Chuyện Cao Hy Hy dọn lên phòng Tiêu Sinh làm việc đã sớm đồn thổi cả Công ty. Ngay sáng hôm sau, nhiều nhân viên cố tình đi ngang qua phòng Tổng Giám đốc để xem xem liệu Cao Hy Hy đã đắc tội thế nào với Tiêu Sinh mà lại chịu hình phạt tàn khốc như vậy. Tất nhiên trong danh sách những kẻ thăm dò Cao Hy Hy không thể không kể đến Lạc Gia Hân.
"Tiêu Sinh, anh làm như vậy là có ý gì?"
Lạc Gia Hân muốn kéo Tiêu Sinh ra khỏi Phòng Tổng Giám đốc để tìm chỗ kín đáo mà nói chuyện, thế nhưng Tiêu Sinh lại thẳng thừng từ chối. Hết cách, cô nàng liền nhắn tin cho hắn.
Cả nửa ngày sau, Tiêu Sinh mới đáp:
"Anh muốn hoàn thành tốt Dự án lần này của Công ty."
"Chỉ vậy thôi sao? Vì sao lại là Cao Hy Hy? Anh không muốn quay lại với em không lẽ cũng vì cô ta?"
Tiêu Sinh thực sự rất mệt mỏi. Lạc Gia Hân luôn tự cho mình là đúng, còn hắn thì luôn sai. Nói thực lòng, Tiêu Sinh chán đến mức không muốn nói chuyện với cô ta nữa, vì có nói thế nào cô ta cũng không nghe.
"Em đừng vô lý như vậy được không? Đây là Công ty, chúng ta đang trong giờ làm việc, em tập trung vào công việc đi!"
Nói rồi, Tiêu Sinh tắt màn hình chat, rồi lại tiếp tục làm việc. Lạc Gia Hân không cam lòng, cô ta không tin Tiêu Sinh không có ý gì khác với Cao Hy Hy.
Từ ngày bị chuyển lên phòng Tổng giám đốc, ngày ngày đối mặt với Tiêu Sinh, nội bất mãn trong lòng Cao Hy Hy mỗi lúc một lớn. Mặc dù ức chế đến sắp chết rồi, nhưng Cao Hy Hy không thể nào lẻn ra ngoài để xả giận cùng hai người bạn thân, nguyên do đơn giản là bởi Tiêu Sinh luôn buộc cô phải tăng ca, cùng hắn ngồi một chỗ đến tận chín mười giờ đêm, có hôm là đến tận mười giờ ba mươi. Cao Hy Hy thầm oán trong lòng khuôn mặt lúc nào cũng căng thẳng ánh mắt nhìn Tiêu Sinh mọi lúc đều chứa đầy thù hận.
Thế nhưng tên biến thái Tiêu Sinh hoàn toàn không thèm để ý, chỉ một lòng một dạ bắt nạt Cao Hy Hy, thậm chí, hắn còn biến thái tới nỗi vô cùng thưởng thức biểu cảm nhăn nhó, đau khổ tột cùng của Cao Hy Hy mỗi khi cô phải tăng ca.
Nhưng chuyện khiến Cao Hy Hy khó chịu đâu phải chỉ mỗi chuyện này!
"Tiêu Sinh, anh bận không?"
Vừa tan ca, Lạc Gia Hân đã lên phòng tìm Tiêu Sinh. Cô ta liếc mắt nhìn vào một góc phòng, nơi Cao Hy Hy đang cặm cụi làm việc.
“Anh có chút việc phải xử lý, nên có lẽ phải tăng ca.”
Tiêu Sinh hờ hững đáp lời Lạc Gia Hân, ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn Cao Hy Hy. Dường như Cao Hy Hy không hề đếm xỉa đến sự xuất hiện của Lạc Gia Hân lẫn ánh mắt khác lạ của Tiêu Sinh, cô chỉ muốn sớm xong việc để về nhà.
Lạc Gia Hân tiếp tục bị từ chối, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô ta bước về phía Cao Hy Hy, liếc mắt nhìn xuống bàn làm việc của cô. Ở đó có một gói bánh sandwich quen thuộc và một hộp sữa tươi.
