Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng

Chương 19: Ăn no thì phải buồn ngủ!



Thấy dáng vẻ của Kỷ Hàm, Tiêu Sinh không suy nghĩ nhiều, lập tức bước lại gần rồi trừng mắt nhìn cậu ta, khiến cậu ta sợ đến xanh mặt.

“Khuya rồi còn ở đây làm gì? Đi về đi! Mai nộp báo cáo cho tôi!”

“Nhưng mà… báo cáo không phải chị Hy Hy đang làm hay sao ạ?” Kỷ Hàm không biết sống chết, lắp bắp nói.

“Tôi bảo làm thì phải làm!” Tiêu Sinh gằn giọng, nhìn Kỷ Hàm với ánh mắt vô cùng hung hãn.

Kỷ Hàm sợ hãi, lập tức chạy biến đi.

Xong đâu vào đấy, Tiêu Sinh nhếch miệng cười rồi quay trở lại phòng Tổng Giám đốc, ho khan một tiếng rồi nói với Cao Hy Hy đang loay hoay thu dọn bàn làm việc:

“Nhanh lên đi, tôi đưa cô về. Khuya rồi, cô có chuyện gì mẹ tôi lại mắng tôi không thương tiếc.”

Cao Hy Hy tròn mắt nhìn Tiêu Sinh một hồi, sau đó khẽ bĩu môi, rồi xách cặp đi theo hắn.

Một lát sau…

“Tiêu Sinh, anh mù đường sao? Tôi đã chỉ đường cho anh rồi, sao đường thẳng anh không đi mà lại đi đường vòng?”

Cao Hy Hy sốt ruột nhìn ra đường, không biết uống nhầm thứ thuốc gì, Tiêu Sinh lái xe chậm như rùa bò, lại còn cố tình đi đường vòng.

“Không mang theo bằng lái, đường thẳng có cảnh sát giao thông.” Tiêu Sinh hờ hững đáp, gương mặt không gợn chút biểu tình nào.

Cao Hy Hy tức muốn chết, cô khoanh tay trước ngực, trên mặt là biểu cảm hậm hực xen lẫn bất lực. Tiêu Sinh thực sự rất thích chơi khăm người khác!

“Về đến nhà cũng đã hơn mười hai giờ, còn thời gian đâu mà tắm rửa ngủ nghỉ nữa!”

Cao Hy Hy lầm bầm, thực sự đang nghĩ đến chuyện viết đơn xin từ chức. Ngay lúc đó, chiếc xe ô tô sang trọng của Tiêu Sinh đỗ xịch tại một nhà hàng chuyên bán thức ăn khuya.

“Anh lại làm sao nữa?” Cao Hy Hy gắt gỏng.

“Đói, vào ăn khuya.” Tiêu Sinh không nhiều lời, nhanh tay cởi bỏ dây an toàn, còn cởi nốt dây an toàn của Cao Hy Hy, sau đó mở sẵn cửa cho cô.

Cao Hy Hy muốn cắn lưỡi!

Nhưng không còn cách nào khác, cô đành bước xuống xe, theo chân Tiêu Sinh vào nhà hàng. Bây giờ đã là mười hai giờ đêm, cô không dám một mình đi taxi, cũng chẳng có phương tiện công cộng nào. Sau khi Tiêu Sinh thỏa mãn cơn đói, có lẽ hắn sẽ buồn ngủ, sẽ nhanh chóng đưa cô về rồi về nhà mà đánh một giấc thôi!

Thế nhưng, trời đúng là thích phụ lòng người. Tiêu Sinh quả nhiên vẫn biến thái như ngày nào.

Hắn ăn đến tận mười hai giờ ba mươi, sau đó còn yêu cầu nhà hàng gói thức ăn về nhà. Cao Hy Hy ngồi đối diện Tiêu Sinh, muốn vung tay nắm hết chỗ thức ăn kia nhét vào miệng hắn rồi lôi hắn lên xe, nhưng cô không thể làm như thế được. Sự bất mãn xen lẫn bất lực mà vẫn phải kiềm nén khổ sở của Cao Hy Hy khiến Tiêu Sinh cảm thấy đặc biệt sảng khoái.

