Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 596





“Tôi chưa từng ăn món hầm nào ngon như vậy.” Anh ta nói.
Tôi coi như có chút kiến thức sức ăn của người thuộc tộc Hiên Viên, nếu như không có tiền thật đúng là không nuôi nổi.
Anh ta nhìn tôi và nói: “Hình như vẫn chưa no lắm.”
Tôi đầu đầy vạch đen, chỉ có thể đi lại hầm cho anh ta một nồi lớn, tôi ngồi đối diện với anh ta, nói: “Thanh Hoàng, những ngày này cảm ơn anh đã giúp tôi, nhưng tôi cứ sống trong nhà của anh thì cũng không phải là cách hay, tôi dự định trở về ký túc xá trường học.”
Động tác ăn của anh ta chợt dừng lại: “Nhà của tôi to như vậy, điều kiện lại tốt hơn so với ký túc xá của em nhiều.


Nếu như em cảm thấy chúng ta sống với nhau phát sinh nhiều phiền toái thì em có thể tới sống ở biệt thự bên cạnh, biệt thự đó cũng là sản nghiệp của tôi mà.” Đúng là một phú ông có tiền.
Tôi nói: “Tôi cũng không bận tâm đến lời nói của người khác, chỉ là sống ở trong ký túc xá thoải mái hơn một chút mà thôi.”
Cao Thanh Hoàng trầm mặc một chút, nói: “Vậy tôi phải làm sao đây?”
“A?” Tôi nhìn anh ta có chút bối rối, anh ta nói: “Tôi bị thương rất nặng, em chuyển đi rồi thì ai sẽ giúp tôi hầm thịt đây?”
Đầu tôi tiếp tục đầy vạch đen: “Anh đường đường là một tổng giám đốc bá đạo vậy mà lại không có người nấu cơm cho anh ăn ư?”
“Đầu bếp thì có, nhưng ngược lại không có ai nấu ngon như em cả.” Anh ta dường như cảm thấy lời nói này không đủ thuyết phục cho nên lại nói thêm: “Những món thịt này của em dùng lửa địa ngục để hầm phải không? Lửa địa ngục hầm thịt mang theo một tia linh khí nhàn nhạt, đối với việc khôi phục thân thể của tôi mà nói thì rất có lợi.”
Tôi nhất thời không nói được gì, hồ ly thì đúng là hồ ly, một câu nói liền chặn đến nỗi tôi không thể phản bác được gì.
Ăn cơm xong, Cao Thanh Hoàng chuyển đến biệt thự bên cạnh, sau đó mỗi ngày đều tới ăn cơm, trước cứ tính tiền cơm thay vào tiền thuê nhà.
Tôi nhìn cái nồi lớn trống rỗng, tại sao tôi lại cảm thấy như mình bị thiệt vậy nhỉ.
Hai ngày hôm sau lên lớp nửa buổi, Tống Anh đột nhiên nghe điện thoại, sau đó lo lắng nói: “Chị Khương Lăng, bố mẹ em tới rồi.”
Tôi nhăn lông mày lại: “Để bắt em về kết hôn à?”
Vẻ mặt Tống Anh buồn rười rượi: “Nhà họ Tần đã đồng ý đưa sáu tỷ tiền sính lễ cho nhà em, còn đồng ý sau khi kết hôn xong sẽ cho bố mẹ em một căn biệt thự.


Khương Lăng, em sợ bố mẹ em sẽ bắt em trở về kết hôn.”
Tôi cau mày: “Bố mẹ em có thật sự là loại người này sao?”
Tống Anh cười một tiếng đau khổ: “Bố mẹ em rất trọng nam khinh nữ, từ sau khi em trai em sinh ra đời, họ liền đem em trở về quê cho bà ngoại trông.

Trước kia khi bà ngoại em còn sống, có bà ngoại che chở nên bọn họ mới không dám làm chuyện gì quá quắt.

Nhưng năm ngoái bà ngoại em vừa mới mất, nếu không phải bà ngoại tiết kiệm tiền cho em học đại học, thì e rằng ngay cả đại học em cũng không đi học nổi, sớm đã bị bố mẹ ép ra ngoài làm việc kiếm tiền cưới vợ cho em trai rồi.”
“Vậy bây giờ em định làm như thế nào?” Tôi hỏi.
“Em nhất định sẽ không kết hôn, Tần Chính Nam kia không biết là có bao nhiêu người bạn gái, nghe nói ngay cả con riêng cũng có rồi.” Tống Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Tôi nói: “Chị có thể giúp em, nhưng em chắc chắn phải quyết tâm đấy.” Tống Anh nắm chặt tay thành quả đấm: “Em tuyệt đối sẽ không để bọn họ tuỳ ý đặt em ngồi đâu thì em phải ngồi đó.

Chị ghb Khương Lăng, tính tình của em chị còn không biết sao? Nếu em gả cho Tần Chính Nam, em thà đi chết còn hơn.”
“Được.” Tôi gật đầu: “Buổi trưa hẹn bố mẹ em ăn cơm đi.” Tống Anh gật đầu, nhắn tin gửi đi, buổi trưa tan học, tôi và Lâm Khả Khanh cùng đưa Tống Anh đến nhà hàng Nhà hàng là do tôi quyết định, đó là nhà hàng cao cấp nhất ở Hà Thành, lúc chúng tôi đến thì bố mẹ Tống Anh đã đến rồi, theo sau còn cùng một thiếu niên chừng mười tám tuổi gương mặt rất giống với Tống Anh, chỉ là trông có vẻ rất không đứng đắn, ánh mắt luôn nhìn loạn trên người tôi.


Vừa ngồi xuống thì món ăn đã đem lên rồi, tất cả món tôi gọi đều là món ăn rất đắt, nhìn ánh mắt người nhà Tống Anh lóe lên, người em kia của Tống Anh liền vùi đầu ăn không ngừng.

Tống Anh luôn giữ một vẻ mặt vô cảm như vậy.
Bố Tống là người đàn ông trung niên điển hình, đầu hói bụng bia, còn thích nói lý lẽ nữa chứ, tôi lén hỏi mới biết ông là một cán bộ ở một thị trấn nhỏ, mẹ Tống trông rõ ràng rất trẻ trung, trên mặt hai người luôn có nụ cười, ở bên tai Tống Anh nói chuyện qua lại không ngừng nghỉ.

Họ không ngừng phóng đại Tần Chính Nam, nói gia đình anh ta không chỉ đồng ý cho tiền cho biệt thự còn đồng ý sắp xếp cho em cô ta một công việc kiếm nhiều tiến, sau này kết hôn xong, mỗi tháng còn cho bố mẹ Tống ba mươi triệu.

Tương lai nếu sinh được con trai, một đứa thưởng ba trăm triệu.”