Đều là những thứ mà thường ngày Tiêu Sinh hay ăn cho qua bữa, cũng là những thứ mà hắn đã quen ăn từ khi còn là sinh viên đại học. Lạc Gia Hân bỗng cảm thấy khó thở, có thứ gì đó nghẹn đắng trong cổ họng.
“Chị nhìn chằm chằm đồ ăn của tôi làm gì? Đói thì đi mua mà ăn!”
Báo cáo mà Cao Hy Hy làm vừa bị Tiêu Sinh bắt bẻ đủ chỗ, khiến cô bực bội mãi không thôi. Hắn còn bắt cô phải ngồi đây sửa cho đến khi xong mới được về, còn hắn thì làm nhiệm vụ giám sát cô, không để cô lười biếng. Cao Hy Hy đang cực kỳ bất mãn, lại bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Lạc Gia Hân, nên không kiềm được sự nóng nảy.
“Bánh và sữa này… là cô mua sao?” Lạc Gia Hân e dè hỏi, như đang tìm kiếm chút hi vọng.
“Là La Sơn mua, chị thích thì hỏi anh ta ấy!” Cao Hy Hy thờ ơ đáp, sau đó lại cắm mặt vào máy tính.
Đúng vậy, chỗ thức ăn khuya kia là La Sơn mua cho Tiêu Sinh và cả Cao Hy Hy, đơn giản vì Tiêu Sinh rất thích ăn những món ăn giản dị này. Không hiểu vì sao Tiêu Sinh lại muốn cùng ăn một món, cùng ngồi một phòng với Cao Hy Hy…
Dù sao thì Cao Hy Hy cũng chẳng thèm để tâm đến những điều quái lạ đang xảy ra, cô chỉ bực mình vì bị Tiêu Sinh bóc lột sức lao động!
Lạc Gia Hân nhận được câu trả lời của Cao Hy Hy, trong lòng còn đang phân vân không rõ buồn vui, thì Tiêu Sinh đã vội lên tiếng đuổi người:
“Gia Hân, em về trước đi, anh bận việc, không tiếp em được.”
Tiêu Sinh đã thẳng thừng nói như vậy, Lạc Gia Hân cũng không còn cách nào khác, đành phải rời đi.
Hôm đó, vẫn như mọi ngày, Cao Hy Hy miệt mài làm việc, đến khi ngẩng mặt lên thì đã là mười một giờ đêm.
"Chết rồi, làm sao về nhà đây?"
Chuyến xe buýt cuối cùng đã rời trạm cách đây ba mươi phút, Cao Hy Hy không đành lòng bỏ ra vài trăm ngàn để đi taxi. Hơn nữa, đi taxi vào giờ này cũng khá nguy hiểm.
"Sao vậy? Xong việc rồi à?" Tiêu Sinh hất hàm hỏi. “Xong việc thì về thôi!”
Cao Hy Hy tức muốn chết. Hắn nói về là vềv, đơn giản như vậy, nhưng còn cô thì sao? Giờ này làm gì còn phương tiện công cộng nào hoạt động nữa!
“Không còn chuyến xe buýt nào à? Vậy có muốn đi nhờ xe tôi không?” Tiêu Sinh tiến lại gần Cao Hy Hy, nhếch miệng cười rồi hỏi.
“Anh không sợ bẩn xe à?” Cao Hy Hy liếc mắt nhìn hắn, khuôn mặt đầy sự khinh bỉ. Trước đây, mỗi lần phải đưa Cao Hy Hy đi đâu đó, hắn lại nói cô làm dơ xe của hắn.
“Nếu cô không muốn quá giang thì thôi vậy!”
Tiêu Sinh nhún vai, sau đó ung dung rời khỏi phòng làm việc, đắc ý mà nghĩ, chắc chắn Cao Hy Hy phải chạy theo nài nỉ mình.
Thế nhưng, vừa bước ra ngoài hành lang, Tiêu Sinh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Kỷ Hàm. Cậu ta đi qua đi lại, như thể đang chờ đợi ai đó.