhoài người về phía cô bé. Tiểu Tịnh Trần xông đến quá đột nhiên, tốc độ ban đầu không đủ nhanh, bay đến một nửa đã sức cùng lực kiệt mà rớt mình xuống vực sâu vạn dặm kia rồi. Lúc này, cánh tay củaTống Siêu và Vệ Thủ khó khăn lắm mới vươn ra được, Tiểu Tịnh Trần duỗi tay ra một cái, nguy hiểm tóm lấy cổ tay của hai người. Người cô bé giống như chơi đu quay, không ngừng lắc lư bên cạnh bức tường ngay dưới cửa của lối ra thang máy.
“Bộp, bộp, bộp, bộp” bó dây cáp đứt ra giống như lưỡi dao bằng gió không chút quy luật mà quất roi mạnh mẽ lên những bức tường ở phía xung quanh đến mức lưu lại những vệt chằng chịt. Những mảnh đá vỡ ra không chút tiếng động rơi xuống dưới vạn dặm vực sâu rồi bị biển lửa nuốt chửng. Mồ hôi lạnh của Tống Siêu tạch một cái, nhỏ xuống phía dưới, nguy hiểm quá, nguy hiểm quá... Nếu như Tiểu Tịnh Trần nhảy muộn đi một chút nữa thôi thì cô bé sẽ thay chỗ cho bức tường đó mà bị túm dây cáp đứt đoạn chia cắt thành những khối thịt. Hai người bọn họ nếu như mà đưa tay ra chậm một chút xíu thôi, liền sẽ bỏ lỡ cơ hội kéo lấy Tiểu Tịnh Trần, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn phút giây cuối cùng, cô bé uổng phí công sức rơi vào biển lửa, hóa thành tro tàn.
Trong lòng của Tống Siêu và Vệ Thủ đồng thời đột nhiên dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị. Ít nhất thì giờ khắc này đã chứng minh rằng, Tiểu Tịnh Trần dành sự tín nhiệm cho hai người họ. Tín nhiệm từ bên ngoài đến trong trái tim, đến mức trong thời khắc nguy hiểm cũng không chút do dự mà đem tính mạng mình giao phó cho bọn họ. May mắn, bọn họ cũng không phụ sự tín nhiệm của cô bé, may mắn thay! Sau khi đem Tiểu Tịnh Trần kéo lên, ba người không nói một câu nào, quay người vắt chân lên cổ, chạy như điên.