“Tiêu tổng, anh ăn no rồi chứ? Vậy… anh có buồn ngủ không?”

Caao Hy Hy vẫn nuôi hi vọng được trở về nhà trước một giờ sáng, nên đành xuống giọng nài nỉ Tiêu Sinh. Tiêu Sinh nhướn mày, tỏ vẻ hài lòng, rồi ưu nhã lau vết dầu mỡ dính trên khóe môi, bình thản đáp:

“Hình như cũng có chút buồn ngủ.”

Cao Hy Hy mừng như bắt được vàng, vồn vã hỏi:

“Vậy chúng ta mau chúng về nhà, anh đưa tôi về, rồi anh về nhà đánh một giấc, anh thấy thế nào? Tôi biết từ đây có một đường tắt về nhà tôi, hay là…”

“Tôi không quen đi đường ngang ngõ tắt. Cứ thẳng đường mà đến thôi!”

Tiêu Sinh lạnh lùng đáp lời, sau đó kéo ghế đứng lên, ra hiệu cho Cao Hy Hy đi theo mình ra bãi đậu xe. Cao Hy Hy tức đến muốn vò đầu bứt tai, nhưng vẫn líu ríu chạy theo sau lưng hắn.

Quả thực, Tiêu Sinh không thích đi đường tắt, hắn vẫn chọn con đường vòng vừa xa xôi lại vừa tối tăm kia. Cao Hy Hy sốt ruột nhìn đồng hồ, đã sắp một giờ sáng, Tiêu Sinh cũng đã ngáp ngắn ngáp dài.

“Tiêu tổng, anh lái xe cho cẩn thận đấy!”

Tiêu Sinh nhếch miệng cười, nhưng ánh mắt dần dần thiếu linh hoạt. Hắn miễn cưỡng đáp:

“Chẳng phải cô từng rất thích ngồi trong xe tôi sao?”

Câu hỏi của Tiêu Sinh đột nhiên lôi Cao Hy Hy về lại quá khứ, những ngày mà cô vẫn còn ở bên hắn với tư cách là vợ hợp pháp. Cao Hy Hy chợt nghĩ, năm đó, chính bản thân cô từng rất thích, rất thích được ngồi trong chiếc xe này, bên cạnh là Tiêu Sinh đang chăm chú lái xe.

Có lẽ vào một đoạn thời gian nào đó, Cao Hy Hy thực sự đã mong ước bọn họ có thể là vợ chồng đích thực, không yêu nhau cũng trọn vẹn tình nghĩa với nhau. Cao Hy Hy từng nghĩ, nếu Tiêu Sinh tốt với cô, cô sinh con đẻ cái cho hắn, bằng lòng làm Tiêu thiếu phu nhân, nâng khăn sửa túi cho hắn một đời, cũng chẳng có gì thiệt thòi. Thế nhưng, đời đúng là không đẹp như mơ.

“Tới rồi, anh để tôi ở đây là được.”

Cao Hy Hy nhận ra hai người họ đã đứng trước chung cư từ lúc nào. Tiêu Sinh ngước mắt nhìn lên tòa nhà, gương mặt trầm hẳn xuống.

“Tôi đưa cô lên phòng.”

Tiêu Sinh không nói nhiều lời, hắn lập tức mở cửa xe để Cao Hy Hy bước xuống. Sau đó, trước sự ngỡ ngàng của cô, hắn hất hàm nói:

“Chỉ đường đi!”

Cao Hy Hy nghĩ Tiêu Sinh uống nhầm thuốc rồi, hoặc là sắp lên cơn điên. Cô không thèm để ý đến hắn, một mạch lên thẳng phòng mình.

“Tiêu tổng, anh về được rồi!” Cao Hy Hy đứng ở cửa phòng, cố gắng mỉm cười thân thiện lần cuối cùng trong ngày rồi dịu giọng nói với Tiêu Sinh.

Tiêu Sinh bỗng vươn vai, ngáp một cái thật dài, đáp bằng giọng không chút biểu tình:

“Buồn ngủ, không lái xe được.”