Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 569





Tôi nhìn xung quanh, rất nhiều người có chút ý cổ động, tôi cười lạnh, bỗng nhiên vỗ tay lên, cao giọng nói: “Nói hay lắm, trưởng phòng Vương, ngài không hổ là quan viên lâu như vậy, tài ăn nói này đúng là vô cùng sắc bén.


Tôi chậm rãi đi xuống, từng bước đi lên đài đấu giá, đứng đối diện với ông ta: “Trưởng phòng Vương, không thể không nói, suy nghĩ của ông vô cùng tốt đẹp, ngay cả tôi cũng thiếu chút nữa bị ông nói đến mức động tâm rồi, dù sao thì có ai lại không muốn nâng cao thực lực của mình đây? Nhưng các vị đạo hữu, các người đã quên đi một chuyện rất quan trọng.

Một khi phàm trần bị địa ngục ăn mòn, thứ đi tới thế gian cũng không chỉ là báu vật trời đất cùng linh khí nồng đậm, còn có vô số quỷ vương quỷ tướng nữa.



Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều biến đổi.

Tôi nhếch khóe miệng, nói: “Với thực lực hiện tại của giới tu đạo Hoa Quốc chúng ta thì có thể đối phó được mấy con quỷ vương, mấy con quỷ tướng đây? Còn chưa nhắc tới vô số những người bản địa từ địa ngục, lực phá hoại của chúng vô cùng to lớn.

Nói một câu không dễ nghe lắm, các người có thể cùng quỷ vương đạt được thỏa thuận, thậm chí có thể làm nô lệ cho quỷ vương, những người bản địa từ địa ngục đó sẽ không nương tay với các người đâu.


“Chúng tôi sẽ không bao giờ làm nô lệ cho ma quỷ đâu!” Một người đàn ông phẫn nộ nói: “Càng sẽ không cấu kết với bọn họ để làm chuyện xấu!”
“Gia chủ nhà họ Lý, tôi đương nhiên tin tưởng vào đạo đức của các vị ở đây.

” Tôi nghiêng đầu nhìn Vương Thiên Ân: “Tôi nói cho những người nham hiểm và xảo quyệt, không biết dừng để bọn họ lắng nghe mà thôi.


Tôi thấy sắc mặt mọi người càng ngày càng tái nhợt, trong mắt tựa hồ còn lộ ra sự sợ hãi, thấp giọng cười cười, nói: “Các vị đạo hữu, bên dưới đã yên ổn con cái hết chưa? Chẳng lẽ mọi người muốn nhìn thấy bản phái bản môn mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm truyền thừa lại bị tuyệt hậu hay sao?”

“Nói chuyện khoa trương!” Sắc mặt Vương Thiên Ân cực kỳ khó coi, ông ta gầm lên một tiếng, đột nhiên đánh ra một chưởng về phía tôi, chưởng này nhanh như gió, lại mạnh mẽ xé nát cả đài đấu giá, mảnh giấy vụn bay loạn, giống như lốc xoáy, ập về phía mặt tôi.

Tôi đã sớm đề phòng ông ta rồi, tôi lui về phía sau một bước, ném ra một lá bùa trấn tà cực mạnh, từ sau khi tôi đột phá ngũ phẩm, một ngày tôi có thể vẽ ra năm lá bùa trấn tà cực mạnh, để đề phòng bất cứ tình huống nào xảy ra, gần đây tôi đã chuẩn bị không ít.

Hơn nữa bây giờ tôi vẽ bùa chú, khác với loại trước kia học được trong sách mà bà ngoại để lại, mà bây giờ tôi dùng tri thức từ kiếp trước, cải tiến qua quỷ thư, uy lực của bùa chú cũng tăng lên rất nhiều.

Những lá bùa trấn tà cực mạnh kia tản ra ở trên không trung , tạo thàh một quỷ thư lớn hơn, trong miệng tôi niệm tụng chú ngữ, những bùa chú kia đều sáng lên.

Sắc mặt tôi trầm xuống, ánh sáng trong mắt hiện ra, cao giọng nói: “Phá!”
Lá bùa tạo thành từng dòng từng dòng quỷ thư ập về phía chưởng phong của Vương Thiên Ân, người tu vi lục phẩm dùng toàn lực xuất kích, đương nhiên uy lực vô cùng lớn, tôi nghe thấy tiếng “ầm ầm” vang lên, vách tường phía sau sân khấu đấu giá bị xốc bay hoàn toàn, hai luồng sức mạnh đương đầu với nhau, hoàn toàn tiêu tan hết.

Sắc mặt Vương Thiên Ân có biến đổi lớn, không nghĩ tới một người tu đạo ngũ phẩm như tôi lại có thể tiếp nhận được chiêu dùng toàn lực để công kích của đường đường một tu sĩ lục phẩm như ông ta.

Những người khác cũng đều hoảng sợ nhìn tôi, đặc biệt là những người quen biết tôi, mới chỉ mấy tháng trước, tôi vẫn chỉ là một tu sĩ tam tứ phẩm, không nghĩ tới trong nháy mắt, thực lực của tôi đã ở trong tầng lớp cao nhất Hoa Quốc rồi.


Vương Thiên Ân cười to nói: “Khương Lăng, người bên cạnh cô là con cháu của thế gia quân đội – nhà họ Cao sao? Mấy tháng trước anh ta vẫn còn chỉ là một người bình thường, mà cô, lần trước gặp mặt mới chỉ là tam tứ phẩm, các người đi một chuyến đến địa ngục, chớp mắt đã trở thành cao thủ trong cao thủ, xem ra địa ngục còn tốt hơn so với tưởng tượng của tôi đấy nhỉ.


Sắc mặt tôi trầm xuống, Vương Thiên Ân này tâm cơ quá nặng, ông ta chỉ nói mấy câu ngắn ngủn như vậy, lại khiến không ít người lung lay tâm tư.

Tôi cười lạnh một tiếng: “Nỗi khổ mà Quỷ vương Thiên Huyền mang đến, các người vẫn chưa ăn đủ sao?”
Một câu đã đánh thức mọi người trong mộng, thế gian thái bình quá lâu rồi, những người tu đạo đó đều đã quên sự đáng sợ của ma quỷ địa ngục, một phần mười thực lực của Quỷ vương Thiên Huyền đã có thể làm dậy lên một trận gió tanh mưa máu ở Hoa Quốc, huống chi là vô số Quỷ Vương trong địa ngục cơ chứ?
Vương Thiên Ân hừ lạnh một tiếng: “Một lũ nói nhảm.